Phần 81
Đàm Đại Khánh không nói gì, nhưng không có nghĩa là ông ta không rõ ràng sự tình trong thành phố, tình hình hiện nay trong chốn quan trường thành phố có kết cuộc thay đổi như thế nào đi nữa cũng đều là vấn đề mẫn cảm nhất, thường thường chỉ cần có một chút tin tức, bên ngoài mọi người cũng đã là đều biết rồi, nhưng ngay lập tức chính phủ sẽ không vì chuyện này mà bác bỏ tin đồn, thì qua một thời gian, lời đồn này sẽ biến thành sự thật.
Đối với Đàm Đại Khánh, ông ta rất muốn Tương Văn Sơn ở lại mà không có sự thay đổi nào, bằng không ông ta cũng sẽ không hao tổn tâm cơ lấy lòng người thanh niên trẻ tuổi này, đúng vậy, bên cạnh ông ta, chính là con trai của bí thư thành phố Tương Hải Dương.
Mặc kệ người bên ngoài đánh giá như thế nào về Tương Văn Sơn, nhưng là đối với Tương Hải Dương, trên quan trường ai đã từng biết hắn, đều đánh giá hắn cũng không tệ, Tương Hải Dương người này rất thông minh, bình thường rất ít xuất hiện, nhưng dù là hắn ẩn mình cách nào đi nữa thì tại Thành phố Hồ Châu cũng là đệ nhất công tử, cho nên hắn ở tại Hồ Châu có không ít sản nghiệp, đương nhiên, những sản nghiệp này cũng là gom góp sau hơn mười năm tích lũy, bất quá hắn khôn khéo đều thành lập công ty của mình, thoạt nhìn đều là ty rất chính quy, nhưng thời gian gần đây hắn đã đem những công ty chủ yếu là kinh doanh, dần dần thu hẹp phạm vi hoạt động rút dần ra khỏi Thành phố Hồ Châu, cũng có thể là để cho cha mình khỏi bị phiền toái, đối với hắn hiện giờ ở thành phố Hồ Châu đã không còn trọng yếu, bởi vì lợi nhuận tiền đầu tư thu vào đã cạn kiệt, có còn ở lại nơi đây đảo quanh cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Tương Hải Dương hẳn cũng hơi giống với con người của Thành Công, nhưng là nếu bàn về sở trường thì Thành Công là âm thầm kết giao quan viên từng địa phương từ sớm, để sau này có thể trải đường cho mình, nhưng Thành Công chỉ có thể hoạt động vòng vòng tại Thành phố Bạch Sơn, Tương Hải Dương thì khác, hắn đã mở rộng đánh ra bên ngoài Thành phố Hồ Châu, từ điểm này mà nói, Tương Hải Dương nếu so với Thành Công thì còn cao minh hơn một bậc.
Hiện tại phổ biến tồn tại hiện tượng là con cái quan viên hoạt đông kinh doanh, vô luận là làm ăn lớn hoặc là nhỏ lẻ, dù sao chỉ cần không ở trong chốn quan trường, kinh doanh là một đường đi rất tốt, dù cho là có nói hoàn toàn không có dựa nhờ bậc cha chú đang làm trong chốn quan trường, điều này ai cũng không tin, nhưng việc làm này cũng có một cái chỗ tốt, có con cái kinh doanh, bình thường quan viên cũng không cần trực tiếp nhận hối lộ, chỗ hỏng là nếu có nhận hối lộ thì lại dựa vào các cơ sở kinh doanh của con cái để rửa tiền, tình huống như thế nào, chỉ có một mình biết.
…
– Tiểu Đinh, cháu ăn món gì, tự mình gọi đi.
Dương Hiểu quay qua Đinh Nhị Cẩu nói.
– Đúng vậy, Đinh chủ nhiệm, anh chưa có gọi món gì sao? Em cảm thấy anh không cần chọn, những người làm quan viên như các anh, lúc nào mà không có vui chơi giải trí, món ăn gì mà chưa ăn qua, đúng không?
Đường Tình Tình nghe được Dương Hiểu nói, nàng quay đầu hướng về phía Đinh Nhị Cẩu trêu ghẹo nói.
– Dương trưởng đoàn, cháu lấy món khoai lang tẩm đường, cháu thấy chưa có ai gọi món ăn này, có thể là hai vị tiểu mỹ nữ thích ăn đấy.
Đinh Nhị Cẩu cũng không có phản ứng lại với Đường Tình Tình, mà trực tiếp nói với Dương Hiểu, sở dĩ hắn xưng hô gọi nàng là Dương trưởng đoàn, là vì Dương Hiểu là phó đoàn trưởng của đoàn ca vũ nhạc Thành phố Hồ Châu.
