Phần 32
Dựa theo chỉ dẫn của Chu Hồng Diễm ở trong điện thoại, Đinh Nhị Cẩu cuối cùng đã tới phòng cấp cứu, nhìn thấy một tên cầm dài cây côn sắt hơn một thước, đang tại hung hãn đập trên một cái máy thiết bị y tế không biết là loại gì…
Đinh Nhị Cẩu trở ra nhìn vào bên trong phòng nhỏ, Chu Hồng Diễm hẳn là đang ở trong này, vì vậy cũng không vội kêu cửa, tiếp tục nhìn thằng gia hỏa bên ngoài đang tiếp tục đập phá máy.
– Này huynh đệ, có phải là đại ca Hồng gọi tới, thay tao đập đi, tao nghỉ một lát, mẹ kiếp.
Vừa nói, thằng này đưa cây côn sắt về phía Đinh Nhị Cẩu.
– Tôi không dám đâu, cái đồ chơi này xem ra cũng rất đắt giá đấy, ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn nguyên tiền, cố ý phá hư của công là phải ngồi tù, tôi thấy cái đồ chơi này mà hư hỏng cũng đủ ngồi hết mấy năm tù…
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Cái con mẹ mày vậy tới đây làm gì, ta nói với đại ca Hồng, một phân tiền mày cũng đừng nghĩ được chia.
Thằng này tuy đình chỉ đập phá máy mó, nhưng hung hãn nói với Đinh Nhị Cẩu.
– Tôi… tôi không phải là do cái gì chó má đại ca Hồng gọi tới, mày gặp được tao, coi như không may…
Dứt lời, Đinh Nhị Cẩu liền dùng Liêu Âm Cước đá vào điểm chí mạng giữa háng thằng này, đối phương “úi” một tiếng liền ngã trên mặt đất, hai tay bụm lấy chỗ yếu hại của mình, thân thể rút lại thành một hình dạng con tôm.
Đinh Nhị Cẩu không để ý tới, quay người gõ cửa:
– Chị Chu… có ở đây không?
Lúc này nghe phía bên ngoài là tiếng của Đinh Nhị Cẩu, nơm nớp lo sợ Chu Hồng Diễm mở cửa:
– Làm gì đến giờ em mới đến? Bên ngoài ra sao rồi?
– Chắc cũng không sao, thằng này đập bể cái máy, cái máy này rất đáng tiền chứ?
Đinh Nhị Cẩu cố ý hỏi.
– Ừ, hơn một trăm vạn đó, cảnh sát tới rồi sao?
– Đến rồi, đang ở bên ngoài, chỉ là bệnh viện chắc bị tổn thất không nhỏ, chị đi đâu, để em đưa chị đi…
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Chị đến phòng hộ sĩ nhìn xem, có một số sinh viên mới tới thực tập, chỉ mong đừng có dọa đến mọi người.
Chu Hồng Diễm nói.
…
Đinh Nhị Cẩu lo lắng Chu Hồng Diễm bị đám người kia làm thương tổn, cho nên đi phía sau lưng nàng đến phòng hộ sĩ, cũng may nơi này không sao, nhưng cũng có một bác sĩ bị đả thương, vừa mới được đưa vào phòng giải phẫu, lúc này thân nhân người chết còn chưa đi, vẫn còn đang đập phá.
– Các người muốn phá tan nát hết bệnh viện phải không? Có biết đang làm cái gì không vậy?
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy loại tình huống này, giận run người, nhưng hắn cũng hiểu với tư cách thân nhân của người chết, trong nội tâm nhất định cũng là rất khó chịu, và đây cũng là một loại phương thức phát tiết.
– Mày quản sao? Mẹ của tao bị chết, chứ không phải mẹ của này…
Thân nhân người chết vừa đập phá, vừa cao giọng hô hào, cuối cùng còn định châm lửa đốt, đến mức độ này, Đinh Nhị Cẩu không thể nhịn được nữa, nếu chỉ đập phá cho hả giận thì còn thôi, nhưng nếu muốn châm lửa đốt, thì chuyện này coi như thay đổi tính chất của vụ việc rồi.
Trong bệnh viện không đơn thuần chỉ có bác sĩ và y tá, mà còn có rất nhiều bệnh nhân, nơi đây nếu bắt lửa, thì sẽ thành thảm họa, cho nên hắn tiến lên thoáng cái đoạt lại cái bật lửa, con đành cho một cái tát.
– Đừng có làm càn, đây là bệnh viện, mày dám phóng hỏa, muốn ngồi tù phải không?
Đinh Nhị Cẩu duỗi tay nắm lấy cổ áo người này lôi ra bên ngoài.
– Mẹ kiếp… liên quan gì đến mày.
