Phần 4
Có đôi khi chính là như vậy, nàng muốn làm, ngươi không cho nàng làm, như vậy nàng cũng sẽ có cảm giác ủy khuất, cho nên khi nói xong vành mắt Dương Lộ liền đỏ lên.
– Được rồi… được rồi… tôi hiểu tâm ý của cô, Dương Lộ… cô còn trẻ, con đường sau này còn rất dài, không cần phải làm như vậy, tốt nhất là cứ đem công tác của mình làm cho xong, đây mới là việc trọng yếu nhất, cô cứ suy nghĩ đi, nếu có một ngày tôi điều đi nơi khác, không còn có ở tại cục công an công tác, thì bản thân cũng phải tự cố gắng, đúng không?
– Đinh phó cục… anh phải điều đi nơi khác sao?
Dương Lộ lắp bắp giật mình hỏi.
– Tôi chỉ nói là nếu như… mà thôi, cô hành động theo cảm tính như vậy là cũng không tốt cho bản thân mình đâu, sau này đôi với người khác làm việc kỹ lưỡng trong công việc thì có thể, đây là ưu điểm, nếu như quá nghiêm túc trong lời nói thì trở thành bướng bỉnh, nếu như vậy thì sớm muộn cũng có ngày ăn thiệt thòi.
– Đinh phó cục, nếu lúc nào anh điều đi nơi khác, có thể đem tôi đi cùng không?
Dương Lộ nói xong cúi đầu…
– Vì sao vậy… nếu tôi có điều đi nơi khác thì cũng vì công tác, bộ cô có ý định theo tôi cả đời à?
Đinh Nhị Cẩu thuận miệng nói ra, nhưng lập tức thấy mình nói như vậy thì có ý nghĩa khác, lập tức đổi lời nói:
– Dương Lộ… công tác ở nơi nào cũng là làm việc, mấu chốt là làm tốt chuyện của mình, như vậy mới được lãnh đạo coi trọng, tôi có thể giúp cô được một lần, nhưng không nhất định có thể giúp được cô lần thứ hai, con đường tương lai phía trước thì phải dựa vào chính mình…
Đinh Nhị Cẩu nói ra câu này là quá hiểu rồi, không nói thêm nữa.
– Đinh phó cục, tôi hiểu được…
Dương Lộ nói là đã hiểu, nhưng cũng không có rời đi, mà là tiếp tục ngồi chồm hổm trên mặt đất giúp đỡ Đinh Nhị Cẩu mang dây giày, sửa sang lại ống quần của hắn, cũng chẳng để ý đến do tư thế chuyển động đóng mở cặp bắp đùi, cái khe thịt âm hộ lại cắn sâu thêm vào làn vải tơ, hõm sâu vào một đoạn đường thẳng, xong xuôi lúc này nàng mới đứng lên lặng lẽ đi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu cũng nhận ra được, lời nói mới vừa rồi đã làm thương tổn tới Dương Lộ.
Tuy Dương Lộ tự nói với mình phải nhẫn, nhất định phải nhịn xuống không rơi nước mắt, nhưng khi ra ngoài thì không kiềm chế được nước mắt, mà lúc này thì vừa lúc bị chủ nhiệm văn phòng Hà Minh Huy chứng kiến.
Lúc Dương Lộ mang cảnh phục mới đưa cho Đinh Nhị Cẩu thì Hà Minh Huy biết, theo tính toán thời gian thì đã gần 20 phút, thì Dương Lộ mới rời khỏi phòng làm việc của Đinh Nhị Cẩu, do đó Hà Minh Huy cho rằng đã có chuyện gì xảy ra rồi, do Đinh cục trưởng là một người đàn ông tuổi trẻ tinh lực dồi dào, còn Dương Lộ vừa vặn là một cô gái sinh viên thực tập xinh đẹp, nếu thật là có chuyện nam nữ xảy ra, chính hắn là một chủ nhiệm văn phòng thì cũng có liên đới trách nhiệm.
Rất rõ ràng, Hà Minh Huy đã hiểu sai, trong tâm trí của hắn suy nghĩ Dương Lộ đã bị Đinh Nhị Cẩu chiếm đoạt thân xác tại trong phòng làm việc của hắn, chính mình thì không thể đi chất vấn Đinh cục trưởng, vậy làm sao bây giờ? Chỉ có cách là ổn định tinh thần Dương Lộ, chứ việc này nếu truyền đi ra bên ngoài… thì…
Chuyện như vậy Hà Minh Huy đã thấy rất nhiều, có bao nhiêu hoa khôi cảnh sát thỉnh thoảng tiến vào phòng làm việc Lý Pháp Thụy và Đàm Quốc Khánh, có người nào còn nguyên vẹn không bị cưỡng đoạt thân xác đi ra ngoài, cũng đành nuốt vào trong bụng, bị thua thiệt cũng chỉ là thua thiệt, phương thức xử lý tốt nhất chính là bảo trụ thanh danh của mình.
