Phần 19
Nhưng càng đè nén như vậy, càng khiến người ta cảm thấy có một loại bị áp chế đuổi theo, động tác Đinh Nhị Cẩu càng lúc càng mạnh, tiếng rên cắn chặt trong đôi môi càng lớn, về sau thì nàng hoàn toàn thả miệng mình ra.
Vách thành âm đạo Trịnh Hiểu Ngãi gắt gao bóp chặt cây dương vật cắm thẳng vào cổ miệng tử cung nàng, sâu trong hoa tâm giống như đang bị tổ kiến đang khẽ cắn, vội vã mấp máy kích lấy dương vật không ngừng, sướng đến mức dục hỏa Đinh Nhị Cẩu bừng cháy, hắn sử xuất các kiểu loại rút ra đút vào dương vật tận tình.
Đầu tiên là đâm vào chậm, sau đó là ba sâu ba cạn, sau đó chín cạn một sâu, tiếp theo co lại mãnh liệt mãnh đưa! Đồng thời, hai tay của hắn với tới trước ngực Trịnh Hiểu Ngãi, thô bạo dùng sức nắn bóp hai bầu vú, bên dưới thì dương vật mỗi lần xâm nhập đều cắm vào chỗ sâu nhất cơ hồ đính vào cổ miệng tử cung nàng!
– A… Chị… chị… không được… rồi…
Khi cảm thấy dương vật Đinh Nhị Cẩu mãnh liệt rung động, Trịnh Hiểu Ngãi biết hắn sắp xuất tinh rồi, đầu khấc tại trong cổ miệng tử cung một trận nhảy lên, đem toàn bộ tinh dịch nóng bỏng bắn vào bên trong tử cung nàng, rõ ràng từng làn tinh dịch nóng rực bắn vào làm cho toàn thân nàng rung động, âm đạo hấp lực cực lớn siết chặt đầu khấc, sâu trong tử cung âm tinh sềnh sệch phún trào ra cùng với dương tinh dung hợp một chỗ, hai bộ phận sinh dục thật sâu giao cấu kết hợp ở chung, từng dòng chất lỏng nhơ nhớp chảy ngược trào ra khỏi cửa miệng âm đạo nhiểu chảy xuống đất, làm cho trên nền gạch men sứ hỗn độn loang lổ…
Đinh Nhị Cẩu âm thầm cảm thán, Trịnh Hiểu Ngãi có cái âm đạo cực phẩm thật sự là làm cho người ta muốn ngừng mà không ngường được, giống như hắn vậy, cơ hồ chơi đùa cũng đủ các loại đàn bà, cũng suýt chút nữa vì nàng mà hao hết tinh lực.
…
– Đến cuối năm, chắc là chị bề bộn nhiều việc lắm phải không?
Đinh Nhị Cẩu vừa kéo quần của mình lên, vừa hỏi.
– Ừ… rất bận rộn, bây giờ khu Tân Hồ quả thực là thần hồn nát thần tính rồi, mỗi người đều phải suy nghĩ cách đối phó, cứ tiếp tục như vậy nữa, thế nào cũng xuất hiện sai lầm.
Trịnh Hiểu Ngải còn đang hưởng thụ dư vị cơn sương, miễn cưỡng nói ra.
– Sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?
– Không có… chẳng qua là do em làm rách việc ra…
Trịnh Hiểu Ngải bỗng nhúc nhích thân thể, đôi tay nắm lấy ga giường, chật vật ngồi dậy.
– Giỡn hoài chị… em đâu có công tác ở khu Tân Hồ đâu, việc gì đó cùng em thì có quan hệ gì?
Đinh Nhị Cẩu thấy kỳ lạ.
– Đúng vậy… em không công tác ở khu Tân Hồ, nhưng còn phân cục công an khu Tân Hồ thì sao? Vừa rồi thu nạp không đơn thuần là đài truyền hình thành phố, đài truyền hình cùng phóng viên trên tỉnh cũng không biết nổi điên lên hay sao, cũng đang không ngừng đến phỏng vấn, đúng ra thì chỉ tới phỏng vấn về việc cục công an thành phố chỉnh đốn và cải cách, nhưng rồi lại chú ý tới rất nhiều vấn đề khác của bên chính quyền khu Tân Hồ, cho nên bí thư Lưu bây giờ đang sứt đầu mẻ trán, không ngừng đến từng ban ngành trao đổi nói chuyện, cho nên mọi người bây giờ đang hận em chết đi được.
