Phần 29
Trong thời kỳ của Lý Pháp Thụy, ban kỷ luật thanh tra cùng đội đôn đốc giám sát xem như là bị bỏ mặc, chứ đừng nói chi là Lan Hiểu San một lòng vì bản án của chồng mà hành động như một người đàn bà điên, cho nên ban kỷ luật thanh tra tại cục công an bị tách rời xem như là một bộ phận chỉ có chức danh chứ chẳng làm được gì cả.
Bị lãnh đạo trong cục công an đối xử như thế, Lan Hiểu San nản lòng thoái chí, còn người của ban kỷ luật thanh tra thử hỏi còn tệ đến mức nào, cho nên lúc Dương Lộ đến văn phòng ban kỷ luật thanh tra thông báo, tại nơi đó chỉ có một nhân viên trực, cuối năm lại vừa được phát tiền lương, cho nên ai cũng đi mua đồ tết.
– Chỉ có một người? Chí Sinh đâu rồi?
Lan Hiểu San khi được Dương Lộ quay lại cho biết, cả buổi chỉ có một người trực như vậy, trong nội tâm cố nén giận, Chí Sinh là phó bí thư, dù sao cũng là chủ trì công việc thường ngày của ban kỷ luật thanh tra, rõ ràng cũng không có mặt ở đơn vị.
– Lan bí thư, phó bí thư vài ngày đã không có tới, cho nên em cũng không biết cụ thể ở nơi nào, chỉ nghe nói là trong nhà có việc, hay là để em gọi điện thoại?
– Không cần, em ra ngoài trước đi.
Lan Hiểu San bất đắc dĩ đứng lên đập mạnh tay trên bệ cửa sổ, xem ra mình đột nhiên trở về cục công an là ngoài dự liệu của rất nhiều người.
Đinh Nhị Cẩu là người đầu tiên đến văn phòng Lan Hiểu San, còn chính ủy Hầu Khắc Cần thì chưa đến, mặc dù ông vẫn luôn ở tại trong cục, nguyên là lúc trước Lan Hiểu San đã từng cãi nhau với Hầu Khắc Cần, cho nên ông đối với Lan Hiểu San người đàn bà điên này một chút hứng thú đều không có.
Hứng thú của Hầu Khắc Cần bây giờ là đang chú ý đến vị trí cục trưởng cục công an lần này là ai sẽ tới thay thế, chính bản thân Hầu Khắc Cần cũng đang cố gắng tác động đến các mối quan hệ, nhưng hiệu quả thì lại không lớn, đang lúc vì chuyện này mà không vui, nên căn bản tâm tư không để đến tình hình trong cục công an.
– Thế nào rồi Lan bí thư, cảm giác gian phòng ra sao?
Đinh Nhị Cẩu quan sát phòng làm việc của Lan Hiểu San, xem ra Hà Minh Huy làm tốt lắm.
– Cảm ơn cậu, Đinh phó cục tới tìm tôi là có chuyện chứ?
Lan Hiểu San mời Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống, hỏi.
– Đích xác, có chuyện em cảm thấy không thể để qua năm mới được, đã có những kẻ cặn bã, mà chúng ta để cho bọn họ ăn mừng năm mới vui vẻ thì chính chúng ta sai lầm…
Đinh Nhị Cẩu sau khi ngồi xuống mặt bình thản nói ra.
– Ha ha, tôi xem ra cái chức bí thư ban kỷ luật thanh tra nên để cho Đinh phó cục trưởng làm mới phù hợp, nói đi, chuyện gì?
Lan Hiểu San mặt nghiêm trang lại khi nghe nói đến chính sự.
– Vâng… đó là chuyện bê bối ở trung tâm khảo hạch bằng lái xe, quần chúng phản ứng rất mãnh liệt, Trần Vượng Hãi phụ trách chi đội cảnh sát giao thông đã nhiều năm rồi, tạo nên quá hỗn loạn, chỉ còn thời gian rất ngắn là qua năm mới, em nghĩ người ban kỷ luật thanh tra có lẽ nên đến đó điều tra, đừng có để bước qua năm mới.
Đinh Nhị Cẩu lạnh lùng nói.
– Chuyện này nếu muốn làm thì phải có sự đồng ý của cục trưởng, hiện tại…
Lan Hiểu San nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra, ngầm nói chính là ngươi là cục trưởng sao? Nếu làm như vậy thì ai ký quyết định cho ban kỷ luật thanh tra hành động?
