Phần 107
Bởi vì đã có Ngô Nhật Lam nhắc nhở trước, cho nên Đinh Nhị Cẩu lúc gặp Tề Văn Tú thì biểu hiện thậm chí là hơi câu nệ, bởi vì hắn không cho rằng Tề Văn Tú có lý do tốt gì bày ra để gặp mình.
– Tiểu Đinh, em đừng khách sáo, ăn nhiều một chút đi…
– Tề lão sư… em thật sự ăn no rồi, cảm ơn cô.
Đinh Nhị Cẩu ăn no hay không thì chỉ tự mình biết…
– Tề lão sư… lúc nào anh ấy cũng khách sáo như vậy.
– Thật sao? Sao cô nghe nói anh của em đến trong nội viện làm tan tành gian phòng của Trường Sinh, không phải là cùng hắn đánh nhau sao?
Tề Văn Tú cười cười nói.
– A, Tề lão sư… việc này cô cũng biết?
Ngô Nhật Lam giật mình hỏi.
Đinh Nhị Cẩu thờ ơ nhìn hai người tung hứng đối đáp, trong lúc này hắn phát hiện mình tựa như cũng đang lọt vào cái hố, nhưng cũng có thể không phải, hắn giống như là chim sợ cành cong, nhất là một cô gái xinh đẹp mà hung hăng như Ngô Nhật Lam vậy, do đó hắn phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
– Tiểu Đinh, có chuyện này hay không vậy?
Tề Văn Tú nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Tề lão sư, chỉ là là đùa giỡn thôi, chứ đâu có thật, em làm sao đánh thắng được anh của của Nhật Lam là cao thủ mà…
Đinh Nhị Cẩu gắng gượng nói.
– Nói bậy… anh của tôi bị anh đánh thành như vậy, anh còn nói đâu có thật, anh có muốn tôi nói cho anh tôi biết chuyện này, hắn nhất định sẽ cho rằng anh đang vũ nhục hắn, nói không chừng còn có thể tìm anh để tính sổ tiếp đấy.
Đinh Nhị Cẩu bây giờ đã hiểu, đó là Tề Văn Tú cùng Ngô Nhật Lam hai người này đang thiết kế một cái bẫy, chờ mình đưa đầu vào…
– Tiểu Đinh, thật ta là cô có chuyện muốn mời em giúp một tay.
Tề Văn Tú cuối cùng cũng lộ ra nanh vuốt của mình.
– Tề lão sư… không biết em có thể giúp được cái gì?
Đinh Nhị Cẩu tuy trong nội tâm khó chịu, nhưng vừa vặn ăn hết buổi cơm của người ta, hơn nữa người ta còn là em gái của trưởng phòng cán bộ công an tỉnh, chút mặt mũi này vẫn phải có.
– Cô là lão sư của học viện cảnh sát, nhưng không phải là dạy về lý luận tri thức, mà dạy là thể dục và võ thuật, về chuyện này Nhật Lam có nói với em chưa?
Tề Văn Tú nhìn thoáng qua Ngô Nhật Lam hỏi.
– Há… về chuyện này… Tề lão sư… là như vầy, trong mắt Trường Sinh thì cô luôn luôn là một người tao nhã, đoan trang tú lệ, mị lực vô hạn, em đâu có dám nói cô là vô địch võ thuật toàn quốc, sợ làm hắn sợ, đồng thời cũng sợ hủy đi hình tượng của cô trong lòng hắn.
Ngô Nhật Lam nghiêm trang nói, nhưng lời nói nghiêm trang này tại trong lỗ tai Đinh Nhị Cẩu nghe qua, hoàn toàn chỉ là nói hươu nói vượn.
Tề Văn Tú là người rất có khí chất, cái khí chất này rất khó nói là tốt hay là xấu tuy rằng không phải là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng bản thân nàng tản mát ra khí chất làm cho người ta cảm thấy người đàn bà này có sự tương tác tính dục rất mạnh, rất có lực hấp dẫn, cái miệng nho nhỏ hơi vểnh lên, hai bờ môi ướt át đỏ tươi tản mát ra mị lực.