– Ủa… có chuyện này à… ha ha, vấn đề này đâu phải lỗi của em, em chỉ quản bên công an, còn những thứ khác em đâu có quản được, với lại tự thân có vấn đề chính là có vấn đề, còn sợ người ta vạch trần ra sao?
– Bí thư Lưu đang vội vàng dập tắt lửa, nhưng vài vấn đề không diệt nổi, ví dụ như việc của nhà hàng Karaoke, đây là tiêu điểm của mọi người chú ý. À… mà bên em chuẩn bị xử lý như thế nào rồi vậy?
– Thì cũng dựa theo pháp luật quy định xử lý, việc này là của phân cục công an khu Tân Hồ đang quản, em đang muốn nhìn xem Đường Thiên Hà phân cục trưởng công an cho ra một cái kết quả như thế nào đây.
– Em điên sao mà sử dụng chiêu này, Đường Thiên Hà là thân tín của Lưu Thành An, ai cũng biết mà, em lại để cho hắn đi xử lý, đây không phải là dùng lửa đốt hắn sao? Chị thấy việc này trước sau gì hắn cũng đổ lên cho cục công an thành phố xử lý.
Trịnh Hiểu Ngải nói, rồi đứng dậy giúp Đinh Nhị Cẩu chỉnh sửa cổ áo.
– Lưu Thành An hiện nay đang rối bời, bởi việc của con trai hắn, nhưng có nghe nói nhà hàng karaoke “Nhân gian thượng thiên” này không đơn thuần là chỉ của mình Lưu Quan Quân, sau lưng còn có bóng dáng của Tưởng Hải Dương, có chuyện này hay không vậy chị?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Chuyện này thì chị không nghe nói, nhưng Lưu Thành An và Tưởng Văn Sơn trước đây có mối quan hệ qua lại, cũng có thể là có khả năng này, nhưng Tưởng Hải Dương đã rời khỏi thành phố Hồ Châu rồi mà?
Trịnh Hiểu Ngải có chút lo lắng hỏi.
Đinh Nhị Cẩu cũng nhìn ra Trịnh Hiểu Ngải khẩn trương.
– Chị rất sợ hãi hắn sao?
– Ừ, người này tuy chị tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng lòng dạ ác độc, em phải cẩn thận, nếu hắn quay trở về đây, em làm như vậy rất dễ dàng đụng chạm với hắn…
– Em biết, trong chuyện của Khang Minh Đức chết đi, cùng với Đàm Quốc Khánh mất tích, em có cảm giác trong này có liên hệ gì với Tưởng Hải Dương, nhưng bây giờ không thể nói được gì…
– Ừ, chị cũng nghĩ như vậy, vậy bây giờ em muốn đi?
– Vâng… em phải quay trở về cục công an, ngày mai là lễ truy điệu Lý Pháp Thụy, cho nên cũng phải xem tình hình như thế nào…
– Vậy trên đường đi cẩn thận một chút.
Trịnh Hiểu Ngải dặn dò.
– Em biết rồi, còn hai cô gái này chị giúp em chăm sóc cho họ, đừng cho họ đi ra ngoài, em sẽ mau chóng tìm được người nhà của họ, rồi tiễn đưa các nàng trở về.
– Ừ… nhưng em thật là nghĩ như vậy sao? Cùng lắm không được thì lưu lại cũng đâu có gì, dù sao thì em cũng lo nuôi được mà, lại có thêm được hai cái miệng để sử dụng, nhìn hai cô gái này cũng xinh đẹp lắm, chủ yếu là hai người giống nhau như đúc, ra ngoài cũng không phải dễ tìm được đàn bà như vậy đâu.
– Hừ… nói nhảm ít lại đi, em là hạng người như vậy sao?
