Phần 27
Lúc này mặc dù Tương Văn Sơn không có phát hỏa, nhưng Khang Minh Đức vẫn là cảm thấy trong lời nói của ông ta chưa đầy sự phẫn nộ, khiến hắn cảm giác được, kiếp sống chính trị của mình ở Hồ Châu có lẽ đã chấm dứt xong.
Nhìn Khang Minh Đức rời khỏi phòng làm việc của mình, Tương Văn Sơn tức giận trong lòng nghĩ, ngay cả tay sai trung thành nhất của mình cũng đã đến để dò xét mình, điều này nói lên cái gì? Chứng minh một khi trong tay đã không có quyền lực, những kẻ vây quay chung quanh bên cạnh mình dần dần rời xa mà đi, nịnh nọt, khen tặng, đàn bà, tài phú, tất cả mọi thứ cũng sẽ theo chân mất hết.
Đàn bà… đúng vậy, mình có thời gian khá lâu không có làm tình với đàn bà của mình rồi. Trịnh Hiểu Ngãi tuy rằng mỗi lần chính mình đi tìm nàng, nàng đều không có cự tuyệt, nhưng người đàn bà này cũng chưa từng có chủ động lấy lòng tự tìm đến với mình, Tương Văn Sơn ra đi sẽ không mang nàng theo, như vậy thì có thể phải để lại cho người khác hưởng thụ, đây là điều mà ông không thể dễ dàng bỏ qua, vì thế bàn tay của Tương Văn Sơn đưa về phía cái điện thoại di động trên bàn.
Nhưng khi bàn tay ông vừa mới tiếp xúc được với điện thoại di động, thì chuống điện thoại đã vang lên, nhìn lên thì vừa thấy, lại là Tương Hải Dương gọi tới.
– Chuyện gì vậy?
– Cha… có rãnh không? Nói chuyện có được không vậy?
– Cha đang ở trong phòng làm việc, con cứ nói đi, đã xảy ra chuyện gì?
– Hình như trên tỉnh đang có người xuống đây, dường như đang điều tra về chuyện con số người chết do lũ lụt, chuyện này cha có biết chưa? Có vấn đề gì trở ngại hay không?
Cán bộ cùng với Tương Hải Dương câu kết làm bậy tại TP Hồ Châu cũng không chỉ có Khang Minh Đức, Đàm Quốc Khánh hai người, cho nên Tương Hải Dương tuy rằng không bao giờ đề cập đến chính trị, nhưng mỗi khi tụ tập uống rượu, những cán bộ này vẫn là vô tình hoặc là cố ý tiết lộ ra rất nhiều tin tức, cho nên tuy rằng lần này con số tử vong là do Tương Văn Sơn tự mình định đoạt, nhưng ở phía dưới truyền ra con số không phải là ít như thông báo vậy, cho nên Tương Hải Dương đối với chuyện này liền để ý quan tâm đến.
Tương Văn Sơn nghe gã con trai nói như thế, trong lòng lạnh toát, dọc theo sống lưng mồ hôi tứa ra, tay cầm điện thoại di động bàn tay cũng bắt đầu run run, nếu Tương Hải Dương nhìn thấy bộ dạng cha của gã bây giờ, thì chắc là sẽ ngơ ngác bàng hoàng, bởi vì lúc này thì Tương Văn Sơn sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn đã không còn có uy phong của một vị hoàng đế của riêng thành phố Hồ Châu.
– Cha… cha… có còn nghe không vậy?
Tương Hải Dương nói xong, không thấy Tương Văn Sơn trả lời, vì thế lại hỏi.
– Ừ… cha đang nghe, kẻ đến là loại người nào vậy?
– Hình như là một phóng viên, nghe nói là thuộc tờ báo Trung Nam pháp chế của tỉnh đấy, chuyện này phải làm sao bây giờ?
– Làm sao bây giờ? Con hỏi cha làm sao bây giờ, trong khi tên phóng viên này đâu có đến phỏng vấn nơi làm việc của cha, cũng đâu có liên lạc qua sở văn hóa thông tin đâu? Có phải đúng là phóng viên không? Hay chỉ là thành phần đến gây chuyện hồ nháo.
Tương Văn Sơn dần dần khôi phục trạng thái bình tỉnh, trong điện thoại gầm lên.
Nói điện thoại xong ném điện thoại di động trên bàn, ông lập tức cầm lên điện thoại bàn màu đỏ gọi cho cục trưởng cục văn hóa thông tin thành phố Hà Ly Ly.
Hà Ly Ly lúc nhận được điện thoại của Tương Văn Sơn, cảm thấy chưa hiểu vấn đề gì, nhưng trong giọng nói của lãnh đạo phẫn nộ pha lẫn khủng hoảng làm cho cô khắc sâu ấn tượng.
– Hà cục trưởng, phóng viên trên tỉnh đến phỏng vấn đã có sự đồng ý của cô chưa?
– Phóng viên? Tương bí thư, tôi không biết chuyện này, khi nào vậy?
