Phần 161
– Bí thư dạy bảo thì em nhớ kỹ, nhất định sẽ sửa sai, hôm nay em phải quay về Hồ Châu, không biết bí thư có gửi gì cho La bí thư không vậy?
Đinh Nhị Cẩu cười hỏi.
Dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nơi trồng Việt Quất vừa mới đi vào quỹ đạo, chính hắn thì không có ở tại huyện Hải Dương, cho nên không có khả năng lúc nào cũng chú ý đến nơi trồng Việt Quất, Đinh Nhị Cẩu minh bạch đạo lý này nên mới đến tìm Lâm Xuân Hiểu.
– Cũng không có gì để gửi, qua một thời gian ngắn nữa có lẽ chị phải đến Hồ Châu để bái phỏng lãnh đạo cũ, đến lúc đó em làm chủ đãi khách là được rồi.
– À… đó là đương nhiên, không thành vấn đề.
Đinh Nhị Cẩu đáp ứng nói.
– Tốt rồi, đến lúc đó rồi nói sau, như thế nào? Hôm nay có việc gì phải không?
Lâm Xuân Hiểu biết rõ Đinh Nhị Cẩu nếu đã đến đây, nhất định là có chuyện tìm cô.
– Bí thư, mặc dù giờ thì em không còn công tác tại huyện Hải Dương, nhưng gốc gác của em là ở tại nơi này, cho nên lúc nào em cũng chú ý đến tình hình của huyện Hải Dương, tại đây em có rất nhiều bằng hữu thân thích, nếu người nhà của bọn họ có, xảy ra vấn đề gì, thì em không thể nào đứng nhìn bàng quan được…
– Ha ha… quả nhiên là dù làm quan cao nhưng vẫn nhớ cội nguồn, em cứ nói là chuyện gì xảy ra…
– Chị cũng biết, ngày trước ở tại thôn Lê Viên của trấn Lâm Sơn, em có thời gian làm chủ nhiệm liên khu, cho nên đối với nơi đó rất có cảm tình, tại thôn Lê Viên khi đó có mời gọi một nhà đầu tư cũng là bằng hữu trồng thử nghiệm một khu vườn Việt Quất, đến bây giờ đã trở thành một khu vực gieo trồng khá lớn, cho nên có một ít người muốn vòi vĩnh…
– Vòi vĩnh? Có ý tứ gì?
– Bí thư… đây không phải là tư thù, cũng không phải là cáo trạng, chuyện này đúng là trấn Lâm Sơn có chút quá đáng, khu vườn trồng Việt Quất họ buôn bán mới kiếm lời được ít tiền, còn đang trong giai đoạn phát triển và chế biến, cho nên…
– Em đến cùng muốn nói cái gì, khu trồng Việt Quất này thì chị biết, ủy ban của trấn Lâm Sơn cũng đã báo cáo qua chuyện này rồi, như thế nào? Đã xảy ra chuyện?
Lâm Xuân Hiểu cắt đứt lời nói Đinh Nhị Cẩu.
– Vâng… lần này em trở về, ông chủ nơi trồng Việt Quất có tìm đến em nhờ vả đến gặp chị, xem có thể nói với trấn Lâm Sơn xem lại về vấn đề thu tiền, trước đó bọn họ đã cầm đi mười vạn nguyên, đây cũng không phải là số tiền nhỏ, điều này rất trọng yếu, vừa rồi tại huyện Thanh Hà của thành phố Hồ Châu em đã khui ra một bản án tương tự như vậy, đồn công an huyện Thanh Hà bị em úp sọt, mặc dù là cục công an dùng danh nghĩa để phân chia tiền, nhưng tiền đều bị mấy cá nhân lãnh đạo tư phân ra, tính chất này không biết là trấn Lâm Sơn có tồn tại tình huống như vậy không? Bí thư… em cảm thấy chuyện này cũng đáng giá để chị tra xét một chút.
Lâm Xuân Hiểu nghe được Đinh Nhị Cẩu nói xong, sắc mặt cô tái xanh, nhưng vẫn không nói gì, cô hiểu là Đinh Nhị Cẩu đem đầu mâu trực chỉ ngay chủ tịch trấn Hạ Phi của trấn Lâm Sơn, nhưng việc này có phải là do Hạ Phi làm hay không thì còn phải xác minh, đương nhiên là Đinh Nhị Cẩu cũng không có nói rõ là ai…
– Ừ, chuyện này chị sẽ tra rõ ràng đấy, em yên tâm đi.