Màu vàng nhạt trang phục mở cái cổ thấp hình chữ V, sóng mũi thật cao, thấp thoáng đôi bầu vú đầy đặn, chính giữa hai bầu vú lộ ra một rãnh sâu mê người, như ẩn như hiện trong đó, còn có cái nịt ngực màu hồng phấn bao lấy hai bầu vú, bên dưới mặc một cái váy ngắn màu xám, với đôi tất chân bao vây lấy cặp chân thon dài săn chắc, nhưng trong mắt Đinh Nhị Cẩu, Tề Văn Tú rõ ràng không phải là đồ ăn của hắn…
– Cứ nói bậy nói bạ, Tiểu Đinh… em đừng để bụng, cô ngoại trừ việc dạy tại học viện cảnh sát, còn có mở một võ đường, quy mô không lớn, nhưng tiếng tăm tại thành phố Giang Đô coi như không tệ, nhưng gần đây gặp một phiền toái, nên muốn nhờ em giúp cô một chút.
Tề Văn Tú nói ra, giọng nói chân thành, điểm này Đinh Nhị Cẩu cũng có thể nhận ra được, còn Ngô Nhật Lam nhìn Đinh Nhị Cẩu, cũng hy vọng hắn có thể đáp ứng Tề Văn Tú.
– Tề lão sư, đừng nói là em đại diện cho cô làm huấn luyện viên võ đường chứ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Thật đúng là vậy, chỉ cần em ra mặt giùm cô lần này, lâu nay tất cả đòn thế cô đã dạy hết cho võ sinh, nên trên cơ bản đều bị đối thủ biết hết, bọn họ đã tiến hành huấn luyện cách phá, cho nên trận đấu này, cô có cảm giác sẽ bị thất bại, trong khoảng thời gian này cô thật sự là khó xử.
Tề Văn Tú nói rất là thành tâm, đúng ra thì trong võ thuật, có rất ít người tự thừa nhận mình thua kém đối thủ, nếu chưa giao đấu…
– Trận đấu? Đấu cùng ai?
Ngô Nhật Lam giật mình hỏi, xem ra câu chuyện tranh tài này, thì nàng thật sự không biết.
– Tại Giang Đô mới mở một hội quán Không thủ đạo, do một người Nhật mở, có thể là cạnh tranh, cũng có thể là muốn mau sớm mở ra cục diện, cho nên đã tới võ đường đề nghị có một trận đấu giữa hai bên, đã chính thức hạ chiến thư, vậy thì cô có nhận hay là không nhận đây?
Tề Văn Tú khổ não lắc đầu nói.
– Vậy thì chắc chắn phải đấu… Con bà nó, mấy tên Nhật Bản này tưởng rằng giống cách đây mấy mươi năm hoành hành ngang ngược ở Thượng Hải sao?
Đinh Nhị Cẩu nghe xong thì nóng nảy.
– Cô cũng nghĩ giống vậy, mấy tên võ sinh của cô tức giận, tự đến hội quán Không thủ đạo thi đấu, sau mấy hiệp thì bị người ta đánh tơi tả, mặt mũi cô thật sự là bị mất hết, nhưng hết cách rồi, ăn ngay nói thật, nếu chính đích thân cô đi, cũng không thấy có thể đánh thắng hội quán chủ của đối phương.
Tề Văn Tú cau mày nói.
– Tề lão sư… cô là phụ nữ, cùng với đối phương giao đấu thì không công bằng…
Đinh Nhị Cẩu bật thốt lên.
Tề Văn Tú thở dài nói:
– Đối phương cũng là đàn bà, là quán quân Không thủ đạo toàn quốc của Nhật Bản năm trước, tại Nhật Bản được xưng danh là cô gái vàng cao thủ Không thủ đạo, tuổi mới tầm qua hai mươi lăm…
– Cũng là đàn bà?
Đinh Nhị Cẩu nghi hoặc, tại đất nước có truyền thống võ thuật này, thật đúng là có rất ít phụ nữ nước ngoài dám đến mở võ đường, đã vậy còn khiêu chiến người, lá gan đúng là đủ lớn…
– Đúng vậy… đàn bà, hơn nữa người đàn bà này này cũng không giống người bình thường, em có biết là tại khu công nghiệp thành phố Giang Đô có một nhà máy lớn nhất trong đó không?
– Biết rõ a, có nhà máy chuyên sản xuất xe đào, xe ủi dùng trong ngành xây dựng…
– Tổng giám đốc nhà máy đó là Tửu Tinh Ngũ Lang, cũng chính là cha của nàng, nàng tên gọi Tửu Tinh Huệ Tử.
