Phần 90
Sau khi về đến nhà thì đã khuya, Đinh Nhị Cẩu do dự rất lâu, rồi mới quyết định gọi điện thoại cho La Gia Nghi, nói như thế nào đi nữa thì bọn họ cũng là bằng hữu, mặc kệ tương lai La Bàn Hạ có đến Hồ Châu công tác hay không, cho dù khả năng này thì xác suất lớn vô cùng, nếu đã lỡ biết rồi, thì cũng nên biểu thị một chút tâm ý.
– Ái chà… dạo này làm chính khách nên không gặp được a, bỗng dưng gọi điện thoại cho chị, có phải là có chuyện gì cần nhớ đến phải không vậy?
La Gia Nghi nhìn thấy số điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, liền quở trách…
– Chị Gia Nghi à… đừng nói cay nghiệt với em như vậy, em nhớ là hình như em không có đắc tội với chị mà, chúng ta đều là đồng hương, em ra ngoài ở tại nơi đây lăn lộn cũng không dễ dàng, vốn định gọi điện thoại, để hy vọng nghe được chị an ủi, vậy mà mắng em… thoáng cái làm cho trong lòng của em nguội lạnh rồi.
– Biến đi… nói bớt lại… nói đi, có chuyện gì?
– Ưm… kỳ thật cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là có chút nhớ đến chị, nên gọi điện thăm hỏi chị dạo này ra sao rồi…
– Xạo quá đúng không, cứ nói xạo như thế thì chị sẽ cúp máy đấy, chị chưa từng gặp qua người nào mãi đến tận mười một giờ rưỡi đêm mà gọi điện thoại cho người ta chỉ để mà thăm hỏi, đó là phá giấc ngủ người ta chứ thăm hỏi cái gì?
– Há, vậy xin lỗi chị, làm phiền đến lúc chị nghỉ ngơi, mà này… chị chừng nào thì đến TP Hồ Châu vậy, để em làm hướng dẫn viên mang chị đi khắp nơi chơi đùa, để làm quen một chút với cảnh vật hoàn cảnh nơi đây.
– Quen thuộc hoàn cảnh, em nói vậy là có ý gì?
La Gia Nghi hỏi ngược lại.
– Chị à… đừng có giấu em nữa, việc này em đã nghe nói, vậy mà chị còn hỏi em, xem ra chị vẫn xem em là người ngoài…
– Thôi đi ông nội… bên ngoài đó là đồn đại, em cũng tin à?
La Gia Nghi biết rõ Đinh Nhị Cẩu muốn nói chuyện gì, nhưng cũng đành phải không thừa nhận.
– Thôi được rồi, đã quá muộn, không nói nữa, chúc chị ngủ ngon, cho em gửi lời thăm La bí thư nhé.
Đinh Nhị Cẩu nói xong cũng muốn cúp máy.
– Khoan… Đinh Nhị Cẩu, tên tiểu tử này đúng là vô tâm, mấy ngày hôm trước La Hương Nguyệt có gọi điện thoại cho chị nói, em bò lên chức nhanh, nhưng cũng là loại người không có lương tâm, vừa rời khỏi huyện Hải Dương, thì quên hết mọi người ở Bạch Sơn rồi, ngay cả gọi điện thoại cũng đều không có, chứ đừng nói là quay trở lại thành phố Bạch Sơn thăm ai, đúng rồi… nàng cũng cho biết sắp sửa kết hôn rồi, em có muốn trở về tham gia hôn lễ của nàng hay không?
La Gia Nghi ném ra một trái lựu đạn nặng ký.
– Cái gì? Chị La Hương Nguyệt sắp kết hôn rồi, cùng ai vậy?
– Cùng ai thì em quản được sao? Nói… có đi hay không đây?
– Chắc chắn là phải đi, ngày nào vậy, cho em biết đi, để em ghi nhớ.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Được, đến lúc đó chị gọi điện thoại cho em biết, ít ra vẫn còn có chút lương tâm, đến bây giờ còn chưa ngủ, có phải là đang đi ra ngoài làm cái chuyện… thối nát?
