Phần 103
Đinh Nhị Cẩu cũng không nói gì thêm, chút sau bất tri bất giác hắn ngủ thiếp đi.
Tại trên đường trở về Lương Khả Ý vẫn luôn không để ý đến anh của mình Lương Khả Tâm, tuy hai người là anh em sinh đôi, nhưng tính nết mỗi người không hề giống nhau, với lại sự rèn luyện chính trị cũng khác, tuy Lương Văn Tường chủ yếu vẫn là muốn bồi dưỡng con trai, nhưng Lương Khả Tâm thì lại không có kế thừa được gien chính trị tốt đẹp của ông, trái lại thích làm kinh doanh, tại Bắc Kinh gắn liền với đám thiếu gia ăn chơi mở công ty, mặc dù không có lợi nhuận bao nhiêu tiền, nhưng thông qua liên hợp làm ăn, dựa hơi vào Lương Văn Tường cũng kiếm lấy được không ít tiền.
Trái lại với Lương Khả Tâm, thì Lương Khả Ý lại đi theo con đường chính trị, lúc này đây đi theo cha mình đến tỉnh Trung Nam, mặc dù chưa có sắp xếp được chức vụ gì, nhưng hiện đang làm thư ký cho Lương Văn Tường, trước khi có thư ký chính thức vẫn luôn là Lương Khả Ý tại bên người giúp đỡ xử lý các loại văn bản tư liệu, cho nên cuối cùng thì Lương Văn Tường cũng chỉ hy vọng có thể bồi dưỡng cho con gái, vô luận như thế nào, đời sau Lương gia nhất định phải có người nhận lấy trách nhiệm gánh vác chấn hưng Lương gia.
Nếu như không có thể chân chính đem Lương Khả Tâm đẩy lên, thì ông chỉ có thể lùi lại mà tính toán nước cờ khác, đó là tìm một gia tộc thế lực hùng mạnh gả Lương Khả Ý cho, lâu nay Lương Khả Tâm cũng rất biết ý của cha mình, nhưng đêm nay thái độ của em gái thật là chọc giận đến hắn, ở trong mắt hắn nhìn thấy hình như em gái mình đêm nay cùng với cái thằng nông dân Đinh Trường Sinh kia đi lại quá gần.
– Như thế nào, còn đang giận anh?
Lương Khả Tâm thấp giọng hỏi.
– Hừ… giận dữ với anh? Thật đúng là không biết xấu hổ còn nói, anh xem lại đêm nay anh làm những việc gì, có giống như là một người đàn ông?
Lương Khả Ý cũng không quay đầu lại nói ra.
– Anh không là đàn ông, chỉ có tên Đinh Trường Sinh là đàn ông phải không? Anh thấy em thật sự là mắt bị mù rồi, hắn là cái thứ gì, đáng giá loại người như vậy mà em bảo vệ cho hắn?
Lương Khả Tâm giọng nói âm lãnh nói ra.
– Có phải là đàn ông hay không thì tự anh biết, anh đem Tề Tam mang theo, lúc đụng chuyện thì lại không dám gánh lấy trách nhiệm, uổng cho các ngươi vẫn gọi nhau là là bằng hữu, anh đối đãi với bằng hữu như vậy sao?
Lương Khả Ý tuy không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều ác hiểm giống như dao găm đâm vào tim của Lương Khả Tâm. Đúng vậy… đêm nay biểu hiện của hắn thật sự là quá kém, đủ để khiến người ta cảm thấy, hắn Lương Khả Tâm đối đãi với bằng hữu như thế nào rồi, cái này là đủ đủ để thanh danh của hắn hư mất.
– Mẹ của Tề Tam nổi danh là không nói đạo lý, anh không muốn dính vào, vì chỉ sợ lúc đó nhà chúng ta sẽ không có cuộc sống yên tĩnh, anh làm vậy cũng là vì nhà của chúng ta, bộ em không rõ sao?
Lương Khả Tâm khẩu thị tâm phi nói.
– Được rồi, anh nói cái gì cũng đúng, em không nói với anh nữa, sau khi về nhà tốt nhất anh cái gì cũng đừng nói, bằng không cha sẽ giết anh.
Lương Khả Tâm cảnh cáo nói.
– Cái gì cũng đừng nói? Em sợ anh đem chuyện của em thân mật cùng Đinh Trường Sinh nói ra chứ gì?
Lương Khả Tâm chế nhạo nói.
– Tùy anh nghĩ sao cũng được, nhưng nếu anh đem hắn nói ra, lúc đó em sẽ tiến cử hắn với cha đấy, em thấy được con người hắn đáng tin, ít nhất hắn sẽ không làm cái chuyện như người khác thấy chết mà không cứu, đương nhiên nếu hắn như thế thì cũng sẽ không dễ dàng bán đứng bằng hữu của mình.
Lương Khả Tâm nói xong đẩy ra cửa nhà.
Lương Khả Tâm hận không nói gì, đi theo vào cửa.
