Phần 104
Ngô Nhật Lam nhìn xem Đinh Nhị Cẩu đang khò khò ngủ say, nghĩ thầm… thật đúng là một con heo, một cái giường, một mỹ nữ ở chỗ này, vậy mà rõ ràng còn ngủ được.
– Này… này thức dậy đi…
Ngô Nhật Lam lay lay Đinh Nhị Cẩu.
– Chuyện gì vậy? Trời đã sang rồi sao?
Đinh Nhị Cẩu mở mắt đứng dậy hỏi.
– Nhanh đi… Tề Tam đã tỉnh lại rồi.
Ngô Nhật Lam chỉ qua bên giường bệnh nói.
– Há, để tôi xem…
Đinh Nhị Cẩu đứng dậy đi đến bên cạnh trước giường bệnh, nhìn Tề Tam đang mở to mắt nhìn hắn.
– Cảm giác sao rồi?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Anh cũng ở nơi đây à? Cảm ơn.
Tề Tam thân thể còn rất yếu ớt, cho nên tiếng nói khá nhỏ.
– Không cần cảm ơn, cảm giác có tốt hơn nhiều chưa?
– Ừ, tốt hơn nhiều, còn Lương Khả Tâm đâu rồi?
Tề Tam hỏi.
– Hắn… hắn…
Ngô Nhật Lam bước tới muốn nói, thì bị Đinh Nhị Cẩu đưa tay cản lại.
– Đêm nay tôi trực, bọn họ về nghỉ ngơi rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Um… vậy có báo cho người nhà của tôi chưa vậy?
Tề Tam hỏi.
– Chưa có, nhưng tôi cảm thấy được việc này có lẽ cũng nên báo cho người nhà của anh biết, chứ nhỡ đến lúc người nhà anh từ đường dây khác biết rõ chuyện này thì sẽ không tốt đâu.
Đinh Nhị Cẩu trầm ngâm nói.
– Được rồi, đây cũng không phải là chuyện đại sự gì, qua mấy ngày là khỏe lại thôi, nên cũng không cần báo, miễn cho người nhà tới đây lại xảy ra chuyện nữa…
Tề Tam đối với người nhà mình biết rất rõ.
– À… có chuyện này không nói trước thì không được nói, ca mổ của anh là do Đinh Trường Sinh ký tên, vạn nhất đến lúc có cái gì di chứng để lại, thì anh cũng không nên trách Đinh Trường Sinh a, lúc ấy ai cũng không dám ký tên, nếu Đinh Trường Sinh không ký, để lâu thì anh có thể chết rồi.
Ngô Nhật Lam nói.
Tề Tam sững sờ, chuyện vậy mà hắn không nghĩ tới, hắn vốn nghĩ có thể là do Lương Khả Tâm ký, cuối cùng lại là do Đinh Trường Sinh, chuyện này làm cho hắn cảm thấy rất bất ngờ, ký tên thì đồng nghĩa với chịu trách nhiệm, vạn nhất lúc ấy mình xảy ra chuyện gì, thì Đinh Trường Sinh nhất định là phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, cho nên chỉ cần từ một chuyện này thôi, cũng đủ để cho Tề Tam cảm thấy bội phục rồi.
– Cảm ơn anh, hôm qua tuy tôi đau dữ dội muốn ngất đi, nhưng tôi biết, anh là người cõng tôi tới bệnh viện, cảm ơn… chuyện trước đó tôi sai rồi, mong anh đừng để bụng, từ nay về sau, anh sẽ là huynh đệ của Tề Tam Thái này.
Tề Tam cảm động nói, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới biết được hắn tên gọi đầy đủ là Tề Tam Thái.
…
– Thế nào… vậy bây giờ có phải anh cũng phải cảm tạ tôi chứ…
Đi ra khỏi phòng bệnh, Ngô Nhật Lam hỏi.
– Cảm tạ cô ư? Dựa vào cái gì, cô nghĩ lại đi, tôi tới đây là vì huấn luyện, còn cô thì cứ trêu đùa gây ra những chuyện phiền toái này, chỉ làm cho tôi toàn bị nhức đầu, thôi được rồi, lúc trước cô trả lại cho tôi bằng lái xe, xem như là cảm tạ, bây giờ thì bái bai cô…
Đinh Nhị Cẩu nói xong cũng không quay đầu lại đi thẳng luôn.