– Lan bí thư hiện tại cục trưởng đang ghế trống, hơn nữa theo em biết ban kỷ luật thanh tra phá án không giống với chi đội đôn đốc giám sát cảnh sát, bên chị là độc lập, có quyền giám sát kiểm tra kỷ luật, cho nên đừng nói là cục trưởng ghế trống, cho dù là có cục trưởng đi nữa, ban kỷ luật thanh tra cũng có quyền phá án trước mà không cần thông qua khi khẩn cấp…
– Tôi đã nói Đinh phó cục trưởng thích hợp làm bí thư ban kỷ luật thanh tra mà.
Lan Hiểu San mỉm cười nói.
– Lan bí thư, chuyện này rất khẩn cấp, ngày hôm qua em đã đi kiểm tra trung tâm khảo hạch, nên lo lắng đã kinh động đến bọn họ, cho nên chuyện này nên sớm giải quyết chứ đừng nên chậm trễ.
Đinh Nhị Cẩu bổ sung nói.
– Có đầu mối chưa?
– Em thấy manh mối là bắt đầu từ trên người đội trưởng Tào Tú Thiên, năm qua trung tâm khảo hạch sắm thêm không ít đồ đạc, lại sắm thêm rất nhiều xe dùng để thi khảo hạch, nhưng ngày hôm qua em nhìn thấy, những chiếc xe kia cũng không phải là xe mới vừa mua một năm, nhưng Tào Tú Thiên nói cho em biết, những chiếc xe kia đều mới mua năm vừa rồi, xe dùng thời gian mới hơn một năm, trên một trăm chiếc xe cũng không phải là một con số nhỏ, em cảm thấy có thể bắt đầu tứ đầu mối này mà động thủ.
Lan Hiểu San không nói gì, chỉ là mỉm nhìn Đinh Nhị Cẩu, một lát sau mới hé miệng nói:
– Đinh phó cục, cậu nóng vội gặp tôi để kéo về cục công an, có phải là vì vụ án này? Cậu đang lợi dụng tôi à?
– Lan bí thư… nói thật, là như thế này, chuyện em đã đáp ứng với chị, em cũng sẽ làm đến cùng, em đã trao đổi với phó cục trưởng Chu Hồng Kỳ rồi, vì vụ án của Lôi Phong, em sẽ tự mình tham dự phá án và bắt giam hung thủ, hơn nữa em còn dám hứa hẹn, nếu như em có thể tự tay bắt được kẻ hại chết Lôi Phong, chỉ cần những người khác không biết, em sẽ đem hắn tận tay giao cho chị, vấn đề còn lại là chị có dám giết người không thôi?
Đinh Nhị Cẩu khiêu khích nhìn Lan Hiểu San nói.
– Đinh phó cục trưởng, cậu nói thật?
Lan Hiểu San cắn răng hỏi.
– Lan bí thư, em và chị thời gian biết nhau không dài, chị vẫn chưa hiểu về con người của em, nhưng em có một ưu điểm, đó là nói được thì làm được, còn làm không được, thì em không nói đâu.
Đinh Nhị Cẩu đốt một điếu thuốc nói ra.
Lan Hiểu San đứng người lên:
– Đinh phó cục trưởng, nếu như cậu để cho tôi đạt được ước nguyện, tôi cũng có thể đáp ứng bất cứ chuyện gì mà cậu yêu cầu.
Lan Hiểu San nói xong khuôn mặt trầm lại…
– Nói thật, em rất hâm mộ anh ấy.
Đinh Nhị Cẩu nhẹ cười nói.
– Ai?
Lan Hiểu San không phản ứng kịp.
– Lôi Phong…
…
– Vì sao?
Lan Hiểu San hỏi.
– Một người qua đời trong thời gian dài như vậy, trên thế giới này vẫn còn có một người không ngừng nghĩ luôn nhớ nhung đến, đó là một niềm hạnh phúc hiếm có, không phải sao? Cho nên, em đoán, nếu có thiên đường, Lôi Phong hẳn rất hạnh phúc, bởi vì có chị luôn tưởng niệm đến.
– Nhưng tưởng niệm sẽ làm cho người cô độc.
Nghe được lời của Đinh Nhị Cẩu, Lan Hiểu San trả lời, rồi nàng cứ như vậy trầm tĩnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhớ tới Lôi Phong.
