Phần 100
– Nhưng nghe nói nội tình bên trong của Triệu Khánh Hổ cũng không sạch sẽ, cho nên bí thư Thạch cũng đắn đo suy nghĩ, Triệu Cương đã cùng em liên hệ mấy lần rồi, hắn nói Triệu Khánh Hổ muốn tìm cơ hội gặp bí thư Thạch liên hệ, nhưng bí thư Thạch chưa có đáp ứng, em cảm thấy được bí thư Thạch vẫn hơi còn cố kỵ.
Đinh Nhị Cẩu thản nhiên nói.
– Ừ, chị cũng nghe nói nội tình bên trong của Triệu Khánh Hổ có vấn đề, nhưng không có liên quan gì đến phương diện kinh tế là được, chỉ cần cho TP Hồ Châu có được sự phát triển kinh tế mang đến nhân tố ích lợi, dù bốc lên một tí hiểm nguy thì cũng là có thể chấp nhận được.
Trịnh Hiểu Ngãi nói, lời này của cô thật ra khiến Đinh Nhị Cẩu có chút thay đổi cách nhìn về người đàn bà này, một người đàn bà mà có thể quyết đoán được như vậy, thì quả là không đơn giản.
– Thế nhưng về việc này thì em không có quyết định được, huống hồ em chỉ chỉ là một thư ký mà thôi, em đâu có bao nhiêu khả năng để ảnh hưởng đến quyết sách của lãnh đạo, thôi không nhắc chuyện này nữa, lão già Tưởng Văn Sơn hẹn chị gặp mặt ở đâu vậy?
– Nhà hàng khách sạn Giang Đô, địa chỉ cụ thể địa phương thì chưa nói, lão nói cứ đến tỉnh rồi sẽ liên lạc, Tiểu Đinh, chúng ta chưa có chuẩn bị gì mà cứ đi như thế này chị lo lắng quá, phải biết là lão già này chuyện gì cũng đều có thể làm được.
– Chị yên tâm đi, em đã nắm chắc trong tay, hiện tại chỉ là muốn biết, ông ta đã thoát được điều đến trong tỉnh, thì phải an ổn đợi một thời gian chứ, nhưng vẫn lại trắng trợn nhũng nhiễu đến chị, ông ta phải dựa vào thế lực nào mới dám làm như vậy…
Đinh Nhị Cẩu nghi ngờ thắc mắc.
– Em nói vậy là có ý gì?
– Trong khoảng thời gian này lão lại bắt đầu muốn giở trò, hình như là vì muốn nhắm nhe được phục chức, em nghĩ, La Minh Giang cũng không phải là người ngu đến mức như vậy, một con người như Tưởng Văn Sơn có nhiều vấn đề như vậy, cho dù là La Minh Giang có bảo vệ cho Tưởng Văn Sơn thoát được hiểm nguy, chẳng lẽ còn dám tin dùng lão sao?
– Tái phục chức, lão ta đã tuổi cao như vậy, tái phục chức thì có thể làm gì cơ chứ?
Trịnh Hiểu Ngãi đang lái xe tay run một cái, đây là chiếc xe taxi thuê nên cô cũng không quen thuộc lắm, Đinh Nhị Cẩu kịp thời đỡ lấy tay lái.
…
Bảy tiếng đồng hồ trôi qua, hai người đã lái xe đến đại tửu điếm nằm ở quảng trường Giang Đô.
Tưởng Văn Sơn không ngờ đi cùng Trịnh Hiểu Ngãi còn có Đinh Nhị Cẩu, nói thật, lão đối với Đinh Nhị Cẩu trong đầu đã có chút sợ hãi, không vì cái gì khác, đó là lần đánh ngất xỉu lão, từ lần đó làm cho lão đối với Đinh Nhị Cẩu đã có sâu đậm e dè…
– Cậu… cậu tới đây làm gì? Cút ra ngoài, bằng không thì tôi sẽ báo cảnh sát.
Vừa nhìn thấy đi theo sau lưng Trịnh Hiểu Ngãi là Đinh Nhị Cẩu bước vào trong phòng VIP, Tưởng Văn Sơn kêu lên, nhưng lúc này đã muộn, Đinh Nhị Cẩu đã đạp cửa phòng chen vào, dùng chân đạp cửa đóng lại.
– Ông Tưởng, ông hỏi tôi tới đây làm gì? Tôi cũng muốn hiểu rõ ông cứ nhũng nhiễu bạn gái của tôi lặp đi lặp lại nhiều lần, giờ lại gọi cô ấy đến đại tửu điếm sang trọng như vậy, để làm gì?
Đinh Nhị Cẩu cười mờ ám hỏi, tuy hắn đang cười, nhưng Tưởng Văn Sơn lại thấy trong xương bốc lên khí lạnh.
