Phần 105
Đến giữa buổi học được giải lao, người nghiện thuốc thì đi ra ngoài hút thuốc, còn có mấy người không ra, thì ở trong phòng học tốp ba tốp năm nói chuyện, Kha Tử Hoa đang muốn cùng Đinh Nhị Cẩu trao đổi một chút về vấn đề súng ống, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy Ngô Nhật Lam cầm theo một cái túi đi tới.
– Xong việc rồi anh chạy lẹ quá không chịu chờ tôi, từ đêm qua đến giờ chưa có ăn cái gì, đây là bữa sáng.
Nói xong để cái túi trên mặt bàn Đinh Nhị Cẩu.
– Tôi… tôi đã ăn rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói láo.
– Thôi đi… lừa gạt ai đó, tôi lái xe ở phía sau anh đấy, không thấy anh ngừng lại mua gì cả, cho nên tôi mới ghé ăn sáng, sau đó mua cho anh một phần, tuy anh rất xấu, nhưng dù sao chúng ta cũng là bằng hữu a.
Ngô Nhật Lam mặc dù lời nói bên trong không có ý bậy bạ gì cả, nhưng những người khác nghe qua thì lại hiểu chuyện như vậy, trong lời này mập mờ bộc lộ trong lời nói, chỉ cần không phải là kẻ ngu thì đều có thể biết được đêm qua bọn họ đã làm gì…
Đinh Nhị Cẩu không cải chính gì, lúc này nói bất kỳ lời nào cũng đều là dư thừa, cho nên tốt nhất là trầm mặc.
– Sao lại câm nín như vậy… trưa nay chờ tôi… tôi mời anh ăn cơm, có Tề lão sư cùng đi đấy.
Ngô Nhật Lam nói xong, không đợi Đinh Nhị Cẩu đáp ứng đã quay người đi rồi.
Nhìn trước mắt bữa sáng, Đinh Nhị Cẩu bó tay, nhưng hắn đúng là đang đói bụng cầm lên mở ra bắt đầu ăn hamburger. Má nó… ăn chùa thì ngu sao mà không ăn, không ăn cũng đã mang tiếng ăn chùa, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người nữa…
– Bạn thân… tôi thật là bội phục ông đó, có thời gian chỉ giáo cho mấy chiêu coi, kỹ thuật tán gái của ông đúng là quá cao siêu…
Kha Tử Hoa cực kỳ hâm mộ nói.
– Thôi đi ông nội… ông không học được đâu, đây là thiên tính trời sinh rồi.
Đinh Nhị Cẩu nhấp một hớp nước trái cây nói ra.
– Má nó… mới nhờ chút đã chảnh chọe rồi, thôi nói chuyện nghiêm chỉnh, tối hôm qua Thành Công đã cho người mang súng đến rồi, ông định khi nào thì đi xem?
Kha Tử Hoa nhìn chung quanh thấy không có người khác, nói ra.
– Um… để xem thử có thời gian rảnh hay không cái đã, tối hôm qua cùng một đám người uống rượu, tôi đánh một thằng công tử ở Bắc Kinh tới, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện, tối hôm qua tại bệnh viện ở lại trông chừng, đêm nay còn phải tới đó xem tình hình thế nào rồi.
– Ủa… vậy ông không phải là đi cùng với Ngô Nhật Lam sao? ‘
– Hừ… có cùng một chỗ, nhưng tại trong bệnh viện cùng với thằng công tử kia, ngủ không ngon giấc, nhưng tôi cảm thấy Cát Hổ mấy ngày nay sẽ không ở trong tỉnh thành đâu.
– Vì cái gì… ông có nội tuyến sao?
Kha Tử Hoa hỏi.
– Tưởng Hải Dương mấy ngày nay đang ở tại Hồ Châu, hơn nữa tại Hồ Châu đã xảy ra vụ án nổ súng, Cát Hổ lần này nhắm chính xác vào người của tôi, má nó… thiếu chút nữa thì xong đời rồi, về chuyện Cát Hổ, không thể để nó sống được, nó phải chết, tiêu diệt được Cát Hổ, chẳng khác nào bẻ gãy răng nanh của Tưởng Hải Dương, đến lúc đó sẽ từ từ trừng trị hắn, còn nếu bắt sống Cát Hổ thì phong hiểm quá lớn.