Bên cạnh mấy người thấy vậy, liền đem Đinh Nhị Cẩu vây lại.
– Mọi người có gì từ từ nói, đừng đập phá nữa, được không?
Chu Hồng Diễm thấy Đinh Nhị Cẩu lẻ loi một mình bị bao vây lại, bên đối phương tay còn cầm các loại côn, cho nên lo lắng tiến tới khuyên can.
– Mẹ mày…
Dẫn đầu là một người đàn ông dùng cánh tay thoáng cái đẩy lấy trước ngực của Chu Hồng Diễm, thằng này có chủ tâm chiếm tiện nghi, cho cái đẩy này khiến cho sức lực khá mạnh, liền làm cho Chu Hồng Diễm té ngã trên mặt đất, tầm đó Chu Hồng Diễm ai nha một tiếng, không chỉ là bộ ngực bị đau, hơn nữa tại thời điểm ngã xuống đất, cái váy đồng phục y tá thoáng cái xốc lên lộ ra cái quần lót màu trắng, một bàn tay nàng chống trên mặt đất, lại bị mảnh vỡ thủy tinh cứa trúng làm bị thương tay.
Đinh Nhị Cẩu lúc này ngay lập tức thả tên nhóc mình đang túm cổ áo, lật đật quay đầu lại ngồi xuống đem Chu Hồng Diễm đỡ lên.
– Không có sao chứ, vết thương như thế nào rồi?
Đinh Nhị Cẩu căm tức dị thường hỏi.
– Chị không sao, bọn họ nhiều người, em đừng dùng sức mạnh, ăn thiệt thòi đấy.
– Em biết, chị trước đứng lên, ở bên cạnh em chờ, bọn này chỉ là loại cặn bã tép riu, em cũng muốn nhìn một chút lưu manh Hồ Châu như thế nào.
Đinh Nhị Cẩu nghiến răng đứng lên.
– May có phải là đàn ông không, đối với một người đàn bà mà ra tay ác như vậy?
Đinh Nhị Cẩu đối với tên cầm đầu kia quát to.
– Này… tiểu bạch kiểm, tao cho mày biết, đừng có xen vào việc của người khác, chúng tao là thân nhân người chết, chúng tao đang đòi quyền lợi, tản ra ngay nếu không ngay cả mày tao cũng thu thập bây giờ…
– Đại ca Hồng… phí lời làm gì, đi tìm viện trưởng đi.
Bên cạnh mấy tên tiểu lâu la nói.
Đinh Nhị Cẩu nghe được lời xưng hô đại ca Hồng thế này, nhớ tới lúc thằng gia hỏa kia đập máy cũng nhắc tới là do đại ca Hồng ca gọi tới, cho nên nhận định, thằng này chính là thằng phá phách cướp bóc, có câu nói là bắt giặc trước bắt vua.
– A… mày chính là đại ca Hồng ca phải không? Tới đây tao và mày nói chút chuyện.
Đinh Nhị Cẩu vừa nói vừa đi tới tên đại ca Hồng.
– Chuyện gì… lão tử không rảnh.
– Đại ca Hồng… người chết này là cha mẹ của mày à?
Đinh Nhị Cẩu đã đi sát gần tên đại ca Hồng.
– Ha ha… tiểu tử mày đã lâu không bị ăn đòn, tao cho mày biết, không quan tâm quan hệ như thế nào, bệnh viện này xem mạng người như cỏ rác, lão tử muốn quản đến chuyện này, lão tử tại vùng này đã lăn lộn mấy thập niên, mày về sau đi ra ngoài phải cẩn thận một chút.
Tên đại ca Hồng, cầm côn thép gõ trên bả vai Đinh Nhị Cẩu.
Thế nhưng mà không đợi cho gã kịp gõ xuống cái thứ hai, Đinh Nhị Cẩu giơ chân lên đối với tên này đạp mạnh một cái, cước này dồn nén bao nhiêu tức giận hồi nãy giờ, đủ mười phần sức lực, đem đại ca Hồng đạp bay ra ngoài…
– Uí… đánh chết cho tao…
Tên đại ca Hồng chỉ vào Đinh Nhị Cẩu nhăn nhó nói, xem ra đã bị đau không nhẹ.
Mấy tên kia nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu lợi hại như vậy, tuy vậy hắn chỉ có một mình, tay không tấc sắt, cho nên có ba thằng hướng Đinh Nhị Cẩu lao đến.
Đinh Nhị Cẩu kéo ra áo khoác, từ dưới nách móc ra khẩu súng ngắn, nhắm ngay người ba tên này, vừa nhìn thấy súng, không hẹn mà cùng lúc dừng ngay.