Cơ hồ là vô ý thức, ánh mắt Đinh Nhị Cẩu di động hướng về giữa hai chân của Lan Hiểu San đang ngồi đối diện quét qua, mà cái váy kia bó sát người, cũng không biết khi nào có chút hướng lên trên đùi co rụt lên một chút, khiến cho chính giữa hai chân Lan Hiểu San cái kia mỹ diệu xuân sắc thấp thoáng màu trắng quần lót trước mắt Đinh Nhị Cẩu như ẩn như hiện lên, hắn hít vào một hơi, tâm cũng thẳng thắn thẳng nhảy dựng lên, ngẩng đầu liếc nhìn Lan Hiểu San, nhìn thấy nàng như đang đắm chìm bên trong ký ức.
– Đó cũng là một dạng cô độc rất là xinh đẹp…
Hắn nói câu cuối cùng trước khi đứng dậy kết thúc câu chuyện.
…
Ai cũng cho rằng, không có mấy ngày nữa thì sẽ đến năm mới, thành phố Hồ Châu cũng có thể an tĩnh lại, nhưng tựa như trên tỉnh hết lần này tới lần khác không nghĩ như thế, hoặc là trên tỉnh muốn xử lý triệt để cho xong việc trong năm nay đối với thành phố Hồ Châu, vì vậy vội vàng điều Sở Hạc Hiên đến đảm nhiệm thường vụ phó chủ tịch.
– Xem ra trên tỉnh rất gấp gáp a.
Thạch Ái Quốc nói với Đào Thành Quân đang đứng bên cạnh.
– Gần đây tôi nghe được một tin tức, không biết có phải là thật hay không, dường như là năm sau muốn đối với cán bộ cấp tỉnh tiến hành điều chỉnh, lời đồn đãi Trung Nam tỉnh đã có danh sách cán bộ điều chỉnh, gấp gáp điều Sở Hạc Hiên đến như vậy không biết là có liên quan gì đến chuyện trên tỉnh hay không?
Thạch Ái Quốc thoáng cái đứng vững bước, quay người nhìn Đào Thành Quân hỏi.
– Là bí thư tỉnh ủy hay là chủ tịch tỉnh, hay là cả hai?
– Khả năng bí thư tỉnh ủy có thể cao hơn một ít, dù sao ông ta đã dạo chơi một thời gian không ngắn, nhưng nếu điều chỉnh cùng lúc hai vị, thì không có khả năng.
“Nên làm gì đây?” Thạch Ái Quốc không có lên tiếng, trong nội tâm lẩm bẩm một câu, áp lực đến với ông đúng là không nhỏ.
Ấn Thiên Hoa trước đây đưa Để Khôn Thành tới nhậm chức, lần này Bí thư tỉnh ủy An Như Sơn không có đích danh gọi ông ta đưa tới, nhưng không hiểu vì sao Ấn Thiên Hoa cũng tự mình cùng đi, làm cho mấy phó chủ nhiệm khác giật mình, gần đây Ấn Thiên Hoa cùng An Như Sơn đi lại rất gần, có thể nói giống như là nịnh hót, đây là muốn làm gì?
Tại vì nhân vật thường vụ phó chủ tịch thành phố, ban tổ chức cán bộ tỉnh chỉ cần phái một cán bộ cấp trưởng phòng đưa tiễn đến nhậm chức là được rồi, nhưng với tư cách chủ nhiệm tổ chức cán bộ tỉnh Trung Nam, chủ nhiệm Ấn Thiên Hoa rõ ràng có địa vị cao lại nhân nhượng đưa người có địa vị thấp tự mình đưa đến, điều này làm cho rất nhiều người không hiểu, Thạch Ái Quốc cũng không hiểu được.
– Ấn chủ nhiệm, chào mừng, dọc trên đường vẫn thuận lợi chứ.
Ấn Thiên Hoa vừa xuống xe, Thạch Ái Quốc liền nghênh đón tiếp lấy, nhiệt tình cùng bắt tay, không ngừng hàn huyên.
– Lão Thạch, tôi thấy lão dạo này hình như mập ra.
– Ha ha… đâu chỉ là mình tôi mập, Để chủ tịch cũng mập ra vậy…
Thạch Ái Quốc xoay mặt nói đùa nhìn về phía Để Khôn Thành.
– Ừ… đúng rồi… Khôn Thành, xem ra cơm của thành phố Hồ Châu hợp người a.
Ấn Thiên Hoa vừa cười vừa nói.