Lương Văn Tường đang ngồi trong phòng khách cùng một người nói chuyện, nhìn thấy bọn họ đi vào thì nói:
– Hai con đến chào bác Ấn đi.
Lương Văn Tường chưa có chính thức nhận chức, nhưng công tác nhận bàn giao đã xong rồi, lần này điều chỉnh vô cùng bất ngờ, cho nên ông nhanh chóng chấp hành chạy tới tỉnh Trung Nam, Ấn Thiên Hoa hôm nay tới chính là muốn xin chỉ thị Lương Văn Tường, xem ngày mai sắp xếp nghênh đón phó bộ trướng như thế nào, thật ra thì Ấn Thiên Hoa rất rõ ràng trong quá trình này không cần phải tới đây xin chỉ thị, nguyên nhân là vì trước đây ông theo sát An Như Sơn, cho nên khi La Minh Giang nhậm chức, nhất định là sẽ muốn đề nghị đổi mình đi nơi khác, thượng diện ở trên sẽ xem xét ý kiến, nhưng đến cuối cùng có thể đổi Ấn Thiên Hoa đi hay không, chuyện này vẫn chưa biết…
Một vấn đề khác là Trọng Phong Dương đã trao đổi trước đó, ông muốn Ấn Thiên Hoa tận lực phối hợp trong công tác Lương Văn Tường, nếu nói như vậy thì có lẽ Lương Văn Tường cùng Trọng Phong Dương đã đạt thành một sự ăn ý nào đó rồi, cho nên mình phải chấp hành trong sự ăn ý đó, do đó mới có cuộc gặp này.
– Chào bác Án.
Lương Khả Tâm cùng Lương Khả Ý trước sau chào hỏi.
– Ừ, chào các cháu, chủ tịch Lương, ông có hai đứa con, người ngoài nhìn vào phải ao ước đấy, tôi mà có được như vậy, lúc nửa đêm giật mình thức giấc cũng cười vui đấy.
Ấn Thiên Hoa cảm thán nói.
– Ai… anh Ấn… anh cũng đừng nói vậy, hai đứa này đang thật sự làm tôi buồn muốn chết đây này, thằng con trai thì không có công tác gì, tuy cũng học đòi làm kinh doanh, nhưng lâu nay chẳng thấy nó mang về nhà được một phân tiền, còn đứa con gái tốt nghiệp thạc sĩ, nhưng vẫn chưa tìm được công tác nào, chỉ là đang ăn bám trong nhà, không có biện pháp ah.
Lương Văn Tường mặc dù nói buồn chết rồi, nhưng sắc mặt lúc nói chuyện chẳng có gì phiền muộn cả, xem ra chỉ là nói thế thôi…
– Ha ha, chủ tịch Lương, vậy là không được rồi, trong nhà có hai người như vậy mà không dùng, đúng là phung phí của trời cho đấy, chay là như vậy đi, cháu trai này thì ưa thích làm kinh doanh, tôi đúng là không giúp đỡ được cái gì, chỗ của tôi là phòng tổ chức cán bộ, chứ không phải Bộ công thương, nhưng còn cháu gái, chỗ tôi đang thiếu một nhân tài như vậy, cháu gái… con tốt nghiệp ngành nào vậy?
Ấn Thiên Hoa trầm ngâm, phảng phất là rất thận trọng hỏi.
Lương Văn Tường nhìn Lương Khả Ý liếc, Lương Khả Ý hiểu ý, lập tức đi tới bên cạnh Ấn Thiên Hoa, nói ra:
– Bác Ấn… cháu tốt nghiệp ngành học kinh tế cùng quản lý…
– Ai ôi… Chủ tịch Lương, nếu ông không cần người giúp việc. Thì như vậy đi, vậy cháu gái có đồng ý đến phòng tổ chức cán bộ giúp bác một tay không?
Ấn Thiên Hoa chờ đợi.
…
– Ha ha… anh Ấn à… nó mà làm được gì, hay là thôi đi…
Lương Văn Tường nhìn thoáng qua Lương Khả Ý nói ra.
– Ai dà… chủ tịch Lương, tôi muốn nghe một chút ý kiến của cháu gái, cháu thấy sao nào?
Ấn Thiên Hoa chưa từ bỏ ý định hỏi.
– Cha à… con cảm thấy bác Ấn đang trao cho con cơ hội đấy, nếu con không nhận việc này, có thể làm bác Ấn buồn…
Lương Khả Tâm đi đến bên người Lương Văn Tường giả bộ nói.
– Ha ha ha… ông thấy rồi đấy, chủ tịch Lương, cháu gái muốn nhận công tác đấy, ông đừng có cản ah.
Ấn Thiên Hoa nhìn Lương Văn Tường nửa đùa nửa thật nói.
