Phần 12
– Thạch Ái Quốc? Chủ tịch… vậy là tiếp nhận vị trí của tôi là Thạch Ái Quốc sao?
– Này… đừng nên hỏi, tôi chỉ là tìm hiểu thêm một chút về ông ta, các người là đồng sự, với lại nếu để cho ông đề cử một người thay thế, thì ông sẽ đề cử ai đây?
Tương Văn Sơn đứng ngây ngẩn cả người, ông chưa từng có nghĩ tới vấn đề này, mặc dù là trên tỉnh thời gian gần đây muốn ông rời khỏi TP Hồ Châu, thì mãi đến hôm nay ông mới bắt đầu lo lắng, đã công tác ở Hồ Châu mười mấy năm nay, ông chưa từng có ý nghĩ là phải rời khỏi Hồ Châu, với ông mà nói, đây là một điều xa xôi khó mà xảy ra, nhưng ông không có ngờ là, thời khắc này lại đột ngột đến nhanh như vậy…
– Chủ tịch… Thạch Ái Quốc không thích hợp làm bí thư TP Hồ Châu đâu, ông ta không có đủ năng lực này, người này không đủ để thuyết phục mọi người, đến ngày hôm nay, tôi vẫn không biết tại sao ông ta bỗng nhiên lại rơi xuống sông trong thời khắc cam go nhất, hiện tại TP Hồ Châu còn có lời đồn là bị người đẩy ngã xuống nước, nhưng ông ta lại chưa từng có truy cứu qua chuyện này, nếu ông ta không gặp tai nạn hy hữu như vậy, thì chuyện chống lũ cũng sẽ không phải đến tay tôi bất đắc dĩ ra trận, vì không biết rõ tình huống, mới xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể nói, lần này việc chống lũ bị bất lực, trách nhiệm rất lớn là Thạch Ái Quốc phải gánh vác, chứ không phải là tôi đâu.
Tương Văn Sơn càng nói càng kích động, ông đã đã quên mất mình là đang nói chuyện với lãnh đạo về công tác…
La Minh Giang nhìn thấy Tương Văn Sơn mất bình tỉnh như vậy, trong lòng ông lại tràn đầy thất vọng, một cán bộ cấp sở, vì quyền lực trước mặt lại thất thố như vậy, đây là điều ông cũng không nghĩ tới một cán bộ già dặn lão luyện như Tương Văn Sơn.
La Minh Giang không thể ngờ được thì cũng là bình thường, bởi vì La Minh Giang còn chưa tới cái ngày này giống như là Tương Văn Sơn, quyền lực so với chất độc gây nghiện càng thêm đáng sợ hơn, bởi vì độc nghiện còn có khả năng từ bỏ, nhưng còn quyền lực nếu từ bỏ được thì chỉ có một khả năng, đó là lúc chết đi, cho nên không khó để mà giải thích, vì sao từ hàng ngàn năm nay, hoàng đế chủ động nhường ngôi, hầu như là rất ít…
– Xin lỗi chủ tịch… là tôi đã thất lễ..
Tương Văn Sơn không hổ là cáo già thấm đẩm quan trường mấy thập niên, nhìn thấy ánh mắt của La Minh Giang, ông rất nhanh ý thức được chính mình đã bộc lộ thái độ không chừng mực rồi, đã làm một quan viên chính trị đầy kinh nghiệm, thật sự là không nên tỏ ra như vậy.
– Tôi cũng có thể thông cảm hiểu được Văn Sơn à. Tôi và ông cả đời vì cách mạng mà phục vụ, đã chấp nhận như vậy, thì phải có một tấm lòng rộng lượng, chuyện của Thạch Ái Quốc, tôi nhớ kỹ rồi, nhưng ông cũng phải có râm tính rộng rãi hơn, dù sao đây là cương vị cuối cùng của ông tại TP Hồ Châu, tôi không muốn là ngay cả tiếng tăm ông cũng mất hết.
– Chủ tịch tôi hiểu… tôi đi đây.
Tương Văn Sơn nói.