– Ai da… thối nát cái gì, làm kiếp thư ký, ngày nào cũng mệt mỏi gần chết.
– Hừ… thư ký cho bí thư, trở thành đối tượng cho mọi người nịnh bợ, mệt chết cũng đáng đời, thôi không nói, gặp lại sau.
La Gia Nghi nói xong liền cúp điện thoại, bởi vì nàng vừa nghe có tiếng gõ cửa phòng.
– Chuyện gì vậy mẹ?
– Sữa… uống rồi ngủ đi, ba của con mới về…
La Bàn Hạ có việc ra ngoài, đến giờ này mới về.
– Ồ… để con ra gặp ba một chút.
La Gia Nghi bưng ly sữa vừa uống vừa đi đến phòng khách, nhìn thấy La Bàn Hạ đang tại ngồi xem tin tức ti vi, xế chiều hôm nay ông đi tỉnh thành, cho tới bây giờ mới trở về, La Gia Nghi không nói lời nào, cùng nhìn xem ti vi…
Một lúc sau…
– Ba… chuyện này đã quyết định xong rồi sao?
– Ha ha, con gái… con biết quan tâm tới chính trị từ khi nào vậy? Dường như trước kia con chưa từng hỏi qua những chuyện như thế này mà.
– Ai, việc này khắp nơi đều truyền rồi, làm sao con có thể không đếm xỉa đến được, ngay cả người ở TP Hồ Châu bên kia cũng gọi điện thoại tới cho con hỏi kìa.
– TP Hồ Châu? Ai vậy?
– Còn ai nữa chứ… là Đinh Nhị Cẩu, tặng chậu hoa Đỗ Quyên cho chính là tên tiểu tử đó, con còn nhớ là còn có mấy gói thuốc thảo dược, ba uống còn khen có hiệu quả tốt đấy…
– À… à… ba nhớ rồi, hắn hỏi cái gì? Bây giờ hắn đang làm gì?
– Hắn đang công tác ở TP Hồ Châu, hình như là làm thư ký cho bí thư thành phố.
La Gia Nghi nói ra.
– Ặc… tiểu tử này lăn lộn cũng không tệ đấy, không ngờ là đã làm đến chức thư ký bí thư, lúc hắn còn công tác ở tại Hải Dương, thì ba đã từng nói tiểu tử này là một viên ngọc thô, chỉ còn thiếu mài dũa rèn luyện, cho nên mới bị Lâm Xuân Hiểu theo cách chức chủ tịch trấn trưởng cũng là vì muốn để cho hắn được tôi luyện một phen, lúc đó ba còn định còn kéo hắn về thành phố công tác, nhưng không nghĩ tới hắn đã rời khỏi TP Bạch Sơn, bây giờ suy nghĩ lại cũng không quá đáng tiếc vì hắn cũng có thành tựu, bất quá hắn leo lên chức quá nhanh.
– Còn không phải là do các lãnh đạo ở đây, xử sự quá bất công, làm trong nội tâm của hắn tràn đầy oán khí khi phải ra đi.
– Con gái… trên đời này thì làm gì mà có công bằng chân chính chứ, chỉ cần công bằng tương đối thôi thì cũng đã là không dễ, thế làm gì mà hy vọng xa vời sẽ có sự công bằng tuyệt đối… Thôi ngủ đi, mấy ngày nay nếu con không có bận rộn, ở nhà giúp mẹ của con thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị dọn nhà đấy.
Nói xong, La Bàn Hạ đứng dậy trở về phòng mình nghỉ ngơi.
La Gia Nghi sững sờ, nhưng lập tức đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra, vì vậy mở điện thoại di động lên liền nhắn tin cho Đinh Nhị Cẩu: “ Em đoán đúng rồi… ”
…
Hạ Hà tuệ tắm rửa xong vừa đi ra thì nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu tay cầm điện thoại di động ngồi yên đờ người ra, nàng đến phía trước ngồi ở bên cạnh hắn hỏi:
– Sao vậy? Làm gì mà ngẩn người ra như vậy, nghỉ ngơi một chút rồi vào ngủ đi.
