Phần 21
Thạch Ái Quốc đang ngủ, Hồ Hải Quân ngồi ở ngoài cửa, ngủ gật trên ghế, khi nghe được tiếng bước chân đến gần, giật mình mở mắt ra thì thấy Đinh Nhị Cẩu, hắn không khỏi nghi hoặc, tại sao giờ này lại tới đây, nhưng tiểu tử này bây giờ là tâm phúc của chủ tịch, cho nên hắn vẫn nhanh đứng lên.
– Đinh thư ký, sao cậu lại tới đây giờ này, không phải là đang ở trên tỉnh sao?
Hồ Hải Quân hỏi.
– Đêm nay em vừa mới trở về, chạy về nhà thay bộ quần áo nên giờ mới tới, tình huống chủ tịch như thế nào rồi?
– Tốt hơn nhiều, bác sĩ nói có thể xuất viện được rồi, nhưng tôi xem ý của chủ tịch thì chưa muốn xuất viện ngay thì phải.
– À.. vậy hả? Cảm xúc của chủ tịch gần đây anh thấy sao rồi?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Chuyện này tôi không nhìn ra được, nhưng tôi thấy mấy ngày nay chủ tịch luôn gọi điện thoại, nhưng sau mỗi lần gọi điện thoại xong, bộ dáng cói vẻ ủ rủ không cao hứng, không biết là có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
– À… thôi anh về trước đi, đêm nay để em trông cho.
Đinh Nhị Cẩu nói với Hồ Hải Quân.
– Không cần, cậu mới từ trên tỉnh về, chắc là rất mệt mỏi, cậu cứ về nhà ngủ đi, đêm mai hãy tới.
– Đêm mai chưa biết đâu, anh cứ trở về nhà ngủ, em thay thay anh, với lại chắc ngày mai anh còn có việc đấy.
Hồ Hải Quân ban đầu vừa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đến đây, hắn thật cao hứng, nghĩ rằng cũng có người thay mình rồi, nhưng khi nghe Đinh Nhị Cẩu vừa nói như vậy, hy vọng lại tan vỡ, vì thế không còn giả vờ nữa, lập tức đi thẳng về nhà ngủ.
Đinh Nhị Cẩu ngồi ở chỗ ngồi Hồ Hải Quân để lại, cúi đầu tự hỏi công việc ngày mai nên làm cái gì trước bây giờ, Giang Bình Qúy đã đưa tài liệu rất đầy đủ, nhưng là Tiểu Hàn cần phải đi thực địa nghiệm chứng đúng sai, như vậy thì mới có thể sức thuyết phục cụ thể, còn hắn là thư ký chủ tịch thành phố, nếu mang theo Tiểu Hàn chạy khắp nơi vì chuyện này, thì người ngoài sẽ nhìn thấy mục đích của hắn rất rõ ràng, có khả năng Tương Văn Sơn sẽ biết và đề phòng mà bắn ngược lại, nhưng nếu không có đi theo Tiếu Hàn thì hắn cũng không an tâm về sự an toàn của cô ấy, Đinh Nhị Cẩu lại lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thì chỉ có cách nhờ Đỗ Sơn Khôi âm thầm đi theo bảo vệ cho nàng.
Trong lúc đang suy tư các vấn đề, hắn không có chú ý tới bên cạnh người không biết từ khi nào thì đi đến một người, lúc đến trước mặt của hắn, Đinh Nhị Cẩu giật mình cả kinh, ngẩng đầu lên thì nhìn trước mặt mình là bộ đồng phục blous trắng của bệnh viện…
– Uí trời… chị Chu, đâu cần chị lặng yên không một tiếng động như vậy chứ, hù chết người đấy nhé.
Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu nhìn lên lại thì ra là y tá trưởng Chu Hồng Diễm, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
– Hừm.. đó là do em như là mất hồn mất vía, chị đã hắng giọng hai lần e mem vẫn không có nghe, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được hay sao mà ngồi ở đây suy nghĩ gì thế?
Chu Hồng Diễm nhìn vào trong phòng bệnh Thạch Ái Quốc, nhỏ giọng nói.
– Hì.. giờ em có thể làm gì khác đây, trách nhiệm này ai mang giùm cho?
– Người tài xế kia đâu rồi, chủ tịch bị bệnh, thì đâu cần hắn lái xe, tại sao ban đêm không ở lại canh chừng cho chủ tịch, em vừa đến thì hắn đi ngay à?
– Được rồi, chị Chu… còn chị nữa, đêm rồi còn ra đây, bộ đây cũng là trách nhiệm của chị sao?
– Hỏi một câu chẳng ra gì, nếu không phải vì trách nhiệm, ai mà đêm hôm khuya khoắt ở trong bệnh viện lắc lư qua lại làm gì?
– À.. đúng rồi, bệnh tình chủ tịch như thế nào rồi?
– Có thể muốn xuất viện lúc nào cũng được, nhưng chị nghe bác sĩ điều trị nói là chủ tịch muốn ở thêm trong bệnh viện vài ngày nữa để sức khỏe hoàn toàn hồi phục. À… em có biết là lúc xế chiều hôm nay, vợ chồng chủ tịch cãi nhau, toàn bộ trong hành lang ai cũng đều nghe được.
Chu Hồng Diễm nhìn quanh trong hành lang đã không còn có người, liền khom người đem miệng của mình áp sát vào tai của Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói.
– Thật vậy à… chuyện gì chị có biết không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi, nhưng ngay trong giây phút hắn hỏi câu này, một phát hiện khiến cho hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên.
– Không biết, chuyện trong nhà người ta ai mà biết được, thôi được rồi.. chị đi kiểm tra các phòng bệnh khác cái đã, gặp lại sau, nếu muốn uống nước thì dến phòng trực của chị, có trà và cà phê đấy.
Chu Hồng Diễm nhỏ giọng nói.
– Vâng… lát nữa em ghé uống, cám ơn chị Chu.
– Khách sáo cái gì..
Chu Hồng Diễm đi rồi, nhưng trong long của Đinh Nhị Cẩu đã không còn bình tĩnh rồi, ngay lúc mới vừa rồi, hắn nhìn thấy sợi dây chuyền đeo trên cổ của Chu Hồng Diễm, bình thường thì cũng không có gì đáng nói, nhưng sợi dây chuyền kia Đinh Nhị Cẩu đã từng gặp qua, không phải ở đâu khác, mà là lúc đang trên QQ cùng chat với một người tên là Thiên Nam Địa Bắc gặp qua hình ảnh trên webcam.
Bởi vì Thiên Nam Địa Bắc không chịu lộ ra mặt thật, cho nên Đinh Nhị Cẩu chỉ có thể là nhìn thấy từ cần cổ của nàng trở xuống, mà ngày đó ở trên cổ Thiên Nam Địa là sợi dây chuyền bạch kim kia, hôm nay lại tình cờ nhìn thấy sợi dây chuyền này, làm cho Đinh Nhị Cẩu giật mình, chẳng lẽ Thiên Nam Địa Bắc thật đúng là Chu Hồng Diễm, sẽ không trùng hợp như vậy chứ.