La Minh Giang gật đầu, không nói nữa, nhưng đứng lên tiển đưa Tương Văn Sơn đến cửa thang máy, đây không phải là người nào cũng đều được đãi ngộ như vậy, bình thường thì La Minh Giang đưa tới cửa phòng là cũng không tệ rồi, qua đây có thể thấy được La Minh Giang cũng cảm thấy có chút áy náy với Tương Văn Sơn, dù sao thơi gian trước đây, Tương Văn Sơn vẫn theo sát cùng với bước tiến của ông, ít nhiều tại địa phương cũng có sự trợ giúp, điều này thì La Minh Giang không thể quên.
…
Đinh Nhị Cẩu mặc dù đã từng gặp qua quan viên cấp cao của tỉnh là Trọng Phong Dương rồi, nhưng lúc đó thì có Trọng Hải cùng đi, với lại về tổng thể thì Trọng Phong Dương vẫn là hòa ái dễ gần, đặc biệt đối đãi với Đinh Nhị Cẩu giống như con cháu của mình, còn bây giờ khi Chu Hổ Khanh đồng ý gặp mặt, thì hắn rất là khẩn trương lo lắng.
– Ai dà… chân của em làm sao vậy? Bộ mắc tiểu à?
Chu Hồng Kỳ nhìn thoáng qua thấy hắn đứng sau lưng mình, phát hiện đôi chân của Đinh Nhị Cẩu có chút run run.
– À… tại trời rất là lạnh rồi, em có chút rét run, đã vậy lại không có mặc đồ giữ ấm.
– Không sao đâu.. lúc vào trong nhà thì sẽ ấm thôi, bất quá chị nói cho em biết, cha của chị không thích những người vô tích sự, em không nên tự làm cho mình bộ dáng như con dế nhũi, phải có chút khi phách của người đàn ông, nói cách khác nếu cha chị không vừa ý khi gặp em, thì cha chị sẽ bắt chị tuyệt giao với em đấy.
– Ưm… có nghiêm trọng đến như vậy sao? Chị nói đừng có làm cho em sợ được không? Chị có muốn là em đi cùng với chị vào nhà không vậy?
– Có đi hay không đó là ngươi chuyện của em, nếu không dám vào, thì quay lưng ra, lập tức xéo đi..
– Được rồi.. được rồi… em đi, em đi.
Chu Hồng Kỳ đi ở phía trước, Đinh Nhị Cẩu hấp tấp đi theo ở phía sau, trong tay hoàn cầm một lễ vật để biếu cho Chu Hổ Khanh, tuy rằng không biết ông có nhận không, nhưng lễ vật này là dựa theo ý của Chu Hồng Kỳ mua, hẳn là không đến nỗi nào..
Nhà của Chu Hổ Khanh trong khu cư xá tỉnh ủy, so với các nhà của lãnh đạo khác thì không có gì khác nhau, chỉ có điểm duy nhất là nhà họ Chu dường như không thích sống chung các căn nhà liền kề, mà tọa lạc riêng biệt tại sâu tận cùng bên trong của khu cư xá, có vẻ là xa cách, không phối hợp.
– Dì ơi.. cha con trở về chưa?
Chu Hồng Kỳ vừa vào cửa hỏi người giúp việc.
– Thủ trưởng trở về một hồi lâu rồi, đang ở trong thư phòng đấy.
– Vậy à… Đinh Trường Sinh, em ở đây chờ chút, chị đi đến thư phòng hỏi xem cha có thời gian rảnh rỗi để tiếp kiến em không? Đương nhiên là em không cần đứng đó, mà có thể lựa chọn chỗ ngồi xuống…
Chu Hồng Kỳ khẽ cười, xoay người lên lầu đi đến thư phòng.