– Um… thôi nó lớn rồi, tôi cũng không làm chủ được, được rồi… nếu con đã đồng ý đến nơi của bác Ấn để rèn luyện một chút cũng tốt, nhưng nhớ kỹ, không được sắp xếp làm việc nơi ưu tiên, không nói lộ ra thân phận, nếu để cho cha biết thì cha sẽ không đồng ý đâu nhé.
Lương Văn Tường cuối cùng cũng nhượng bộ, Ấn Thiên Hoa cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Tuy Ấn Thiên Hoa đến gặp Lương Văn Tường chỉ là hình thức, nhưng Trọng Phong Dương đã nói, sau này mình tại tỉnh Trung Nam là phải tận lực ủng hộ Lương Văn Tường, thông qua cuộc tiếp xúc hôm nay, xem ra Lương Văn Tường vẫn không khó lắm, chỉ là không biết sau này thì cụ thể sẽ như thế nào.
Chuyện cần làm thì đã làm xong, hơn nữa còn có thu hoạch ngoài ý muốn, làm cho Ấn Thiên Hoa rất hài lòng, cho nên ngồi thêm một chút thì liền đứng dậy cáo từ.
Sau đó Lương Văn Tường gọi hai đứa con của mình vào thư phòng bắt đầu nhắn nhủ.
– Ngồi đi… Khả Ý… đáng lẽ con không nên đáp ứng trưởng phòng Ấn Thiên Hoa nhận công tác ở phòng tổ chức cán bộ.
Lương Văn Tường vừa mở miệng đã trách con Lương Khả Ý.
– Cha… vậy đây không phải là ý của cha à?
Lương Khả Tâm thấy kỳ quái hỏi.
– Ý của cha là không muốn cho con đến đó, nhưng rõ ràng con đã đáp ứng như thế nào đây? Muốn nhận công tác bây giờ sao?
Lương Văn Tường cũng không có trách Lương Khả Tâm nhiều, dù sao nàng vẫn còn trẻ, chuyện quan trường còn nhiều điều chưa hiểu.
– Vâng, con cũng không muốn cả ngày không có việc gì làm, đối với cha cứ thì ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng không tiện.
Lương Khả Ý đi đến sau lưng cha mình, xoa bóp nắn lấy bả vai ông.
– Lúc ở Bắc Kinh cha đã nói cho các con biết, cái vòng này nước rất sâu, có thể làm người chết đuối, cho nên các con phải cẩn thận nhiều hơn nữa, chỉ cần một cái sơ sẩy, các con gây ra tai họa cũng đủ để phá vỡ gia tộc này của chúng ta, cho nên chuyện gì cha cũng đều ngăn cản các con, không cho các con làm cái này, không cho các con làm cái kia, các con cũng hiểu nỗi khổ tâm của cha chứ?
– Cha… chúng con biết rõ, xin cứ yên tâm đi.
Lương Khả Ý nói.
– Ừ, chắc cũng đến lúc phải buông tay đánh cược một lần…
Lương Văn Tường nghiêm túc nói.
Lương Khả Tâm, Lương Khả Ý không nói gì nữa, im lặng lắng nghe cha mình nói chuyện.
– Tại tỉnh thành so với Bắc Kinh thì không chút nào yên tĩnh, tại Bắc Kinh thì những người tốt hay xấu thì cũng phải theo quy tắc, dưới tình huống bình thường thì ai cũng phải ra vẻ quang minh lỗi lạc, nhưng tại tỉnh thành thì các con phải coi chừng, nơi này thì không có quy tắc, bọn họ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đạt được lợi ích, đến lúc đó không đơn thuần là các con sẽ rơi vào, chỉ sợ ngay cả cha cũng sẽ không may mắn thoát khỏi, cho nên các con phải nhớ kỹ, phạm pháp làm rối loạn kỷ cương là chuyện không làm, hại người ích ta cũng là chuyện không làm, chuyện nào nếu không có nắm chắc cũng không làm, có nghe được không?
Lương Văn Tường nghiêm túc hỏi.
– Cha… chúng con biết rõ nặng nhẹ mà.
Lương Khả Ý nói.
– Ừ, thật ra thì cha không lo lắng phần của con nhiều, điều cha lo lắng nhất là từ nơi anh của con kìa, nó làm kinh doanh, rất dễ dàng bị mua chuộc đầu độc, đến lúc đó thấy lợi ích cao quá nên bị che mắt, thì sẽ có một số việc khó tránh khỏi làm quá phận, đến lúc hối hận thì đã muộn rồi.
Lương Văn Tường nhắm mắt lại, hưởng thụ lấy con gái mình đang xoa bóp.
– Cha, con biết rồi, không cần lo lắng, chuyện con làm, con hiểu mà.
Lương Khả Tâm.
Lương Văn Tường từ từ nhắm hai mắt không nói, đã hiểu sao? Chỉ cần nói đã hiểu thì có thể giải quyết vấn đề sao? Không thể, rất nhiều người đều hiểu bên trong cái lợi, cái hại, nhưng đến giờ khi mình thật sự bắt tay vào làm, thì khó tránh khỏi rất là hồ đồ.