– Ừ, thật là đã quên gọi món ăn này rồi, hai đứa các ngươi cũng thế, bình thường không phải là thích ăn nhất món sao? Hôm nay sao lại quên chọn?
Dương Hiểu nhìn Đinh Nhị Cẩu liếc qua, lòng nghĩ thầm, thằng nhỏ này trong lòng rất tỉ mỉ, các cô gái trẻ đều rất thích món ăn ngọt miệng này.
– Hừ.. vuốt mông ngựa.
Đường Tình Tình lẩm bẩm nói.
Lúc ấy cứu được hai cô gái này, thái độ của cô gái này đối với Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn khác biệt, Đường Tình Tình hình như là đang rãnh rổi muốn kiếm chuyện với hắn vậy, vẫn cùng Đinh Nhị Cẩu có liên hệ qua điện thoại, nhưng chỉ có nàng là chủ động liên lạc, Đinh Nhị Cẩu cũng không phải là đứa bé, hắn cũng biết rõ, những điều làm này của Đường Tình Tình, chẳng qua là muốn lấy cớ tiếp cận với mình mà thôi, chỉ là biểu hiện của nàng lại không muốn quá tích cực lộ quá.
Nhưng thái độ của Cố Hiểu Manh thì khác thấy rỏ, chẳng những một lần cũng không liên hệ cùng Đinh Nhị Cẩu, mà còn dường như là muốn trốn tránh hắn, cũng như hôm nay vậy, là bất đắc dĩ gặp hắn, Cố Hiểu Manh đối với Đinh Nhị Cẩu cũng không có nói một lời, Đinh Nhị Cẩu đương nhiên thì biết rõ, tình huống lúc đó là Cố Hiểu Manh bị tên cướp trói lột sạch trần truồng, bên dưới không còn mảnh vải che thân, nếu không phải nhờ Đinh Nhị Cẩu kịp thời đến, chỉ sợ cô gái này, tấm thân trong sạch đã bị chà đạp.
Đinh Nhị Cẩu suy đoán không sai, Cố Hiểu Manh mỗi lần nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, đầu tiên nàng không nghĩ tới chuyện Đinh Nhị Cẩu như thế nào mà cứu được mình, mà nàng mang một loại tâm tính nên đối đãi hắn như thế nào? Sau cơn ác mộng ngày đó, mỗi lần nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, trong lòng của nàng bỗng nhiên lạnh như đóng băng vậy, cho nên đây cũng là nguyên nhân nàng không muốn nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, hắn giống như là một cái bóng nhắc nhở nàng nhớ lại chuyện cũ, chỉ cần vừa thấy hắn xuất hiện, thì cảnh tượng mình trần truồng sắp sửa bị cưỡng hiếp lại hiện về, cho nên nếu nàng đang cố muốn quên đoạn ác mộng kia, thì Đinh Nhị Cẩu là người đầu tiên mà nàng không muốn nhìn thấy.
Hai cô gái đi ở phía trước, Dương Hiểu vẫn đi ở phía sau hai nàng, còn Đinh Nhị Cẩu thì đi sau cùng, đi tới phía trước vào khúc quanh lên lầu hơi vắng người, Dương Hiểu đột nhiên làm rớt cái xách tay, sau đó quay nửa người nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu.
– Tiểu Đinh, đến đây.
Dương Hiểu nhìn theo thoáng qua trước mặt hai cô gái đang còn chậm rãi bước đi ở phía trước, nhỏ giọng đối với Đinh Nhị Cẩu kêu, rồi nàng xuống như muốn nhặt cái túi xách lên, cái điện thoại di động ở bên hông túi xách, cùng cái gương nhỏ trang điểm cũng văng ra bên ngoài.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng tiến nhanh đến phụ giúp nàng nhặt cái điện thoại, vô tình đôi mắt không cẩn thận lướt qua cặp đùi xinh đẹp, bên dưới cái váy do tư thế ngồi xổm của Dương Hiểu, hai cái đùi nở nang theo cử động vừa mở ra rồi kẹp vào, đôi chân nàng khẽ động, lập tức Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy được khu vực tam giác ở chính giữa hai chân nàng, gần bẹn đùi hai đầu tất chân màu da người tiếp giáp với cái quần lót màu trắng mỏng, từ bên trong đùi ngọc có thể rõ ràng thấy cái quần lót màu trắng mỏng với hai mép lớn phía trước đang bao lại cái khe rãnh u cốc, bộ phận sinh dục tròn trịa phồng lên phía trước vì bị cặp đùi chèn ép lấy.
