Phần 169
Ngoài dự đoán của mọi người, Lý Pháp Thụy sau khi đến đến hiện trường, cũng không còn có quay trở lại cục công an, làm hại Đinh Nhị Cẩu ở trong cục công an chờ đợi thật lâu.
– Chính ủy, Lý cục trưởng có ý gì, lánh mặt không quay về à?
Đinh Nhị Cẩu thấy Lý Pháp Thụy không về, chỉ có chính ủy Hầu Khắc Cần là trở lại, cho nên khi Hầu Khắc Cần vừa vào văn phòng thì hắn đã tìm tới cửa.
Hầu Khắc Cần cười khổ, không trả lời, sau đó nhìn nhìn ngoài cửa, rồi đóng cửa lại.
– Chính ủy, giữa chúng ta còn có việc không thể lộ ra ngoài sao?
Đinh Nhị Cẩu ngồi ở trên ghế sa lon nhếch chân, nhìn thấy Hầu Khắc Cần cẩn thận chốt cửa, nên nói nhạo.
– Tiểu Đinh, chuyện vừa rồi đã hỏi rõ ràng, cậu không có làm sai, đều là do tên khốn Qúy Đại Khoan kia, nhưng cậu cũng biết, Qúy Đại Khoan và Lý cục trưởng có mối quan hệ không tệ, Lý cục trưởng tuy không có trở về đây, nhưng tôi có thể thay mặt ông ta, cứ nói đi, muốn điều kiện gì, tôi sẽ chuyển đạt cho Lý cục trưởng, cậu thấy thế nào?
– Chính ủy, có phải ông đang đại diện cho Lý cục trưởng đàm phán sao?
– Ha ha… Đinh phó cục a… sao gọi là đàm phán chứ, đây cũng không phải là mâu thuẫn giữa địch và ta, nói cho cùng chỉ là mâu thuẫn nội bộ trong nhà, đúng không? Chúng ta đây là hiệp thương mà.
– Mâu thuẫn nội bộ? Chính ủy… bộ ông cho rằng tôi chưa từng làm công tác chính trị sao? Chuyện cầm súng đối đòi bắn với cấp trên của mình mà gọi là người một nhà sao? Chính ủy… không dám đấu diếm, câu này nếu ở tại hiện trường, nếu chính là Lý cục trưởng nói, tôi có thể còn sẽ xem xét, nhưng lúc ấy thái độ của Lý cục trưởng ra sao thì không phải chỉnh ủy không biết, cho nên chuyện này rất rõ ràng, Lý cục đối với tôi rất có thành kiến, hơn nữa thành kiến rất lớn…
– Vậy, Đinh phó cục… việc này không có thương lượng được sao?
Hầu Khắc Cần trong nội tâm trầm xuống nói.
– Không phải tôi không đáp ứng, mà là không thể ra sức.
– Nói như thế nào… Đinh phó cục, việc này chỉ cần cậu gật đầu, mọi người ngồi cùng nhau uống chén rượu là xong rồi, qua chuyện này, về sau trong công tác đối với cậu cũng rất có ích lợi mà…
Hầu Khắc Cần không hiểu lắm nói.
– Tô cũng muốn như vậy, nhưng bí thư Thạch không đáp ứng, ông ta thấy chuyện này rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã gây thành đại họa, loại người như vậy nếu không xử lý, thì chờ đến lúc hắn tạo phản khởi nghĩa à?
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Thạch… Thạch bí thư đã biết rõ chuyện này?
Hầu Khắc Cần biến sắc hỏi, âm thầm kêu khổ, chỉ là không biết Đinh Nhị Cẩu nói thật hay giả.
– Thạch bí thư đã đem tôi phái tới nơi này, khi có việc thì đương nhiên rồi phải báo cáo với thạch bí thư, một tên đội trưởng tuần cảnh nho nhỏ cũng dám chĩa súng về phía tôi, nếu hắn làm quan lớn một chút, thì sẽ diệt khẩu tôi, nếu vậy thì phải làm sao? Chính ủy… ông cứ nói đi?
Đinh Nhị Cẩu thấp giọng hướng ngồi đối diện Hầu Khắc Cần nói.
Hầu Khắc Cần mặc dù là đã làm công tác chính trị hơn mười năm, nhưng giờ đây gặp phải Đinh Nhị Cẩu như vậy, đã đau đầu vẫn không có biện pháp, thằng tiểu tử này khó chơi như thế, xem ra Lý Pháp Thụy phiền toái thật rồi, nếu mình không thể thuyết phục được Đinh Nhị Cẩu, thì đành chẳng quan tâm đến chuyện này nữa, các ngươi có muốn đấu với nhau thì đấu đi, không có quan hệ gì với mình, mình cũng không dại gì dính vào cùng các ngươi. Hầu Khắc Cần lúc này đang nghĩ như thế.
– Đinh phó cục… cậu đừng làm cho tôi sợ đấy, tôi nhát gan lắm.
