Phần 113
Ba người nói chuyện thật lâu, cuối cùng thì Tưởng Hải Dương cũng thành công thuyết phục hai người, nhưng đối với Khang Minh Đức mà nói, mục đích hôm nay xem như là không có đạt thành.
– Đi thôi lão Khang, đến gặp lãnh đạo.
Đàm Quốc Khánh thúc giục nói.
– Ông ra trước, tôi còn có việc riêng nói với cậu Tưởng, ông ở dưới chờ tôi chút nhé…
Khang Minh Đức nói với Đàm Quốc Khánh, chuyện này chỉ được phép mình ông và Tưởng Hải Dương biết, cho nên Khang Minh Đức rất là cẩn thận.
– Được rồi… tôi chờ ông.
Đàm Quốc Khánh nhún vai nhìn Khang Minh Đức nói.
Sau khi Đàm Quốc Khánh đóng cửa lại đi ra ngoài, Khang Minh Đức mới quay đầu nhìn Tưởng Hải Dương nói:
– Cậu Tưởng… những chuyện khác không cần quan tâm, ngay bây giờ cậu phải tìm cách chắn bịt lại, nói cách khác, nếu chuyện vỡ lở thì tôi có thể bị tống giam, đến lúc đó cậu ở bên ngoài cũng không yên ổn…
– Ông Khang… ông làm gì mà gấp gáp quá vậy, tôi hiểu ý của ông mà, cứ yên tâm, tôi sẽ mau chóng cho chặn bít lại chuyện này.
Tưởng Hải Dương không yên lòng nói.
– Cậu nên cho tôi biết rõ ràng về thời gian, tình hình bây giờ không giống như ngày trước, nếu tôi vẫn còn làm ở vị trí này, thì còn có thể giúp cậu che lấp thêm một thời gian ngắn, nhưng nếu rời khỏi đảm nhiệm, sự tình lập tức sẽ bị bại lộ ra, 1000 vạn nguyên tiền lúc đó cậu nói sẽ dùng trong thời gian một tháng sẽ hoàn lại, nhưng mãi đến bây giờ cũng đã gần một năm, nếu lãnh đạo còn tại vị thì không nói gì, chúng tôi cũng có thể giúp cậu che giấu, nhưng bây giờ Thạch Ái Quốc đang quyết tâm muốn chỉnh đốn những tay chân cán bộ thân cận mà lãnh đạo lưu lại tại thành phố Hồ Châu, cho nên tôi mới nhắc cậu.
Khang Minh Đức lúc này nói chuyện cũng không còn có khách sáo nữa.
– Ông Khang… tôi biết rồi, như vầy đi, hôm nay là thứ ba, thứ hai tuần sau tôi sẽ cho ngươi lấp bịt lại cái này cái lỗ thủng này, mặc dù bây giờ có tin là sẽ điều chuyển ông rời khỏi chức vụ cục trưởng tài chính, nhưng có điều chuyển được hay không là hai chuyện khác nhau…
Tưởng Hải Dương cười ha hả nói.
– Cậu Tưởng, nói thật lần này trong lòng tôi không thấy an tâm chút nào…
– Được rồi, tôi sẽ nói chuyện này vơi cha của tôi.
– Vậy thì tốt, tôi đi trước, ghé qua gặp cha của cậu một chút.
Khang Minh Đức mệt mỏi đứng lên đi ra ngoài, hiện tại trong lòng ông rất là hối hận, tại sao lại phải cho hắn mượn một ngàn vạn nguyên tiền, để rồi đến bây giờ nếu lấy lại không được, nhất định mình sẽ bị khai đao đầu tiên.
Tưởng Hải Dương nhìn Khang Minh Đức bước ra cửa, trong ánh mắt hiện ra hung quang, nếu muốn hắn đem một ngàn này vạn nguyên tiền này trả trở về, nói dễ như vậy sao? Sau khi rời khỏi thành phố Hồ Châu, hắn mới biết được, ở bên ngoài làm kinh doanh, không đơn thuần là dựa vào quan hệ, quan hệ là một mặt, càng quan trọng hơn vẫn là xem thực lực của mình, nếu không có chân kim bạch ngân, không chứng minh được tài chính, có nói hay bao nhiêu cũng vô ích, tại vì thời đại bây giờ chủ yếu là lừa đảo nhiều lắm, tay không bắt cướp đã không còn linh nữa rồi.
Vì thế hắn bây giờ đang rất cần tiền, nếu lại rút ra 1000 vạn nguyên tiền bổ sung để lắp lại cái lỗ thủng của cục tài chính Hồ Châu, vậy lỗ thủng của mình lấy cái gì mà bổ sung?