– À… giới thiệu cho mọi người biết, vị này là đồng chí Sở Hạc Hiên, lần này Tỉnh ủy ủy thác tôi đem đồng chí Sở Hạc Hiên đưa tới đây, về sau mọi người sẽ cùng trên một chiến tuyến, trên tỉnh muốn đem Hồ Châu mau sớm ổn định tốt, đây là nguyên văn của An bí thư.
Ấn Thiên Hoa hướng về mọi người giới thiệu nói.
– Vâng… Ấn chủ nhiệm yên tâm, chúng tôi nhất định dốc hết sức, xin mời vào trong nói chuyện, bên ngoài đang lạnh lẽo…
Làm cho người cảm thấy thật bất ngờ, đó là sau khi Ấn Thiên Hoa giới thiệu xong, Thạch Ái Quốc cũng không có đến bắt tay cùng Sở Hạc Hiên hàn huyên, mà chỉ là gật đầu chào, rồi mời Ấn Thiên Hoa vào trong phòng.
Một màn này rất nhiều người đều thấy, không khỏi khiếp sợ, Thạch Ái Quốc có thể nói là người ẩn nhẫn, trước đây thời của Tưởng Văn Sơn, vẫn nhịn được trong nhiều năm như vậy, nhưng lần này đối với Sở Hạc Hiên, có cần không cho ông ấy mặt mũi đến như vậy sao?
La Bàn Hạ đôi lông mày cũng hơi nhíu lại, nhìn xem Ấn Thiên Hoa đang chuyện trò vui vẻ với Thạch Ái Quốc, trong lòng cũng cảm thán, xem ra mỗi người ai cũng giống nhau, đối mặt với đối thủ mạnh mẽ hơn mình, thì buộc phải nhường nhịn xem đó là bản phận, nhưng đối mặt đối thủ so với mình yếu hơn, nếu nhường nhịn thì biến thành biệt khuất, cho nên xem ra lần này Thạch Ái Quốc đích thật là không muốn nhịn nữa.
Đối mặt như vậy, Sở Hạc Hiên hơi bị động, nhưng hết cách rồi, bị bí thư thành ủy lạnh nhạt đây là nằm trong dự liệu, nhưng Thạch Ái Quốc dùng phương thức ra oai phủ đầu, khiến cho Sở Hạc Hiên có chút phẫn uất.
Lễ ra mắt rất ngắn, Ấn Thiên Hoa cũng đã nhìn thấy, hôm nay Thạch Ái Quốc hỏa khí không nhỏ, nhưng nhiệm vụ của ông là đưa người đến, đưa đến nơi thì đồng nghĩa với hoàn thành nhiệm vụ, còn các ngươi đấu đá như thế nào, cũng đâu có liên quan gì đến ta.
…
– Lão Thạch, thái độ hôm nay của lão có chút hơi quá.
Sau khi lễ ra mắt đã xong, Thạch Ái Quốc cùng Ấn Thiên Hoa theo thường lệ đến phòng làm việc ngồi tọa đàm.
– Ấn chủ nhiệm, thái độ của tôi hơi quá đó là do tôi bực tức một vấn đề, tôi thật ra rất muốn hỏi trên Tỉnh ủy có ý gì, ít ra cũng phải sơ qua y kiến của tôi về chuyện Sở Hạc Hiên chứ, còn nếu đã không tín nhiệm tôi, thì để tôi làm bí thư làm, mà không đem tôi điều đi nơi khác cho rồi?
Thạch Ái Quốc biết rõ Ấn Thiên Hoa không phải là người của An Như Sơn, cho nên mới dám phát tiết như vậy.
– Lão Thạch, trên Tỉnh ủy cũng có cân nhắc qua rồi, lão phải hiểu, lão đang làm bí thư, mà bí thư thì luôn có ưu thế nắm lấy cục diện, vì thế tỉnh ủy sợ một lần nữa xuất hiện trường hợp giống như bí thư Tưởng Văn Sơn trước đây thao túng cục diện, đến lúc đó thì không dễ thu thập, đây là sự phòng ngừa, ông phải thấy được điều này chứ.
Ấn Thiên Hoa nửa đùa nửa thật nói.
– Ấn chủ nhiệm, vậy thì Tỉnh ủy đánh giá quá cao năng lực của tôi rồi, nhưng tôi cũng phục tùng theo quyết định Tỉnh ủy, nhưng tôi nói trước, sắp xếp như thế này, nhất định là thất bại đấy, không tin rồi tình hình sắp tới sẽ thấy.