Đinh Nhị Cẩu liếc Trịnh Hiểu Ngải, rồi kéo cửa ra đi ra ngoài.
Cốc Nhạc Nhạc cùng Cốc Điềm Điềm còn quỳ trên mặt đất, chỉ là vừa rồi động tĩnh trong phòng các nàng đều nghe được rõ ràng, những âm thanh này đối với các nàng rất quen thuộc, cho nên cũng chẳng hiểu hai người này là quan hệ như thế nào nữa…
– Các cô cứ ở lại đây đi, đây là chị Trịnh Hiểu Ngãi sẽ chiếu cố đến các cô, có chuyện gì thì cứ gặp chị ấy là được rồi.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua, rồi cũng không nói gì nhiều, mở cửa ra đi ngay.
Trịnh Hiểu Ngải cũng không để ý tới hai chị em này, nàng đến cửa sổ phòng khách, xốc lên một chút xíu tấm màn, nhìn xem Đinh Nhị Cẩu đi xuống lầu, lên xe, lúc này mới buông tấm màn xuống, cái phòng này tấm màn rất ít mở ra, bình thường đều là kéo kín.
Chỉ là Trịnh Hiểu Ngải không có nghĩ tới, lúc mình đang quan sát Đinh Nhị Cẩu, thì phía khu đối diện, ở bên trong cũng có một người đang quan sát nàng cùng Đinh Nhị Cẩu.
Người này không phải là ai khác, chính là Đàm Quốc Khánh đã mất tích nhiều ngày nay, hắn lựa chọn chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, không có ai ngờ là Đàm Quốc Khánh sẽ trốn ở chỗ này, đây là một khu cư xá mới xây dựng xong, tỉ lệ người ở còn cực thấp, gian phòng rất thích hợp để nuôi bao tình nhân, đương nhiên cũng rất thích hợp để ẩn mình.
Mới đầu chính hắn cũng không biết mình trốn ở chỗ này để làm gì, chẳng qua là vì Khang Minh Đức chết đi, khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi, Khang Minh Đức nhiều lắm chỉ là cho Tưởng Hải Dương mượn một số tiền mà thôi, còn hắn thì biết tất cả những chuyện mờ ám của Tưởng Hải Dương tại Hồ Châu lâu nay, hầu như đều có mặt hắn tham dự hoặc là biết rõ, nếu như Khang Minh Đức mà Tưởng Hải Dương cũng không lưu lại như vậy thì mình chẳng là gì rồi, vì càng phải đáng chết hơn, cho nên hắn trước tiên là trốn chạy rồi tính sau.
Nhưng chạy trốn tới địa phương nào hắn vẫn chưa nghĩ ra, vẫn đang nghĩ tới một kế thoát thân, chỉ là hiện tại thời cơ còn chưa đến, cho nên hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
…
Khi rời khỏi cư xá, trên đường đi Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ, làm như thế Triệu Khánh Hổ coi như là mua chuộc hắn sao? Nhưng thủ đoạn như vậy thì quá lộ liễu…
Hiện tại tình hình đã đến như thế này, mình nên ứng đối ra sao? Chuyện hai cô gái này có nên nói cho Thạch Ái Quốc biết không?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chưa có lời giải đáp, chạy xe dọc trên đường suy nghĩ, khó tránh khỏi bị phân tâm, cho nên lúc đến ngã 4 đèn xanh đèn đỏ, không có chú ý liền ủi vào đằng sau đuôi một chiếc xe.
Đinh Nhị Cẩu thầm than gặp xui xẻo rồi, nhưng khi nhìn thấy người lái xe bước xuống, hắn càng thầm kêu không may…
– Ai nha… làm tôi sợ hết hồn, thì ra là Đinh đại cục trưởng, đây có phải là dùng phương thức đặc thù để gặp tôi phải không? Nói cho cậu biết, xe này tôi mới mua đấy, nói đi phải làm sao bây giờ?
La Gia Nghi hả hê nói.
– Ai… chị Gia Nghi… nếu biết là chị, tôi cũng không phanh xe lại đâu, mà đâm thẳng vào luôn đưa đến bên kia cột đèn tín hiệu đấy.