…
– Ừ, việc này tôi cũng đồng ý, mặc dù là trái với quy định đấy, nhưng thằng này quá nguy hiểm, chúng ta đến nơi đây huấn luyện, nói không chừng cũng đang bị theo dõi đấy, cho nên trong khoảng thời gian này cẩn thận một chút thì tốt hơn, đừng để xảy ra chuyện không may.
Kha Tử Hoa suy nghĩ một chút nói.
– Yên tâm đi, hắn bây giờ không dám thò đầu ra đâu, nếu có, chúng ta sẽ tiêu diệt hắn liền. Con bà nó… mấy ngày gần đây toàn gặp chuyện gì đâu không, trong lòng tôi đọng lại một đống lửa giận đây này.
Đinh Nhị Cẩu oán hận nói.
– Vậy mà tôi không biết, thấy cuộc sống của ông tạm ổn trôi qua thoải mái nhàn nhã như vậy, còn có gái đẹp quan tâm đến ông… tưởng rằng tâm ý ở bên trong rất là đắt ý chứ, còn nếu không để lại cho tôi đi…
– Đừng nhắc việc này, tôi cho ông biết, cô gái này tuyệt đối không có đơn thuần như nàng biểu hiện ra như vậy đâu, ông cũng tốt nhất tránh xa một chút, không đùa được đâu, chỉ số thông minh của tôi vậy mà bị bại mấy lần rồi đấy, huống chi là ông…
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Ai, huynh đệ… tôi thấy ông bây giờ thật sự là đã có tiền đồ, mắng chửi người đều không có tiếng thô tục nào.
Kha Tử Hoa đánh Đinh Nhị Cẩu một quyền nói.
– Quân tử động khẩu bất động thủ, không nên hơi một tí đánh tôi như vậy, coi chừng tôi nổi điên đấy nhé…
Đinh Nhị Cẩu tránh qua, né Kha Tử Hoa đánh tới quyền thứ hai nói ra.
– Ha ha… À… chuyện ông và Chu Hồng Kỳ thế nào rồi, đó cũng là một mỹ nữ hiếm có đấy, còn không thì nhường Chu Hồng Kỳ cho tôi đi, cũng không thể người đẹp nào cũng bị ông hốt hết a…
Kha Tử Hoa không tim không phổi nói ra.
– Ai… Hoa Tử… ông sao không có thực tế một chút, tôi cũng cho ông biết, người phụ nữ kia càng không thể trêu vào, có biết vì sao gian phòng ở ký túc xá của tôi vì sao nát bươm ra không?
– Vì cái gì? Đừng nói là bởi vì Chu Hồng Kỳ chứ?
Kha Tử Hoa mặt liền biến sắc hỏi.
– Ông đoán đúng rồi đấy, cũng là bởi vì Chu Hồng Kỳ.
– Ai vậy? Dám lớn lối cùng ông so chiêu?
– Đó là anh trai của cô gái vừa rồi đấy, còn là một sĩ quan trong quân đội đấy, ông chọc nổi không? Sớm đi tìm một cô gái nhà lành an ổn là được rồi, không nên thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn một bước lên trời, chuyện tốt như vậy không tới phiên ông đâu…
– Ừ… không đến phiên tôi cũng chấp nhận đi, nhưng đâu có nghĩa là với ông không được?
Kha Tử Hoa giễu cợt nói.
– Ha ha, chuyện này không thể nói lung tung được, thật sự tôi cùng bọn họ đều là bằng hữu, tuyệt không có ý gì khác, con người của tôi mặc dù háo sắc một chút, nhưng trên người của mình có mấy lạng thịt thì vẫn là rất rõ ràng.
Đinh Nhị Cẩu liếc Kha Tử Hoa nói.
Bởi vì Ngô Nhật Lam đã nói, cho nên Đinh Nhị Cẩu không có khả năng từ chối, tuy là không muốn, nhưng nếu cứ quan hệ đối cứng với đám quan nhị đại này thì với mình sẽ không có một chỗ tốt nào, đây là trong những ngày vừa qua Đinh Nhị Cẩu ngộ ra đạo lý này. Tuy hắn có ranh giới cuối cùng của mình, không bao giờ làm chó săn cho đám bọn họ, nhưng nói đi thì nói lại, chính hắn cũng không muốn làm địch nhân với những người này, tại vì nếu là như thế, thì con đường làm quan của mình xem như có khả năng chấm dứt, vận khí tốt không có nghĩa là cả đời vận khí sẽ luôn đi theo chính mình.
