Phần 10
– Woa, không cần phải long trọng như vậy chứ, đến tận đây đón em, là mem ngại quá..
Xe Đinh Nhị Cẩu vừa mới ra khỏi đường cao tốc, đã nhìn thấy ven đường đang đứng một người đàn bà xinh đẹp đáng yêu, không phải Chu Hồng Kỳ thì là ai nữa, bất quá làm cho Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên là chiếc xe bên cạnh nàng lại là xe cảnh sát.
Đinh Nhị Cẩu xuống xe, nhìn nàng vẫn xinh đẹp như, nghĩ lại từ ngày hắn cùng nàng nhận thức đến bây giờ, không biết từ khi nào thì nàng đã không còn là một quân nhân nghiêm nghị, lại biến thành một cái thiên sứ đáng yêu, chẳng qua thiên sứ này tính nết giống như là có chút thất thường.
– Chị ở đơn vị cũng không có chuyện gì làm, rỗi rãnh nên tới đón em, sao đến giờ mới lại đây, trễ quá vậy?
– Ai da, trên đường bị kẹt xe, chặn lại hơn một tiếng đồng hồ, nếu không thì đã tới đây sớm rồi, nhưng mà có chuyện này cũng hơi kỳ lạ, đợi lát nữa em sẽ nói cho chị biết.
– Đi thôi, trước tìm một chỗ ăn cơm đi, chị đói bụng rồi, sáng sớm giờ chưa có ăn gì cả,
Chu Hồng Kỳ nói xong cũng lên xe của mình, Đinh Nhị Cẩu chạy xe đi theo xe của nàng, cách đường cao tốc không ca qua mấy khúc rẽ, đến một chỗ trũng trong núi, thật không ngờ nơi đây lại có một cái đập chứa nước cỡ nhỏ, gần bên cạnh có một cái nông trại, và chỉ có duy nhất một mái nhà..
– Chỗ này yên tỉnh lắm, chị làm sao tìm được nơi này, ăn cơm ở đây rất la đặc biệt đấy..
Đinh Nhị Cẩu xuống xe, vặn lưng, hít thở không khí trong lành, nói với Chu Hồng Kỳ.
– Bây giờ ăn một bữa cơm muốn yên tĩnh cũng khó, chị lấy xe của đơn vị đi, ăn ở bên ngoài người ta nhìn thấy thì không tốt, xe của em cũng là của cơ quan à, đến tỉnh thì cũng phải cẩn thận một chút, hay là mang đến bãi gửi xe, lấy xe của chị Tiểu Hàn mà chạy.
Chu Hồng Kỳ nhìn xe của Đinh Nhị Cẩu nói.
– Vâng.. đến lúc đó rồi tính sau.
Đinh Nhị Cẩu được Chu Hồng Kỳ dẫn vào tận cùng bên trong căn nhà, đã là mùa đông rồi, cho nên cảnh vật bên ngoài rất là u tịch, nhưng không khí thì trong lành, trên mặt nước hồ cũng không thấy cá bơi lội, rất tĩnh mịch, mùa đông nơi này rất có ít người đến.
– Xem ra chị phục viên để chuyển qua sở công an?
Đinh Nhị Cẩu chỉ chiếc xe cảnh sát đang đậu bên ngoài hỏi.
– Ừ… công an, cha của chị chết sống gì cũng không cho chị ở lại trong quân đội nữa, cho nên chị chỉ có thể là chuyển qua bên này, nhưng khi vào công tác thì mới biết được, hoàn cảnh so với trong quân đội kém nhau quá nhiều, còn mới quá nên chị cũng chưa có cách nào thích ứng, vì thế cả ngày cũng không có việc gì làm, Đinh Trường Sinh, em có biết không, ngày trước khi chị nhận được nhiệm vụ qua huấn luyện cho những cảnh sát lưu manh như em vậy, chị đúng là khinh thường, nhưng lại không ngờ tới cuối cùng thì chị cũng vào làm cảnh sát.
– Cảnh sát thì có cái gì không tốt, thật ra mà nói, cống hiến của cảnh sát nếu so với quân nhân trong hiện tại thì nhiều hơn đấy, quốc gia đâu phải là mỗi ngày đều đánh giặc, nhưng còn cảnh sát thì duy trì trị an mỗi ngày. Lúc nào cũng có chuyện phát sinh, cho nên chị cũng không nên có cái nhìn phiên diện về cảnh sát, cảnh sát vẫn có nhiều người đeo đuổi mục tiêu lý tưởng đấy, chị bây giờ chỉ là vừa mới nhập môn vào ngành, cho nên chưa quen, tứ từ chị sẽ thích cái nghề cảnh sát này, ngày trước nếu tình huống lúc đó không bức bách, em nhất định sẽ tiếp tục làm cảnh sát.
Đinh Nhị Cẩu tiếc nuối nói.
– Có thể là do lý tưởng bất đồng, từ nhỏ chị chỉ muốn gia nhập vào quân đội, cho nên trong phạm vi cảnh sát không có trong suy nghĩ của chị, chỉ là hiện tại không có biện pháp.