– Không có việc gì, chỉ là chuyện nội bộ ở nơi công tác.
Đinh Nhị Cẩu áy náy nói, Hạ Hà Tuệ lúc nào cũng giống như mẹ hắn vậy, mãi mãi tha thứ bao dung cho hắn hết thảy mọi chuyện, nàng cũng không hề hỏi hắn chừng nào thì trở về? Lúc nào thì đi ra ngoài? Đi ra ngoài thì cùng ai ở chung một chỗ? Điều duy nhất nàng mong muốn là thỉnh thoảng hắn có thể trở về nhà, khi ấy nàng rất cao hứng.
– Như thế nào? Không hài lòng? Có sự thay đổi nữa sao? Nhưng chị tin tưởng là em có thể xử lý tốt mọi vấn đề mà.
Hạ Hà Tuệ dịu dàng vuốt ve mái tóc của hắn, đem đầu của mình dựa vào trên đầu của hắn, phía trên mái tóc kia của nàng là mùi thơm ngát dầu gội đầu, kích thích trong lổ mũi hắn có chút ngưa ngứa.
– Rồi cũng sẽ tốt thôi, ngủ đi.
Nói xong, hắn dùng sức, ôm Hạ Hà Tuệ vào trong tay đi vào phòng ngủ, Hạ Hà Tuệ hai tay quàng lấy cổ của hắn, sợ mình bị té xuống, ngay những thời điểm như lúc này, chính là lúc nàng vui vẻ nhất, một người đàn bà, cho dù là thời gian chờ dài đến bao nhiêu, chỉ cần nam nhân của mình khi trở về ôm lấy mang lên trên giường, như vậy chờ đợi lâu cỡ nào cũng đều là đáng giá.
Vừa rồi khi Đinh Nhị Cẩu nghĩ đến chuyện La Hương Nguyệt, biết nàng sắp kết hôn rồi, nhận được tin tức này, lại khiến cho trong nội tâm Đinh Nhị Cẩu nổi lên ghen tuông bóng gió, hắn cũng không rõ vì sao, nhưng vào cái ngày lần đó tại trên hành lang, lúc hắn chạy đi vội vã thì đụng ngã La Hương Nguyệt nhớ lại cái lúc cô bật ngửa người ra, cũng là lúc cái gấu váy bị cuốn nhấc lên đến tận bẹn háng, bên trong cái quần lót màu trắng ôm vừa trọn cái âm hộ của nàng xuất hiện ở trong tầm mắt Đinh Nhị Cẩu, lúc ấy hai chân nàng đang hướng hai bên mở ra, lộ ra cái quần lót viền ren, màu da thịt trắng noãn hòa cùng cái quần lót màu trắng phụ trợ phá lệ thấy được rõ mồn một trước mắt cái gò mu âm hộ mạn diệu với đường cong mập mạp, làn vải quần lót tơ mịn như là trong suốt, nhìn thấy hơi hở ra hai bên mép quần lót, mấy chục cọng lông đen nhánh lú đầu ra bên ngoài không khí…
Có lẽ kể từ lúc đó, hắn đã bắt đầu đối với nàng sinh ra một cảm tình khó nói nên lời.
Về sau trong công tác quen biết thân tình, để cho hai người quan hệ đã vượt qua mối quan hệ đồng sự bình thường…
Nghĩ đến chuyện dĩ vãng mỗi khi tiếp xúc thân cận trò chuyện với nàng, Đinh Nhị Cẩu không cách nào giữ bình tĩnh được, lại tưởng tượng đến người phụ nữ này sắp sửa nằm bên dưới người đàn ông khác rên rỉ khi giao hoan, trong lòng của hắn càng thêm đại phát một sự ghen tuông.
Vì vậy, đêm nay hắn đem hết thảy tình cảm giận dữ đều trút xuống đến trên người của Hạ Hà Tuệ.