…
Những chuyện nhức đầu không chỉ là có một mình Đinh Nhị Cẩu, mà hiện nay còn có Thạch Ái Quốc, vừa rồi Tiêu Hồng mang về một tin tức khiến Thạch Ái Quốc phải quan tâm đến, mảnh đất xí nghiệp may rõ ràng đã hấp dẫn con trai của bí thư tỉnh tới đây, tin tức này làm cho Thạch Ái Quốc khiếp sợ.
– Anh à… nếu anh không vì nhà của mình suy nghĩ đến, thì cũng phải vì tiền đồ của anh mà suy nghĩ đi, La Minh Giang đã đảm nhiệm làm Bí thư Tỉnh ủy, La Đông Thu đúng lúc này lại đến nơi đây nhòm ngó đến mảnh đất xí nghiệp may kia, đây không phải là chuyện rành rành sao? Không có bí thư tỉnh ủy ngầm đồng ý, thì sao La Đông Thu dám làm như vậy?
Đây là tin tức tối hôm qua Tiêu Hồng nói cho Thạch Ái Quốc nghe.
Thạch Ái Quốc hôm nay vào văn phòng, mặt âm trầm, không nói một lời, sau đó hơn một tiếng, mới gọi Trương Hòa Trần mời thư ký trưởng Đào Thành Quân tơi.
Tuy Trương Hòa Trần làm thư ký cho Thạch Ái Quốc thời gian không bao lâu, nhưng mọi cử động của Thạch Ái Quốc đều trong mắt của nàng, cho nên khi gọi Đào Thành Quân tới, lúc vào trong văn phòng Thạch Ái Quốc châm trà cho Đào Thành Quân, âm thầm nghe trộm được mấy câu mấu chốt.
Xí nghiệp may, mảnh đất kia, La Đông Thu, bí thư tỉnh ủy, mặc dù nàng không hiểu những việc này, nhưng nàng cũng không cần hiểu, chỉ cần nàng đem các câu nghe được nói cho người hiểu được là tốt rồi, đó chính là Đinh Nhị Cẩu phân phó cho nàng những ngày này phải chú ý đến mọi chuyện, nhất là phải chú ý quan sát hướng đi của bí thư Thạch Ái Quốc.
– Thành Quân, ông thấy chuyện này như thế nào?
Thạch Ái Quốc đem chuyện tối hôm qua của Tiêu Hồng nói với mình, kể lại cho Đào Thành Quân một lần.
– Việc này nghe qua thấy như là một chuyện tốt, nhưng vấn đề mấu chốt là ai có thể chứng minh chuyện này là do bí thư tỉnh ủy biết rõ hay là ngầm đồng ý, nếu căn bản không phải là ý tứ của bí thư tỉnh ủy, vạn nhất mảnh đất này xảy ra chuyện gì không may, như vậy đến lúc đó gánh chịu oan ức mọi trách nhiệm nhất định là đổ lên đầu chúng ta, phải biết phía sau mảnh đất kia là phiền toái không thể nào đoán trước được, em nghe nói gần đây Hà Đại Khuê cũng đã đi đến Bắc Kinh.
– Um… vì chuyện gì? Lại đi cáo trạng?
Thạch Ái Quốc lo lắng hỏi.
– Há, không phải… nghe nói là đi thăm lãnh đạo cũ của lão, có tin tức nói là lãnh đạo cũ sợ không còn sống được bao lâu, tôi xem chuyện mảnh đất này hay là chúng ta trì hoãn thêm một chút, khi nào bí thư lên tỉnh gặp bí thư tỉnh ủy báo cáo công tác, có cơ hội hỏi lại, nhìn xem bí thư tỉnh ủy phản ứng như thế nào.
– Ừ, ý kiến này không tệ, tại vì mấu chốt là từ nơi bí thư tỉnh ủy có ý tứ gì.
Thạch Ái Quốc trầm ngâm nói.
Lúc Trương Hòa Trần đem mấy câu đối thoại ngắn ngủi này gửi cho Đinh Nhị Cẩu, thì hắn gửi lại tin nhắn có bốn chữ “tiếp tục thu thập…”, nhưng trong lòng của hắn đã dự cảm là sắp xảy ra chuyện.