Lâm Xuân Hiểu thấy mình thật mất mặt, chính mình mới vừa rồi còn giáo huấn hắn…
La Hương Nguyệt cũng nhìn thấy sắc mặt Lâm Xuân Hiểu rất khó nhìn, vì vậy liền nháy mắt với Đinh Nhị Cẩu, nhưng thằng này vẫn giả bộ như không nhìn tới, vẫn tiếp tục nói huyên thuyên.
– Vậy thì em thay mặt bằng hữu cảm ơn bí thư, có những lời không nên nói nhưng đành phải nói, có một ít người đúng là hư hỏng rồi, đây là chính trị, những chuyện trong chính trị ai cũng không nói chắc được, chuyện như vậy chỗ nào cũng có, trình độ dân chúng bây giờ đã nâng cao không thể so với trước kia, trước kia khi bị chuyện bất bình, thì chỉ là đi là khiếu kiện, bây giờ bọn họ cũng khiếu kiện, nhưng lại càng giỏi về việc tìm hiểu bên trong ngóc ngách mờ ám rồi nắm bắt lấy vấn đề để uy hiếp ngược lại quan viên, những tên quan nhị đại này cũng là vì mạ vàng mới xuống cơ sở đại phương công tác mà thôi, nếu bí thư cứ chiếu cố tốt với họ, vạn nhất bị họ kéo cũng ngã xuống ngựa…
– Hừ… em đang uy hiếp chị sao?
Lâm Xuân Hiểu cười lạnh hỏi.
– Bí thư… chị đã hiểu lầm, em và chị có cái gì mà không giải quyết được, em uy hiếp chị có ý nghĩa gì sao?
– Chỉ mong là em suy nghĩ như vậy, chị là bí thư huyện ủy Hải Dương, đương nhiên là hy vọng huyện Hải Dương phát triển, cho nên đối với mỗi một nhà đầu tư chị đều chiếu cố đến, theo tình huống mà em nói, chị sẽ mau chóng điều tra, để trả lời cho em một cách thuyết phục nhất.
Lâm Xuân Hiểu không lạnh không nóng nói ra, đã hoàn toàn không còn có chút nào nhiệt tình như mới vừa rồi.
Đinh Nhị Cẩu đứng lên nói:
– Vậy thì em đi trước đây… bí thư… xin hẹn gặp lại, rất hoan nghênh chị đến viếng thăm thành phố Hồ Châu.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://nongcuc.com/
– Trường Sinh… hôm nay em làm quá mức ah.
La Hương Nguyệt cùng Đinh Nhị Cẩu xuống lầu dưới, lời này nàng thật cũng không muốn nói ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, vấn đề này cũng khó trách, ích lợi của nàng bây giờ cùng với Lâm Xuân Hiểu buộc chung một chỗ, khó tránh khỏi trong lòng sẽ có khuynh hướng về bên Lâm Xuân Hiểu, cho nên La Hương Nguyệt muốn thay mặt Lâm Xuân Hiểu nói vài câu.
– Chị à… em biết, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy… sự huyện phát triển kinh tế của huyện Hải Dương đừng nghĩ có tiến triển gì, làm một bí thư huyện ủy, mặc dù không trực tiếp phụ trách xây dựng kinh tế, nhưng trách nhiệm trong những chuyện này cũng không phải là nhỏ…
– Tại vì em đứng trên vị trí khác mà nhìn nên thấy thế, em nên hiểu, cho dù là Hạ Phi có làm chuyện gì, thì bí thư cũng phải chiếu cố mặt mũi của Hạ chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố, bí thư cũng không tiện làm ra mọi chuyện quá rõ ràng.
– Ha ha… đúng vậy… thôi em không nói nhiều nữa… sau khi em đi rồi, vấn đề của khu vườn trồng Việt Quất thì đến lúc thích hợp chị cũng nên đề tỉnh bí thư một câu, trấn Lâm Sơn không phải là của một mình Hạ Phi thao túng, ngoài chủ nhiệm Hạ tổ chức cán bộ thành phố, thì còn các các lãnh đạo khác nữa, làm không tốt, đến cuối cùng tất cả mọi người rất khó xử, đến lúc đó chỉ sợ khó mà nói cho xuôi…
Đinh Nhị Cẩu nói xong cười cười quay người đi ra.