Hầu Khắc Cần lúng túng cười nói.
– Chính ủy… Lý cục trưởng đã đi đầu rồi, tôi quả thật có chuyện muốn gặp ông ta đấy.
Đinh Nhị Cẩu muốn nghe ngóng tung tích Lý Pháp Thụy.
– Lý cục trưởng đúng là có việc, nhưng tôi cũng không biết ông ta đi nơi nào.
– Vậy được rồi, nếu có tin tức của Lý cục trưởng thì nhớ cho tôi biết… tôi có một số việc ở trước mặt Lý cục trưởng nói cho rõ ràng, miễn cho đến lúc đó mọi người hiểu lầm.
– Đinh phó cục… nếu chuyện gấp như vậy, nói cho tôi biết trước cũng được, chúng ta sẽ thương lượng, dù sao tôi vẫn còn là chính ủy cục công an mà.
– Chính ủy… tôi biết ông cũng có ý tốt, nhưng việc này đúng là cần gặp mặt cùng Lý cục trưởng nói.
Đinh Nhị Cẩu mặt lạnh lùng nói.
– Há, vậy được rồi… nếu gặp được Lý cục trưởng thôi sẽ chuyển lời.
Hầu Khắc Cần lúng túng nói.
Đinh Nhị Cẩu không nói tiếp, quay người ra rời khỏi phòng làm việc của Hầu Khắc Cần, cũng không quay đầu lại.
Hầu Khắc Cần đóng cửa lại, gãi đầu đi vào bên cạnh bàn làm việc, Lý Pháp Thụy vẫn đang chờ điện thoại của ông, Lý Pháp Thụy đoán được, chỉ cần mình trở về, Đinh Nhị Cẩu nhất định sẽ tìm tới gây náo loạn, cho nên Lý Pháp Thụy tránh mặt, điện thoại chỉ huy Hầu Khắc Cần ra mặt ứng phó với Đinh Nhị Cẩu.
– Lý cục trưởng… là tôi đây…
– Sao rồi, ông đến tìm hắn nói chuyện à?
– Đâu có cần đến tìm hắn, tôi vừa trở về còn chưa có kịp ngồi thì hắn đã xông đến văn phòng tôi rồi, không tốt để thỏa thuận với hắn đâu, mà giờ có thỏa thuận cũng không được, mềm không được. Cứng không xong, rất là khó chơi, theo tình hình thì tôi thấy cứ nên cho Qúy Đại Khoan chịu nhận sai, sau đó nhìn xem phản ứng của hắn ra sao, nếu vẫn không ổn thì cho Quý Đại Khoan ra khỏi ngành, thừa dịp hắn còn chưa có tính toán gì thêm, cho Quý Đại Khoan nộp đơn từ chức rời đi, như vậy còn thể diện chút ít.
– Ai… rôi cũng muốn làm theo cách như vậy đấy. Lão Hầu… nhưng giờ đây không phải là chuyện cá nhân của Qúy Đại Khoan nữa rồi, trong toàn cục công an thì ai cũng biết Qúy Đại Khoan là người của tôi, nếu Qúy Đại Khoan bị đẩy đi mà tôi không bảo vệ được, thì quyền uy cái chức cục trưởng công an của tôi sau này nói còn có ai nghe nữa, cho nên chuyện không phải đơn giản như vậy, đây là một cái phản ứng dây chuyền, lão hiểu ý của tôi chứ?
Lý Pháp Thụy vò đầu nói.
– Thế nhưng mà việc này dường như Thạch bí thư đã biết rồi, ông cho rằng còn có thể dấu diếm được bao lâu?
Hầu Khắc Cần buộc phải nhắc nhở cho Lý Pháp Thụy, vô luận Đinh Nhị Cẩu dù là nói là thật hay giả, nhưng ông đã biết đến chuyện này, thì phải nói cho Lý Pháp Thụy biết, để tránh cho phán đoán sai lầm.
– Mẹ kiếp… hắn lại dùng chiêu này, chuyện gì cũng đâm thọt tới bí thư thành ủy.
– Nhưng chứng minh sự thật, một chiêu này là lợi hại nhất, cho nên Lý cục trưởng, tôi khuyên ông nên sớm chuẩn bị trước, nhỡ đến lúc đó thì phiền toái đến lại càng lớn hơn.
Lý Pháp Thụy cũng không có trả lời ngay với Hầu Khắc Cần, ở trong điện thoại trầm mặc thật lâu, mới lên tiếng:
– Hầu, chuyện này hãy để cho tôi tinh toán cho tốt, chỗ của hắn thì lão chú ý một chút, có gì thì liên hệ với tôi.
Hầu Khắc Cần thở dài một tiếng cúp điện thoại, xem ra Lý Pháp Thụy đã già thật rồi, hoàn toàn không có giống như mấy năm trước, chuyện sát phạt như kiểu này thì quyết định rất nhanh chóng có khí thế…