– Dương Lộ… tới phòng làm việc của tôi một chút.
Hà Minh Huy bất động thần sắc nói ra.
– Chủ nhiệm, tìm em có việc?
Dương Lộ lau khô nước mắt bước vào phòng làm việc của Hà Minh Huy hỏi.
– Đóng cửa lại đi.
Hà Minh Huy chỉ cánh cửa nói.
– Chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy chủ nhiệm?
Dương Lộ đóng cửa lại, có chút bất an hỏi.
– Em cứ ngồi đi, cũng không có việc gì, chỉ là cùng với em tâm sự.
Hà Minh Huy hòa ái nói.
Dương Lộ không nói gì, ngồi ở trên mặt ghế phía trước bàn công tác Hà Minh Huy, cúi đầu đan xen ngón tay của mình…
– Tiểu Dương… trong cục công an thành phố đã có thông báo về việc tiếp nhận người rồi, cho nên việc này xem như là đã có quyết định chính thức, nhưng còn phải đợi cho em hoàn thành xong đợt thực tập thì mới chính thức tốt nghiệp, cho nên trong khoảng thời gian này rất là quan trọng, em phải biểu hiện cho tốt một chút ah.
– Vâng… em biết, cảm ơn chủ nhiệm.
– Quần áo cảnh phục của Đinh phó cục có vừa không vậy?
– Vâng… rất phù hợp ạ…
– Tiểu Dương… tôi lớn tuổi hơn em nhiều, thực tế thì cũng đáng tuổi chú của em, cho nên trong lúc trao đổi nói chuyện, em có nghe theo không?
Hà Minh Huy vẫn mềm mỏng nói chuyện, nhưng trong giọng nói lại nghiêm khắc làm cho Dương Lộ toàn thân run lên.
– Hà chủ nhiệm… cứ nói đi, em nghe…
Dương Lộ ngẩng lên mặt lên nói.
– Ừ, Đinh phó cục trưởng còn trẻ, cũng chưa có bạn gái, cho nên có đôi khi khó tránh khỏi xảy ra cái chuyện nam nữ, về điều này, chắc em cũng biết, đúng không?
– Hà chủ nhiệm… anh nói vậy là có ý gì vậy?
Dương Lộ cảm giác được Hà Minh Huy có hàm ý khác, nhưng cũng chưa hiểu rõ lắm rốt cuộc là ý gì.
– Nói như thế này… trước đây tôi cũng đã từng nói với em, Đinh phó cục hiện giờ là người có tiếng nói rất nặng ký, có thể em không biết, tôi cũng là nghe nói, vì muốn cho Lý cục trưởng đáp ứng cho em vào công tác chính thức trong cục công an thành phố, Đinh phó cục và Lý cục trưởng đạt thành một giao dịch, đó là nương tay với Qúy Đại Khoan, mà Qúy Đại Khoan là loại người như thế nào thì chắc em cũng biết, đó là tên điên dám rút súng đòi bắn Đinh phó cục, em suy nghĩ Đinh phó cục có phải là rất hận tên điên này? Nhưng vì để cho em được vào trong cục công an, Đinh phó cục đáp ứng tha cho Quý Đại Khoan một lần, ý của tôi em có hiểu chưa?
Hà Minh Huy thấp giọng kể ra, nhưng nội dung câu chuyện lại làm cho Dương Lộ kinh sợ ngây người, nàng không biết còn có mối quan hệ phức tạp như vậy.
– Chủ nhiệm… thật sự em không biết đến việc này…
Dương Lộ hoảng loạn nói.
– Đương nhiên là em không biết, tôi nói cho em biết chuyện này với hàm ý làm người, phải biết ơn của người giúp mình, bây giờ em là người đã ra ngoài xã hội rồi, tính chất ngoài xã hội phức tạp không giống như là trong trường học, có đôi khi để đạt được một điều gì đó, nếu cần phải trả một cái giá lớn thì cũng phải trả.
– Vâng… em biết rồi… Hà chủ nhiệm.
Dương Lộ gật đầu nói.
– Ừ… cho nên nếu như Đinh phó cục đối với em đã làm chuyện đó, hoặc có yêu cầu làm gì, hãy vì tiền đồ của mình, hãy chấp nhận cái giá phải trả.
Hà Minh Huy thấy mình nói đủ thấu rồi.