– Đinh Nhị Cẩu, tôi và cậu không có oán thù gì, tại sao cứ cố ý tranh đoạt vũng nước đục này vậy?
Tưởng Văn Sơn dù sao cũng đã là quan lớn, trong nháy mắt lập tức trấn định lại rồi.
– Ông Tưởng… ông nói là cùng tôi không có oán thù gì, ông nói sai rồi, cổ nhân có nói, mối thù giết cha cùng mối hận cướp vợ thì sẽ không bao giờ giải được oán cừu, Trịnh Hiểu Ngãi là bạn gái của tôi, chuyện này tôi đã từng nói qua cho chó săn Đàm Quốc Khánh rồi, chẳng lẽ hắn chưa nói lại với ông?
Đinh Nhị Cẩu ra vẻ phẫn hận nói.
– Ha ha ha… Trịnh Hiểu Ngãi là bạn gái của cậu từ lúc nào mà tôi lại không biết, cậu cho rằng chỉ đơn giản nói như vậy là tôi sẽ tin sao? Tôi cho cậu biết, Trịnh Hiểu Ngãi là người đàn bà của tôi, nếu tôi muốn cô ta chết, thử xem ngày mai cô ta có sống hay không? Bây giờ tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, cậu đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi cánh cửa đại tửu điếm này, Đinh Nhị Cẩu… cậu chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa mà dám đấu với tôi à? Hừ… có phải là đã chán sống, nếu thức thời, hiện tại biến đi, có thể tôi sẽ không so đo đến chuyện này.
– À… hình như là ông có một đứa con trai tên là Tưởng Hải Dương phải không? Ông hãy giữ gìn chăm sóc nó cho cẩn thận, tôi là một người không có gia đình cũng không có sự nghiệp lớn lao, chỉ có một người bạn gái, lại còn bị một lão già tao đạp, nên nhớ dù là vua cũng thua thằng liều đấy, ba năm trước đây tôi chỉ là một tên ăn mày, hiện tại thì lăn lộn đến nước này, cái gì muốn ăn thì cũng đã ăn rồi, cái gì muốn chơi thì cũng đã thử qua, vậy thì giờ tôi đâu có còn cái gì mà tiếc nuối nữa, tôi không giống với ông… ông còn có nhà cửa, vợ con, mạng của ông so với tôi thì đáng giá hơn nhiều… Tưởng Văn Sơn, ông thử so sánh cái nào lợi nhất đi?
– Cậu nói vậy là có ý gì?
Tưởng Văn Sơn mở to hai mắt nhìn hắn hỏi, giảng đạo lý hoặc nói chuyện tranh luận thì Đinh Nhị Cẩu chắc chắn không bằng Tưởng Văn Sơn, nhưng nếu nói chuyện ngang bường chây lì thì đương nhiên Tưởng Văn Sơn không phải là đối thủ Đinh Nhị Cẩu đấy.
– Không có ý gì nhiều… chỉ có một, hoặc là ông giết chết tôi, hoặc là tôi giết chết cả nhà ông, đầu tiên tôi sẽ bắt đầu từ con trai của ông, từng người một, cuối cùng mới là đến phiên ông…
– Tên hỗn đản này… cậu dám… cậu là nhân viên nhà nước, ngay cả điểm mấu chốt thấp nhất về đạo lý cũng không có sao?
Tưởng Văn Sơn tức giận điên lên, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được một thằng liều mạng không nói lý lẽ, tựa hồ có chút không thở nổi.
– Nói với con người khốn kiếp như ông thì không cần lý lẽ, tham ô mục nát, đạo đức bại hoại, đùa bỡn đàn bà… Tưởng Văn Sơn, tội lỗi của ông quá nhiều rồi, tôi chỉ là không có ngờ đến vừa rồi ông lại có thể qua được cửa ải này, nếu biết vậy thì tôi nên lột trần ông ra thêm một ít, cho ông đến cả cái quần cũng không có mà mặc…
– Quả nhiên là các người, lúc đó tôi liền đoán được là do các người bày ra, hiện tại rốt cục cậu cũng đã thừa nhận…
Tưởng Văn Sơn sửng sốt một hồi, thở dài nói ra.
– Có phải hay không giờ không trọng yếu, mấu chốt là ông làm nhiều chuyện bất nghĩa, đây mới là căn nguyên.
– Ha ha… ác giả ác báo, đây là câu nói của tôi với cậu đấy, để rồi tôi nhìn xem Thạch Ái Quốc có mạnh mẽ hơn tôi hay không… Đinh Nhị Cẩu, hãy chờ xem, việc này tôi không để yên đâu…
– Tôi cũng biết ông không để yên… ông đến đây tôi cho ông xem cái này.
Đinh Nhị Cẩu cười cười lấy cái Laptop ra, đặt ở trên mặt bàn…