– Vậy chị ở bộ phận nào vậy?
– Chị được tự lựa chọn nên xin vào bên trung đoàn trinh sát hình sự, chị cảm thấy được công tác này tương đối thích hợp, nhưng sau khi vào làm, chị phát hiện ra mọi người đối với chị đều lãng tránh từ xa, cũng không sắp xếp cho chị công tác nào cả, thật sự là hết chỗ nói rồi.
– Ai chà… bên cảnh sát không giống như là trong quân đội, mặc dù là đội ngũ cảnh sát cũng có rất nhiều đạo lí đối nhân xử thế, chỉ cần chị đối với người ta tốt, thì người ta cũng sẽ đối với chị tốt, huống chi chị là con gái của tư lệnh quân khu, ai dám chọc giận chị, cũng có thể không ít người cho rằng chị đến sở công an là để mạ vàng đấy, cho nên trong phong cách làm việc chị phải chủ động, đừng có thụ động, như vậy thì không tốt đâu.
– Chị lại thấy không thích hợp bên công an rồi, rõ ràng là đã sai lầm khi chuyển về đây.
– Đừng.. đừng có chuyển đi đâu nữa, em cũng đang có việc cần chị hỗ trợ đây này, chị công tác ở trung đoàn trinh sát hình sự? Cũng vừa vặn em có việc cần nhờ đến.
– Thật à?
Chu Hồng Kỳ cảm thấy hưng phấn, từ lúc phục viên tới nay, nàng thấy mình giống như là một phế nhân, không người nào tin dùng nàng, cho nên nàng vẫn rất là buồn bực khó chịu.
Đinh Nhị Cẩu bây giờ còn có việc phải nhờ tới mình, điều này làm cho nàng rất là vui vẻ, cảm giác mình vẫn còn có khả năng để sử dụng, trên đời việc làm cho người ta cao hứng không phải là có khả năng có bao nhiêu, mà là mình đối với người khác vẫn có rất nhiều hữu dụng.
– Vừa rồi em đã nói là trên đường bị kẹt xe cũng là bởi vì…
Đinh Nhị Cẩu đem một ít tình huống của TP Hồ Châu phân tích, nói cho Chu Hồng Kỳ nghe.
– Theo lời em nói ra, tập đoàn Vệ Hoàng thật sự là không sạch sẽ?
– Chẳng những vậy mà còn có thể là rất dơ bẩn, em vẫn không hiểu cô dâu tên là Hà Tình kia, tại sao phải chú rể đã chết chưa đến một tháng, lại chịu vào làm dâu ông chủ tập đoàn Vệ Hoàng. Ưm.. hệ chống công an của Hồ Châu đã có vấn đề, hiện giờ đang trong trạng thái mất khống chế, đây là điều rất nguy hiểm.
Đinh Nhị Cẩu lo lắng nói.
– Này… em nói chuyện này, chị nghe qua thấy cũng phấn khích lắm, chị cũng muốn đi đến đó để tra xét, em thấy thế nào? Chị sẽ xin đến cục công an Hồ Châu với lý do để rèn luyện thêm..
Chu Hồng Kỳ giống như là đã được gãi trúng chỗ ngứa vậy.
– Ặc.. làm sao được, nếu như chị đến TP Hồ Châu đương nhiên là em hoan nghênh, nhưng em sợ chị gặp nguy hiểm, tại vì hiện tại tại cục cảnh sát TP Hồ Châu tình huống rất phức tạp, nhỡ xảy ra chuyện gì, thì em biết ăn nói làm sao với cha của chị?
– Nhỡ xảy ra chuyện gì? Em là ai? Dựa vào cái gì mà nói chuyện với cha của chị chứ? Em cho là mình là cái gì với chị hả? Hừ.. tỉnh lại đi..
Chu Hồng Kỳ sắc mặt không chút thay đổi nói với Đinh Nhị Cẩu.
– Ha ha, em không phải có ý gì, thồi thì chị muốn đến TP Hồ Châu cũng có thể được, nhưng nếu tự chị xin chuyển công tác về đây thì khả năng không cao, nhưng nếu có em tham gia vào, nói không chừng em còn có thể giúp chị lời nói vun vào đấy.
Đinh Nhị Cẩu đầu óc thay đổi, giả mù sa mưa nói.
– Dựa vào đâu? Em và con người bảo thủ kia có cái gì giao tình? Làm gì mà ông ấy nghe theo lời em? Chị không cần em nói giúp chị, coi chừng lại bị ông ấy đem em kéo ra ngoài đập chết, em không biết tính tình của cha chị đâu.
– Tuyệt đối sẽ không có như chị nói đâu, nếu chị kể lại chuyện lúc chúng ta cùng công tác ở Thái Lan, cha chị chẳng những sẽ không đánh chết em, mà còn ngược lại phải cảm kích em đấy, không tin chị cứ nói thử xem, em rất hiểu tâm tính của những người lớn tuổi..
Đinh Nhị Cẩu tràn đầy tự tin nói.