Đinh Nhị Cẩu nhìn quanh phòng khách thật to trong, hắn thở dài, thật sự là nhà của những gia đình quyền quý hào môn thì thâm sâu tựa như biển, có gia đình như vậy, hắn đúng là không có hứng thú, chỉ việc gặp mặt một người mà đã là phức tạp như vậy, thật sự là thói quan liêu hoành hành, vừa nghĩ đến đây, trong long đang kính sợ thì bị phai nhạt rất nhiều, hắn thầm nghĩ mình có mất cái gì đâu mà khẩn trương lo lắng như vậy chứ? Ông ta cũng đâu có cho hắn chức quan nào đâu? Ông ta cũng không thể cho hắn tiền, ngoại trừ hai thứ này, thì hắn cũng đâu có cần ông ta cho hắn cái gì, mặc dù là đến gặp để hy vọng có thêm một chút sự ủng hộ, nhưng đó cũng là vì người khác mà hắn làm giùm, nếu làm xong thành công, đó là một cái công lớn, làm không xong, cũng đâu có gì đáng trách đâu…
Nghĩ đến đây, Đinh Nhị Cẩu bắt đầu trầm tĩnh lại, ngắm nhìn cách bày biện trong phòng khác, trong nhà Chu Hồng Kỳ còn có trang trí đồ cổ, bất quá hắn không hiểu về thú vui sưu tầm loại này, chỉ là nhìn thấy đẹp mắt mà thôi, ở cạnh kệ cái tivi cũng có trưng bày một cái bình sứ, hắn đến gần cầm lấy ra xem..
…
– Cha đang làm gì vậy? Lại luyện thư pháp à. Hừ.. cái gì cũng tập luyện, chỉ có tâm tính là không chịu luyện tập…
Chu Hồng Kỳ đến phòng thư pháp, cũng không gỏ cửa mà trực tiếp đi vào, nhìn thấy Chu Hổ Khanh đang luyện tập thư pháp, nàng liền chế nhạo.
– Công tác tại sở công an như thế nào rồi?
Chu Hổ Khanh không để ý tới con gái mình trào phúng, hỏi đến công tác của nàng.
– Hừ… không dễ chơi đâu, bọn họ đều biết con là ai, cho nên xem con như là công chúa vậy, cho tiếp xúc công tác thì không thực tế, con suy nghĩ rồi, không thể cứ ăn không ngồi rồi như vậy i chờ chết a, con muốn chuyển công tác đi nơi khác.
– Nói đi? Đi đến nơi nào?
– Thành phố Hồ Châu, cha giúp con nói với thủ trưởng bên sở công an của con một tiếng, cho con đi xuống địa phương tạm giữ chức để rèn luyện hai năm để quen thuộc, sau này con còn chấp cánh bay cao để giúp cho dân chúng.
Chu Hồng Kỳ nói rất là chính nghĩa lẩm liệt, rất rõ ràng, nàng biết cha mình thích nghe nói cái gì.
– Um… thành phố Hồ Châu, cha cũng biết, dù sao cũng không xa tỉnh thành lắm.
– À… quên chứ, con có dẫn theo một người đến đây, để cha nhìn xem như thế nào?
Chu Hồng Kỳ đem Đinh Nhị Cẩu làm giống như một món đồ cổ mới đào lên được, đưa cho người định giá!
– Người nào?
Chu Hổ Khanh dừng bút lại hỏi.
– Thì cái người mà con từng đã kể lại với cha đấy, lần trước tại Thái Lan đã cứu con một mạng, sau lại vẫn liên lạc qua lại, giờ thì chơi thân.
– Hừ… đây là ý gì? Bạn trai của con sao?
Chu Hổ Khanh lập tức vui vẻ, ông ta cứ xem mình như gái lỡ thì, lần đầu tiên mang nam nhân đến trong nhà.
– Thôi đi cha ơi, cái gì mà là bạn trai chứ, con làm sao có thể mà để ý đến hắn? Chỉ là một thư ký quèn mà thôi, bạn trai của con ít nhất phải là thiếu tướng.
– Thiếu tướng? Cho dù con có muốn đi nữa, thì cha cũng không đồng ý, hiện nay thiếu tướng trong cả nước chỉ toàn là cùng độ tuổi với cha, không có chênh lệch bao nhiêu, con muốn gả cho một cái lão già à, mặt mủi của cha sẽ để nơi nào đây?
– Được rồi, không nói nhiều nữa, bây giờ cha có ra gặp mặt người ta hay không? Nếu không muốn gặp mặt thì để con ra kêu hắn cút…
Chu Hồng Kỳ cau mày, không nhịn được nữa nói.