La Hương Nguyệt đứng ở chỗ cửa phòng cao ốc huyện ủy, chờ đến khi chiếc xe của Đinh Nhị Cẩu biến mất ở ngoài cổng lớn, nàng mới xoay người lên lầu.
Đúng lúc này còn có một người cũng đang nhìn theo Đinh Nhị Cẩu ly khai, chính là Lâm Xuân Hiểu, tuy Đinh Nhị Cẩu nói lời khó nghe, nhưng cũng không phải là không có ý nghĩ, chỉ có điều tình cảnh của cô bây giờ cũng rất gian nan, tuy La bí thư và Đường Bính Khôn bí thư thành ủy Bạch Sơn có quan hệ không tệ, nhưng cũng không có nghĩa là Đường Bính Khôn đối với cô ủng hộ, cho nên đến bây giờ tình cảnh của Lâm Xuân Hiểu tại trong thành phố chật vật vô cùng, để rồi bây giờ Đinh Nhị Cẩu lại đưa tới cho cô một vấn đề đại phiền toái.
– Hắn đi rồi?
Thấy La Hương Nguyệt bước vào, Lâm Xuân Hiểu hỏi.
– Vâng… đi rồi, xem ra thằng tiểu tử này tính tình vẫn không có thay đổi, thật đúng là hắn vẫn còn tư thù với Hạ Phi.
La Hương Nguyệt nói.
– Hắn có mang tư thù cũng không có sao, nhưng trước mắt cái vấn đề khó khăn này làm sao bây giờ?
Lâm Xuân Hiểu lấy tay chống cằm hỏi.
– Bí thư… chuyện này em cảm thấy chị nên tìm người của trấn Lâm Sơn nói qua một chút, những thứ khác không nói, em nghe nói Vương Bạch Lệ sau khi nằm dưới háng của Hạ phi thì đã trở thành vật bài trí, một chủ tịch trấn liền khống chế toàn bộ trấn rồi, em cảm thấy được chuyện của khu trồng Việt Quất này cùng với Vương Bạch Lệ có thể là không có liên quan gì…
– Đúng đấy… nếu Đinh Trường Sinh không nói đến việc này, thì tôi còn có thể giả bộ như là không biết, nhưng nay hắn đã tìm tới tận cửa nói đến chuyện này, tôi cũng không thể mặc kệ bỏ qua được, như vậy đi. Trước tôi sẽ tìm gặp Hạ Phi nói một chút, nếu không thấy có hiệu quả, tôi sẽ lên thành phố Bạch Sơn báo cáo chuyện này với chủ nhiệm Hạ, để cho ông ta quyết định, nếu như ông ta vẫn muốn để cho Hạ Phi tiếp tục làm, thì chúng ta đây cũng không có biện pháp nào khác, chúng ta sẽ điều chỉnh Hạ Phi qua cương vị khác, bất quá chuyện này phải trưng cầu ý kiến của chủ nhiệm Hạ.
– Vâng… em thấy chỉ còn cách như vậy.
Hương Nguyệt cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ nói.
Từ lúc Đinh Nhị Cẩu cùng La Hương Nguyệt ra đến cửa, ánh mắt của Miêu Miêu liền nhìn chằm chằm vào La Hương Nguyệt, đến khi rời khỏi cổng văn phòng huyện ủy, Miêu Miêu mới nhìn đến trên người của Đinh Nhị Cẩu.
– Làm cái gì mà nhìn chú như vậy ta?
Đinh Nhị Cẩu lái xe, chú ý tới Miêu Miêu vẫn đang ngó chừng nhìn hắn.
– Chú không muốn giải thích sao? Để cho cháu ngồi trong xe, còn chú thì đi gặp tình nhân cũ của mình.
Miêu Miêu không lưu tình chút nào nói.
– Ha ha… nha đầu, nói chuyện phải có chứng cứ a, cái gì gọi là tình nhân cũ, nói bậy bạ chú sẽ tố cáo cháu làm tổn hại danh dự của chú.