Hà Ly Ly khẩn trương nói, tuy rằng Tương Văn Sơn cũng không nói phóng viên đến phỏng vấn cái gì, nhưng theo theo giọng nói của Tương Văn Sơn, thì giống như phóng viên đến phỏng vấn chuyện gì ám muội vậy, chỉ cần chuyện này tồn tại, cô là cục trưởng văn hóa thông tin đều là không thoát khỏi trách nhiệm này.
– Này, nếu cô không biết, thì hãy thăm dò đi, bây giờ TP Hồ Châu đang trong thời kỳ ngạy cảm, trùng kiến thành phố sau tai họa là việc cấp bách của chúng ta, nhưng những loại phóng viên như thế này, e rằng chỉ làm cho dân chúng loạn lên, sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích của chúng ta, do bọn họ chỉ phiến diện khuyếch trương lên sữ việc sai lầm của chúng ta, cô là lãnh đạo bên văn hóa thông tin, chuyện này có gì là phải chịu trách nhiệm đấy.
Tương Văn Sơn nói xong liền cúp điện thoại, không cho cô có cơ hội biện giải.
Tuy rằng Hà Ly Ly không biết phóng viên ở nơi nào? Từ đâu tới? Mục đích cuối cùng là đến phỏng vấn chuyện gì? Nhưng nếu lãnh đạo đã phân phó xuống, thì cô phải chạy nhanh xử lý, vì thế để thăm dò liền gọi điện thoại cho thư ký của bí thư Tương Văn Sơn là Giang Bình Quý.
– Giang chủ nhiệm, có chuyện gì vậy? Vừa rồi bí thư nổi giận, nói là trên tỉnh có phóng viên đến thành phố phỏng vấn, cậu có biết việc này không? Phóng viên hiện giờ đang ở nơi nào?
Hà Ly Ly bình thường thì gọi Giang Bình Quý là tiểu Giang, nhưng lần này tự nhiên lại gọi y là Giang chủ nhiệm, điều này làm cho Giang Bình Quý đều cảm giác được có chút vừa mừng vừa lo.
– Chuyện này… em cũng không biết…
Giang Bình Quý giật mình, nhưng lập tức liền bình tĩnh lại, y tin trằng Đinh Nhị Cẩu sẽ không bán đứng y, với lại y chỉ cung cấp văn kiện là bản photo, bản chính đã tiêu hủy, cho dù là có kiểm chứng đi nữa, cũng sẽ không có chứng cứ gì mà đổ được lên trên đầu của y.
– Giang chủ nhiệm, vậy nhờ cậu giúp một tay hỏi lại với bí thư, tôi đến bây giờ cũng không biết phóng viên đang ở nơi nào, làm sao biết mà gặp? Cố gắng giùm chị, sau chuyện này trôi qua, chị sẽ mời em buổi cơm…
– Đừng nói vậy Hà cục trưởng, em liền đi hỏi đây, chị chờ chút.
Giang Bình Quý vội vàng khiêm tốn nói, Hà Ly Ly mặc dù chỉ phụ trách bên văn hóa thông tin, nhưng cô có chân trong ban thường ủy thành phố, trong tương lai, tại trong các buổi họp thường ủy thì cô vẫn có quyền lên tiếng, nếu y muốn còn ở TP Hồ Châu lăn lộn, mối quan hệ qua lại như vậy thì dứt khoát không thể thiếu được.
Lúc Giang Bình Quý đẩy cửa đi vào, Tương Văn Sơn đang chắp tay sau lưng đứng ở bên cửa sổ nhìn cảnh sắc từ phía xa, tuy rằng là mùa đông chưa tới nhưng khung cảnh vẫn làm cho người ta cảm thấy uể oải, nhất là thành phố vừa trải qua một cơn đại hồng thủy xâm nhập, lúc này Hồ Châu có thể nói là một mảnh u ám, không hề thấy vẻ sinh cơ đáng nói.
– Chuyện gì?
Tương Văn Sơn cũng không quay đầu lại hỏi.
– Bí thư, Hà sở trưởng muốn hỏi phóng viên hiện đang ở đâu, cô ấy đang đi tìm đến để xử lý, nhưng hiện ở trên đường bát nháo quá, rất khó tìm thấy.
Giang Bình Quý tận lực đem giọng nói của mình bình thản nói chậm một chút, dù sao y theo Tương Văn Sơn cũng là mười mấy năm rồi, khi nhắc tới chuyện của phóng viên, trong lòng y vẫn còn hoảng hốt, chuyện phản bội thật sự là làm cho lương tâm giày vò đấy.
– Không cần để ý để Hà cục trưởng làm gì, cứ để cô ấy tự đi tìm, lâu nay chỉ ngồi không ăn bám, thật sự là không biết cô ấy đang làm cái gì cũng không biết.
Tương Văn Sơn nói đều đều không có biểu cảm, giống như là cái máy đang đọc diễn văn.
Giang Bình Quý không thể nề hà, liền lui ra ngoài.
Tương Văn Sơn lại gọi điện thoại cho Tương Hải Dương, trong thời khắc mấu chốt chỉ có con trai của mình là còn tương đối tin được, còn bất cứ người nào thì cũng không thể…
– Hải Dương, chuyện phóng viên đến đây có vẻ phiền toái, con phái vài người theo dõi, xem hắn đến phỏng vấn về cái gì? Tiếp xúc với người nào? Hiểu chưa…