– Ha ha… anh này đây là tố chất gì kỳ vậy, đứng lại đó cho tôi, tôi có hảo tâm mà anh không nhận thì đừng có trách.
Ngô Nhật Lam chạy đuổi theo.
– Làm gì… muốn đánh nhau nữa phải không?
Đinh Nhị Cẩu đứng lại hỏi.
– Anh phải nói rõ, rốt cuộc tôi đắc tội với anh cái gì? Tôi thừa nhận, trong chuyện của anh tôi, là chính tôi không đúng, nhưng chuyện tối hôm qua, thì chính anh gây ra, anh cùng người ta đánh nhau vì ân oán trước đó, tôi còn thấy chính anh là người chuyên gây họa đấy, không tĩnh tâm suy xét bản thân mình, còn nói là do tôi… hừ.
– Được rồi… được rồi… là tôi không đúng, Ngô Nhật Lam cô và tôi vốn cũng không có việc gì, cho nên từ nay về sau cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, các ngươi là người của Ngô gia, nếu tôi trêu vào thì sẽ trốn thoát sao?
Đinh Nhị Cẩu vẻ mặt dịu lại nói ra.
– Vậy không được, tôi gây cho anh chuyện phiền phức, nhưng chuyện tối hôm qua anh phải cảm tạ tôi mới được, anh xem một chút, tôi tao cho anh cơ hội, Tề Tam bây giờ đã xem anh là huynh đệ rồi, kỳ thật con người của Tề Tam vẫn là tốt, không giống những người khác ngạo mạn, chỉ một chút chuyện nhỏ liền nhắc đến tuyến trên rồi, không đáng mặt là một kẻ đàn ông.
Ngô Nhật Lam chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói.
– Tôi không là đàn ông, ha ha nếu Tề Tam là đàn ông, thì cô có bản lĩnh dám gả cho hắn không…
Đinh Nhị Cẩu nói xong cảm giác được lời nói này của mình là lạ, khẩu khí này tại sao dường như giống là đôi tình nhân cãi nhau vậy?
…
Khi chạy về tới học viện cảnh sát thì thời gian cũng vừa vặn.
– Dậy trễ như vậy, tối hôm qua chắc rất mệt a.
Kha Tử Hoa nhìn thoáng qua thấy Đinh Nhị Cẩu vội vàng chạy tới hỏi.
– Ừ, mệt chết đi được.
– Làm mấy phát vậy?
Kha Tử Hoa cười cười nói.
– Cái gì mấy phát?
Đinh Nhị Cẩu sững sờ hỏi lại.
– Ha ha… có phải là mệt lắm không? Tôi hỏi ông tối hôm qua làm mấy lần.
Kha Tử Hoa hỏi tiếp.
– Biến đi… chuyện tối hôm qua… đừng nhắc đến nữa, hết giờ học tôi kể cho nghe, từ giờ cẩn thận ở trong nhà là tốt nhất, đi ra ngoài phong hiểm quá lớn.
Đinh Nhị Cẩu lắc đầu thở dài nói.
– Sao vậy… bị cha của Nhật Lam bắt tại trận rồi hả?
Kha Tử Hoa ngẩng đầu nhìn phía trước phòng học, thì không nhìn thấy Ngô Nhật Lam ngồi trên đó, vì vậy hắn càng nhận định tối hôm qua Đinh Nhị Cẩu đem con gái người ta đưa lên giường rồi, hơn nữa nhìn bộ dạng thật sự là đã xảy ra chuyện…
Đinh Nhị Cẩu mắt trắng không còn chút máu, mặc kệ hắn chẳng thèm giải thích.
Thế nhưng mà sự tình vẫn chưa xong, đang học, thì cửa bị đẩy ra, Ngô Nhật Lam báo cáo vô trễ, khi vào lớp nhưng người nếu để ý xem xét thì liền biết, đầu tóc nàng rối tung, hai mắt quầng thâm, chỉ có tối hôm qua không có ngủ được thì mới có hình dạng như vậy, mặc dù mọi người không nói gì, nhưng sau khi nhìn thấy Ngô Nhật Lam, đều quay đầu nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu ánh mắt rất vô tội chăm chú nhìn trên tấm bảng đen, biểu lộ cũng rất người vô can: “Ta thật sự không có làm gì hết, các ngươi nhìn ta làm gì vậy?”