Đinh Nhị Cẩu cười nói.
– Này… bớt nói lại đi, Đinh cục trưởng, tôi đã tới Hồ Châu được một khoảng thời gian rồi, cậu ngay cả một chút tình nghĩa cũng không để ý tới, chẳng những không gọi điện thoại cho tôi, ngay nhà của tôi cũng không ghé qua, xem ra cậu đang ở Hồ Châu lăn lộn cũng không tệ, giỏi lắm… đã làm đến phó cục trưởng rồi.
La Gia Nghi nói châm chọc.
Lời này không có sai, Đinh Nhị Cẩu lâu nay không có liên lạc qua La Gia Nghi, nhưng hắn và La Bàn Hạ cũng vẫn gặp mặt đấy, bất quá chỉ là hỏi thăm sức khỏe chào hỏi mà thôi, so với lúc tại thành phố Bạch Sơn hắn đến nhà đưa rượu và thuốc dán, so với biểu hiện ở thành phố Hồ Châu đúng là không tốt, nên cũng không trách La Gia Nghi chẳng nể mặt hắn chút nào.
Lúc này thì cảnh sát giao thông đã tới, thấy xe của Đinh Nhị Cẩu gây tai nạn giao thông, gã cảnh sát nói khẽ với Đinh Nhị Cẩu:
– Đinh phó cục, chi bằng giải quyết riêng đi, chuyện như vậy em không giúp được ngươi rồi.
– Ha ha, tôi biết, cậu khỏi quan tâm đến, cứ tiếp tục nhiệm vụ đi.
Gã cảnh sát giao thông như trút được gánh nặng liền rời khỏi tiếp tục phiên trực của mình, La Gia Nghi nhìn gã cảnh sát lại nhìn Đinh Nhị Cẩu:
– Dù thế nào, có quan hệ vẫn tốt hơn, này… có phải là có ý định làm quan lớn nên khinh thường dân chúng à?
– Chị Gia Nghi à… ai lại làm thế chứ, xe của chị đương nhiên là em sẽ sửa mà, đi thôi, đến nơi bảo hành xe, sửa hết bao nhiêu là tiền của em, được chưa?
– Hừ… nói vậy còn tạm được, đến Hồ Châu nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng xem như là nghe được em nói một câu tiếng người.
La Gia Nghi liếc Đinh Nhị Cẩu, rồi trở lại xe lái đi, Đinh Nhị Cẩu lái xe theo ở phía sau, hắn hôm nay xem ra là đã bị La Gia Nghi cột chặt.
Nhìn những người thợ sửa xe, hai người ngồi trong phòng chờ uống trà nói chuyện phiếm.
– ChỊ Gia Nghi… vừa rồi em có trở về một chuyến ở thành phố Bạch Sơn, có ghé qua nhà của ông nội lấy một số rượu thuốc và cao dán cho La bí thư, đang muốn khi nào có cơ hội gửi cho La bí thư dùng, sẵn dịp lát nữa chị ghé ngang qua chỗ của em, nhờ chị mang về cho La bí thư giùm em.
Đinh Nhị Cẩu chân thành nói ra.
– Là thật lòng lo cho sức khỏe của La bí thư? Tôi bây giờ cũng không biết cậu nói chân thành hay giả nữa… Ai… trong quan trường tựa như các quan lớn đều đạo đức giả, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, bây giờ tôi cũng khó mà tin cậu được đấy…
La Gia Nghi đem chén trà buông ra, không khách sáo nói thẳng với Đinh Nhị Cẩu phê.
– Ha ha… chỉ nói các quan lớn thế, có dám đối với La bí thư tỏ rõ ý kiến không vậy?
Đinh Nhị Cẩu chợt có hứng thú hỏi.