Tề Văn Tú nói.
– Há, nếu nói như vậy thì chúng ta hạ độc thủ không được rồi.
– Muốn đánh thì chúng ta sẽ quang minh chính đại đánh, hạ độc thủ cái gì a, anh thật là… gọi anh tới là muốn anh tìm ra biện pháp tốt, chứ đâu phải nhờ anh gây chuyện phiền toái.
Ngô Nhật Lam liếc mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
– Tôi biết, bộ đó không phải là biện pháp sao? Xem ra cô gái này thật đúng là không đơn giản. À… cái hội quán không thủ đạo này ở đâu vậy, tôi muốn đến xem thử.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Hừ… có phải là đến để xem Huệ Tử cái gì đó có xinh đẹp hay không?
Ngô Nhật Lam một lời vạch trần ý đồ của Đinh Nhị Cẩu.
…
– Úi trời… trong mắt cô tôi chính là người như vậy sao? Tôi muốn đi xem là muốn để biết mình, biết người mà tìm cách ứng phó, hiểu chưa?
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ nói, nhưng nói thật, hắn cũng thật muốn nhìn một chút cô gái này dung mạo ra sao, lại dám khiêu chiến với Tề Văn Tú, theo lời nói thì nàng biết chi tiết về võ thuật của Tề Văn Tú, giống như Tề Văn Tú biết rõ thân phận của nàng vậy.
Nói thêm lại cãi nhau không hợp, cho nên Đinh Nhị Cẩu ăn thêm vài miếng cơm liền kiếm cớ đi ra ngoài gọi xe thẳng đến nơi hội quán Không thủ đạo mà Tề Văn Tú chỉ.
…
– Em làm sao vậy? Cô thấy em lúc này cũng làm khó dễ với Đinh Trường Sinh gây, các ngươi có cừu oán à?
– Nào có đâu cô…
Đối mặt với Tề Văn Tú hỏi thăm dò, Ngô Nhật Lam cũng cảm thấy mình quá đáng, từ khi Đinh Nhị Cẩu đến Giang Đô đến huấn luyện, chính nàng đã đào mấy cái hầm để hắn lọt xuống, nhưng rồi tốt xấu gì hắn cũng hữu kinh vô hiểm, nếu đổi là người khác, đoán chừng đã trở mặt với nàng rồi, cho nên Ngô Nhật Lam cũng không biết mình đến cùng là suy nghĩ như thế nào, dù sao chỉ cần quậy phá được hắn, thì nàng lại thấy rất thoải mái.
– Không có sao? Này Nhật Lam… có phải là em đã ưa thích hắn?
Tề Văn Tú dò hỏi.
– Ai nha… Tề lão sư, cô đừng có cặp đôi loạn như vậy được không, ưa thích hắn sao? Hắn chỉ một kẻ nghèo mà thôi, không có cái gì cả, em đi theo hắn thì có cái gì tốt? Cho dù là hắn có muốn cùng với em… em cũng không thèm…
Ngô Nhật Lam ngoài miệng nói Đinh Nhị Cẩu không ra gì cả…
– Không phải đâu, cô nhìn thấy trong chuyện này có cái gì đấy…
Tề Văn Tú trêu chọc nói.
– Tề lão sư… cô còn nói đến chuyện của hắn, thì em đi bây giờ, không cùng cô ăn cơm nữa đâu…
Ngô Nhật Lam uy hiếp nói.
– Được được… không nói nữa, bất quá cô nói cho em biết, trên cái thế giới này đàn ông tốt có không nhiều lắm đâu, cô thấy con người của Tiểu Đinh cũng không tệ lắm, em không nên bỏ qua cơ hội này, nếu em ngại mở miệng nói, cô có thể nói thay.
– Tề lão sư… cô tự mình ăn đi, em đi đây.
Ngô Nhật Lam làm bộ muốn đứng dậy, nhưng bị Tề Văn Tú kéo lại.
Tề Văn Tú nhìn thấy bộ dạng Ngô Nhật Lam như vậy, trong lòng nàng cũng liền biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, đừng nhìn cô gái này ngoài miệng chết sống gì khi nhắc đến Nhị Cẩu cũng la làng lên, nhưng trong lòng của Ngô Nhật Lam nhất định là đã động, nếu không có chuyện gì, thì sẽ không có phản ứng như vậy…