– Tiếp tục nhào tới đi, dù sao cũng tại trong bệnh viện, bị thương có thể cấp cứu tại đây, đương nhiên chữa hết thì còn phải đi vào tù về các tội phá phách cướp bóc, đánh lén cảnh sát, mưu toan cướp đoạt súng ống cảnh dụng, những tình tiết này gộp chung vào một chỗ không có dưới hai mươi năm tù đâu a.
Đinh Nhị Cẩu cười tủm tỉm nhìn mấy thằng trẻ tuổi đang đứng ngây ngốc ra…
Đại ca Hồng sau khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu rút súng ra, nhắm hai mắt lại, bà ngoại ơi, xem ra hôm nay ngỏm tại đây rồi, vì vậy thừa dịp mọi người không chú ý, len lén bò đi, nhưng bị Đinh Nhị Cẩu bước tới, lại đạp một cước ngã gục xuống.
– Đinh phó cục, cậu không sao chứ? Như thế nào loạn như vậy, đám người này quả thực là to gan lớn mật rồi.
Đường Thiên Hà đúng lúc này mang theo người không kịp thở chạy tới.
– Làm sao đến giờ mới đến? Nhìn xem nơi này đi, cái này là khu trực thuộc của ông, những tên này tự nói là ở chỗ này hoành hành hơn mười năm rồi, chẳng lẽ ông không biết? Táng tận lương tâm, làm tiền trên xác chết người cũng dám làm, chuyện này ông cho tôi lời giải thích đi.
Thấy Đường Thiên Hà tới, Đinh Nhị Cẩu thấp giọng nói với ông ta, gióng nói vô cùng bất mãn.
– Đinh phó cục… chuyện này tôi sẽ nhất định làm tốt.
Đường Thiên Hà cam đoan nói.
– Ừ, đúng rồi, chuyện cái nhà hàng karaoke kia thế nào rồi, có kết quả gì chưa?
– Ui… bí thư Lưu không có nói gì, nhưng vợ của bí thư Lưu mỗi ngày đều gây nên nháo nhào, chuyện này tôi khó xử qua…
– Lưu Quán Quân vẫn chưa mở miệng khai gì sao?
– Hắn cũng không nói nhiều, còn áp dụng phương thức nặng tay thì không dám dùng, cho nên…
Đường Thiên Hà lải nhải cũng không nói xảy ra chuyện gì, nhưng ý tứ đại khái Đinh Nhị Cẩu đã hiểu, vậy là cảnh sát phân cục khu Tân Hồ xử lý không được rồi…
…
– Đường phân cục trưởng, tôi không rõ đây là ý gì, muốn đem vụ này ném cho cục công an thành phố sao? Địa phương là các người tra, có chút chuyện này cũng không làm được, còn việc vợ bí thư Lưu gây nên huyên náo cái gì, con trai của cô ấy đâu phải là vô tội, có chuyện này hay không?
Đinh Nhị Cẩu nhẹ giọng hỏi, nếu không phải đang đứng trong hành lang có nhiều người như vậy, hắn đã sớm phát hỏa.
– Đinh phó cục… chuyện này quả thật tôi xử lý không thích hợp, tôi cảm thấy được chuyện này phân cục cảnh sát khu Tân Hồ nên tránh, chứ nói thật nếu như cho dù có phá được án, chúng tôi cũng không có xử mạnh tay được.
– Ông lảng tránh? Vì sao lảng tránh? Ông và Lưu Quán Quân là thân thích à?
Đinh Nhị Cẩu bực tức nói.
– Ai, Đinh phó cục… chúng ta không phải thân thích, nhưng tôi là do bí thư Lưu một tay đề bạt lên, cho nên bất cứ ai làm vụ án này so với chúng tôi cũng tốt hơn nhiều.
Đinh Nhị Cẩu cũng thừa nhận, Đường Thiên Hà nói cũng có đạo lý riêng, nhưng bây giờ vụ án này đưa về cục công an thì Chu Hồng Kỳ không biết có nhận hay không, dù sao đây là thuộc về phạm trù trị an, chứ không thuộc về vụ án hình sự.
– Thôi được… để tôi thử xem sao. À… còn vợ của Lưu Thành An trong khoảng thời gian nào thì đến phân cục cảnh sát làm huyên náo?
– Sáng sớm nào cũng vậy, việc này cũng gây dư luận xôn xao.
– Lưu Thành an mặc kệ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Không quản được, bí thư Lưu chỉ có một đứa con trai, nuông chìu bất kể không biên giới, vợ của bí thư Lưu càng cưng chiều hơn nữa, làm cho hắn bị hư hỏng.
Đường Thiên Hà bất đắc dĩ thở dài nói.
– Tôi biết rồi.
Đinh Nhị Cẩu qua câu vừa rồi của Đường Thiên Hà, chợt thấy được một cơ hội.