– Dương đoàn trưởng, làm sao vậy?
Rất nhanh nhặt xong Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu lên hỏi, vì cho rằng Dương Hiểu thêm chân bị đau nữa, bằng không như thế nào lại vẩn còn ngồi, không đứng dậy đi tiếp.
– Không có việc gì, dì có đôi lời muốn hỏi cháu một chút.
Vừa trả lời, Dương Hiểu vừa quay đầu về phía hai cô gái nhỏ đang đi dần khuất trong khúc rẽ phải, có thể nàng cho rằng Đinh Nhị Cẩu còn nhỏ như con gái của nàng, cho nên không hề phòng bị bên dưới háng mình đang lộ ra phong cảnh xuân sắc hoặc đơn giản là nàng đang có tâm tư xáo trộn nên không hề để ý đến…
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó thôi, cũng đủ cho cái âm hộ của nàng dụ dỗ ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu quan sát rỏ ràng, hắn lại tiếp tục thưởng thức cái chỗ u mềm mại cốc thần bí nhất thần hơi hơi hở ra hướng phía ngoài xông ra, giống nhau một cái bánh bao vừa lấy ra khỏi lồng hấp còn tại tản ra nhiệt khí, mấy đầu sợi lông đen kịt âm hộ, như là không chịu tịch mịch thò đầu ra khỏi hình tam giác trong cái quần lót, kích thích thần kinh của hắn, đến đây, hắn không dám nhìn thêm nữa…
Lúc này sau khi thấy hai cô gái khuất dạng sau ngã rẽ, Dương Hiểu mới đứng dậy ấm giọng hỏi:
– Cháu cùng với Hiểu Manh có liên lạc qua không vậy?
– Dương đoàn trưởng, ý của…?
– Đúng đấy…từ lúc cháu cứu nó trở về sau…
Đinh Nhị Cẩu trong lúc bất ngờ này, không hiểu Dương Hiểu hỏi là có ý gì, cho nên chỉ có thể là trả lời thành thật.
– Không có.. chưa từng có liên lạc qua, với lại cho đến bây giờ, cháu cũng không có phương thức để liên lạc với Hiểu Manh, ngược lại chỉ có cùng với Đường Tình Tình thỉnh thoảng có liên hệ.
– Tình Tình? Vậy hai người thường gặp mặt chứ?
Dương Hiểu trong nội tâm thở dài hỏi.
– Không có, chủ yếu đều là liên lạc qua điện thoại, chỉ có lần này, nhưng về chuyện này… không có sao chứ, Dương đoàn trưởng.
– Ưm.. không có việc gì, dì chỉ là tùy tiện hỏi qua một chút, lại nói tiếp không sợ cháu chê cười, dì hiện tại rất là lo lắng cho tình hình của Hiểu Manh, từ khi phát sinh ra chuyện bị bắt cóc, thì nó không muốn rời khỏi nhà nữa bước, trừ phi là cùng với gia đình cùng ra ngoài, cả ngày cứ ru rú ở trong nhà, cũng không nói chuyện với ai, hoàn toàn khác với trước kia, dì chỉ e sợ thời gian kéo dài sẽ sinh bệnh trầm cảm, dì cũng không biết khuyên Hiểu Manh như thế nào nữa.
– Tại sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?
Đinh Nhị Cẩu vẫn không hiểu ý tứ Dương Hiểu.
– Theo dì nghĩ, chỉ sợ từ sau vụ bị bắt cóc, hiện tại nó rất sợ hãi tiếp xúc cùng với người ngoài, đối với ai giờ cũng không tin nữa, hiện tại ngay cả Tình Tình rủ nó đi ra ngoài chơi, Hiểu Manh cũng không đi, cứ tiếp tục chắc nó điên mất.
Dương Hiểu nói ra.
Đinh Nhị Cẩu không nói gì, nhưng câu Dương Hiểu nói tiếp, lại làm cho Đinh Nhị Cẩu có chút khó khăn.
– Tiểu Đinh, nếu cháu có thời gian rảnh rỗi, có thể đến nhà dì trò chuyện với nó một chút, hoặc là cũng có thể cùng với Tình Tình đi chơi thì gọi Hiểu Manh đi ra ngoài cùng chơi, dì chỉ hy vọng cháu có thể giúp cho nó, vì dì cảm thấy chỉ có cháu, là người đã cứu nó, nên mới có thể tạo được niềm tin với nó dễ dàng hơn…