Cho nên, cái gọi là trả lại số tiền này, đó là nói chuyện hoang đường viển vông mà thôi, nhưng sự thật vô cùng rõ ràng, phải giải quyết chuyện này trước khi Khang Minh Đức rời khỏi cục tài chính bằng không mà nói, có thể sẽ tự rước lấy họa, đúng như là Khang Minh Đức đã nói, hắn vào ngục giam, mình ở bên ngoài cũng không thể sống yên ổn.
– Ông Khang… ông và cậu Tưởng còn có chuyện bí mật phải giấu tôi sao? Chuyện gì vậy?
Đàm Quốc Khánh vừa lái xe vừa hỏi.
– Lão Đàm, có một số việc lão biết ít hơn thì tốt hơn cho lão…
Khang Minh Đức thản nhiên nói, vừa rồi Tưởng Hải Dương chỉ nói qua loa cho có lệ, thái độ đó ông cũng nhận thấy được, một ngàn vạn tiền nếu này bị treo lên, ông cũng chẳng còn có đường lui.
Ông thừa biết, tác dụng của mình so với Đàm Quốc Khánh thì khắc hẳn, Đàm Quốc Khánh đã làm công an trong nhiều năm như vậy, hắc bạch hai nhà hắn đều có ăn thịt mở, còn mình chỉ là túi tiền, một khi đã không còn có nắm tiền thì sẽ trở thành vướng bận…
– Được, ông không muốn nói thì tôi cũng không miễn cưỡng, bất quá tôi cho ông biết một chuyện động trời, chắc chắn ông sẽ cảm thấy hứng thú, trước kia ai dám nhe răng cùng lãnh đạo, nhưng đã xảy ra một sự kiện, ông đoán ra không?
Đàm Quốc Khánh nhìn thấy Khang Minh Đức dáng vẻ uể oải không vui, nên cố ý lộ ra một bí mật mà mình biết được để cho Khang Minh Đức phải hiếu kỳ tò mò, có thể nói bây giờ đang ở Hồ Châu, chỉ có hắn và Khang Minh Đức là đi lại gần gũi, cho nên cũng phải thân cận nhiều hơn.
– Chuyện gì vậy? Lúc đó ai dám cùng lãnh đạo phát sinh mâu thuẫn?
Quả nhiên, Khang Minh Đức nghe nói về chuyện của Tưởng Văn Sơn, lập tức tò mò.
– Ông có còn nhớ tại phòng giáo dục Hồ khu có con yêu tinh ma mị Trịnh Hiểu Ngãi không?
– Biết rõ a, lãnh đạo dường như rất sủng ái cô ấy mà?
– Ha ha, đúng vậy, nhưng ông có tưởng tượng ra nỗi không, lúc lãnh đạo còn tại chức, Trịnh Hiểu Ngãi đã cặp cùng với một tên trai trẻ tốt hơn, đoán chừng hiện nay đã quăng lãnh đạo qua một bên rồi.
– Có việc này à? Con mẹ nó ai có lá gan to như vậy?
Khang Minh Đức đối với chuyện này cũng cảm thấy rất hứng thú.
– Nói ra thì ông không tin đâu, cói đoán là ai?
– Được rồi, đừng ởm ờ nữa, nói nhanh lên, là ai?
– Thằng khắc tinh này của lãnh đạo, lúc này đang vinh quang tột đỉnh chính là thư thư ký của bí thư thành ủy hiện nay: Đinh Trường Sinh.
– Đinh Trường Sinh? Thật vậy không đó, hắn có lá gan này?
Khang Minh Đức hoài nghi.
– Ông Khang, nói thật mới đầu tôi cũng không tin, nhưng đó là sự thật, chính là hắn.
Đàm Quốc Khánh nói chắc chắn.
– Đúng là nghé con không sợ cọp, đây không phải đoạt thức ăn trước miệng cọp sao?
– Ừ… đúng là đoạt thức ăn trước miệng cọp, nhưng khổ nỗi lão hổ quá già rồi, đã không còn răng để cắn lại. Ông Khang… tôi và ông cũng xem như là cộng sự thờ một chủ, có một số việc thật đúng là khó nói, nhưng ông xem qua thái độ của cậu Tưởng vừa rồi, tôi cảm thấy, chúng ta cũng nên vì chính bản thân mình nên tính toán lại rồi.
– Ý của lão nói là…
Khang Minh Đức nhìn Đàm Quốc Khánh liếc mắt hỏi.
– Tôi cái gì cũng chưa nói… chính tự ông suy nghĩ đi…