– Còn nói xạo nữa, người đàn bà xinh đẹp vừa rồi là ai mà khi chú đi ra cứ nhìn theo rất là lưu luyến?
– Là bằng hữu đấy…
– Còn gì nữa không? Chỉ đơn giản như vậy á?
Miêu Miêu không tin hỏi.
– Há, trước kia là đồng sự…
Đinh Nhị Cẩu giải thích nói.
– Thế nhưng cháu thấy không có đơn giản như vậy, xem ánh mắt của người đàn bà đó nhìn chú rất khác thường, bộ chú cho cháu là còn bé không biết gì sao?
– Đúng vậy, cháu chỉ là một cô bé, làm sao vậy…
– Chú đừng có gạt cháu, nói thật được không?
Miêu Miêu nâng quai hàm nói ra.
– Cái gì mà lời nói thật?
Đinh Nhị Cẩu thấy kỳ quái nên hỏi.
– Rốt cuộc chú có bao nhiêu người đàn bà, ngoại trừ mẹ của cháu…
Miêu Miêu lời nói chế nhạo rất rõ ràng.
– Câu hỏi này là cháu thay mẹ của cháu hỏi, hay là chính cháu muốn biết?
– Vâng… cứ coi như là cháu muốn biết đi, mẹ cháu không có rảnh rỗi mà hỏi như vậy đâu.
Miêu Miêu nói.
– Hừ… quên đi, cùng với một cô bé thảo luận chuyện giữa đàn ông và đàn bà thì không có thích hợp đâu…
– Ai chà… chú có phải là đàn ông không, dám làm mà không dám chịu, cháu tuy mới mười sáu tuổi, nhưng suy nghĩ của cháu ít nhất cũng là hai mươi lăm tuổi rồi, chú đừng nên có xem thường cháu… cháu hiểu được về chuyện nam nữ nhiều hơn so trong trí tưởng tượng của chú đấy, cháu cho chú biết một bí mật… cháu đã… biết chuyện nam nữ gần một năm nay rồi đấy, tốt nhất không nên gạt cháu…
– Trời đất…
Đinh Nhị Cẩu nghe miêu Miêu nói xong liền choáng váng đầu, nhưng hắn hy vọng chỉ là lời nói bậy bạ của một cô bé nên nói tiếp:
– Chú lúc nào lừa gạt cháu? Bây giờ muộn rồi, chú còn phải chạy về Hồ Châu, ngươi còn chưa nói là muốn cái xe hiệu gì, mẹ cháu thích loại xe nào, mai mốt khi về Hồ Châu chú sẽ mua cho…
– Ai, cái này gọi là vận mệnh tình nhân a, chú cứ lăng nhăng như vậy thì mẹ cháu sẽ rất thương tâm đấy, chú có biết không đôi khi tinh thần khiếm khuyết, dù có kim tiền cũng không thể thay thế.
– Này… nha đầu đừng có nói bậy bạ, nói chú thành dạng người nào vậy hả?
Đinh Nhị Cẩu tuy nhiên ngoài miệng kháng nghị, nhưng trong nội tâm cũng thầm xác nhận là Miêu Miêu nói đúng…
– Tuy con người của chú như vậy, nhưng mẹ cháu vẫn rất thích chú, cháu cũng vậy, cho nên cháu rất cảm ơn chú, ngoại trừ cha của cháu ra, không có người đàn ông nào đối với chú tốt như vậy, lần nữa cảm ơn chú, đã như… cháu muốn tặng chú một món quà…
– Cái gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu thấy kỳ lạ nên hỏi.
– Chú dừng xe bên ven đường đi, cháu sẽ cho chú biết.
Miêu Miêu trên mặt hơi ửng hồng, nhưng Đinh Nhị Cẩu không có để ý, còn tưởng rằng là Miêu Miêu muốn đi tiểu, vì vậy đem xe chậm rãi dừng lại tại một nơi hoang vắng bên ven đường.
– Chú nhắm mắt lại đi…
. Miêu Miêu ra vẻ bí mật nói ra.
– Làm cái gì mà mập mờ quá vậy?
Đinh Nhị Cẩu nói, nhưng vẫn thuận theo ý của Miêu Miêu nhắm mắt lại.