– Đương nhiên có gì mà tôi sợ, chứ tôi thấy làm quan lớn như các người trong cuộc sống này quá là mệt mỏi, như vậy thú vị sao? Mỗi ngày tựa như ai cũng đeo cái mặt nạ đạo đức, tôi nhìn thấy là phát chán rồi…
– Đúng vậy a… nhưng hết cách rồi, nhưng tôi đối với La bí thư là tấm lòng chân thành thật sự, cao dán và rượu thuốc là tôi cố ý tình mang về đấy…
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Vậy tại sao cậu không tự mình mang đến cho ba tôi? Còn nhờ tôi mang về cho ông ấy, thật ra thì ba tôi cũng muốn gặp cậu để nói chuyện với cậu một chút đấy.
La Gia Nghi nói.
– Ủa La bí thư nói như vậy à?
Đinh Nhị Cẩu nghi ngờ La Gia Nghi nói dối.
– Ha ha… tôi đánh lừa cậu để làm gì thế, đương nhiên là thật sự, vừa rồi ba tôi cùng với tôi nói chuyện, ba tôi có nói cậu ở tại Hồ Châu làm rất tốt, rất được lãnh đạo tín nhiệm, cho nên lúc này dù tuổi còn trẻ mà đã có chức vụ cao, nhưng cậu có nghĩ tới điều được tập trung sủng ái trên người như vậy, kết quả cuối cùng là gì có biết không?
– Kết quả cuối cùng? Có ý tứ gì?
Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên hỏi.
– Ai da… không có học thức thật đáng sợ, nhất là khi tham chánh, mặc kệ trước đây cậu học học hành về khoa nào, nhưng nếu cậu bất hạnh khi dấn thân vào con đường làm quan, ít hoặc nhiều có lẽ nên học lại lịch sử, bổ sung tri thức dù là thông qua mạng hay truyền hình…
La Gia Nghi nói xong nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu ngơ ngác không có hiểu ý của mình, nàng thở dài thầm nghĩ, thằng này có lúc thì tinh minh vô cùng lợi hại, nhưng cũng có đôi lúc lại phản ứng chậm như con rùa…
– Cậu không suy nghĩ… cậu mới được bao nhiêu tuổi, vì sao mà có thể nhanh như vậy lên tới cấp phó xử, cái cấp bậc này biết bao bao nhiêu cán bộ phấn đấu cả đời cũng không chiếm được? Vì sao? Cậu là nhân tài sao?
– Chứ không phải vậy à?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Cha tôi nói, cậu có được cái vị trí này là do bên trên quyết định, bởi vì nhân tài có ít quá, chẳng qua là do cơ cấu vận hành chính phủ của chúng ta không có hình thành một hệ thống thao tác nào hữu hiệu, nếu hệ thống kiện toàn, bất cứ ai ở vị trí của cậu cũng làm được, còn bây giờ thì chỉ cần cậu làm được chút chuyện, cơ bản cũng có thể tạo ra thành tích, trừ phi cái loại cán bộ lôi kéo bè phái làm như con lừa mà thôi…
– Chuyện đó và tôi đâu có quan hệ gì?
– Hừ… cậu nghe mà vẫn không hiểu, bây giờ cậu có thể làm tới phó cục trưởng công an thành phố, không phải là bản thân cậu là nhân tài, mà là do cậu quá nghe theo lời của lãnh đạo, với lại cậu giỏi về phỏng đoán ý đồ lãnh đạo, có đôi khi lãnh đạo chưa có nghĩ đến, thì cậu lại làm được, dưới nhiều tình huống xảy ra thì cậu làm đúng, nhưng đến lúc nào đó, lãnh đạo không còn những nhu cầu đặc biệt như vậy nữa, tất cả mọi chuyện đã giải quyết xong, còn cậu cứ tích cực như vậy thì có biết sẽ nhận hậu quả gì không?
– Là hậu quả gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hậu quả chính là cậu sẽ làm cho lãnh đạo khó chịu, đến lúc đó cậu sẽ chết rất thê thảm, cậu xem trong lịch sử, có đại thần nào công cao với chủ thì có kết cục tốt chưa? Tuy thời bây giờ sẽ không đến mức như vậy, nhưng kết cục không sai biệt lắm đâu, hơn nữa… cậu chỉ với một lãnh đạo có thể sống cùng nhau cả đời sao?