Phần 78
Không chỉ có một Trịnh Hiểu Ngãi đang chú ý đến chuyện này, Đinh Nhị Cẩu cũng đang chăm chú đến vấn đề tai nạn này, nhưng hắn đang suy nghĩ về chuyện Chu Hồng Quân trước khi chết nói những lời kia là có ý gì ‘Học cao vi sư’, bình thường câu đó là khẩu hiệu thông dụng của các trường học, nhưng tại sao Chu Hồng Quân lại lẩm bẩm với mình 4 chữ này, đến cùng ám về điều gì chứ ?
Tuy cùng hai với 2 người đàn bà xin đẹp quần thảo trên giường cả đêm, nhưng khi hừng đông, khí sắc của hắn vẫn còn rất tốt, thần thái sảng khoái ngồi lên xe taxi đi đến cơ quan, tự nhiên ở trong một tiều khu hạng sang có bảo vệ trực 24/24 giờ lại bị người đâm thủng lốp xe, Đinh Nhị Cẩu ngẫm lại liền cố nén giận, không có xe, đi đâu cũng quá bất tiện.
Vừa mới vào văn phòng, chủ nhiệm phòng đảng ủy Thẩm Mộc liền đi theo vào
– Thẩm chủ nhiệm? Có chuyện gì không, sáng sớm, thấy anh đổ mồ hôi rồi, sao cũng đến muộn vậy?
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười đưa cho Thẩm Mộc một điếu thuốc, hắn ngồi ở trên cái ghế dựa bàn làm việc.
– À… có bí thư Hoàng đến tìm gặp cậu, nói là có chuyện, anh có định đi ngay chưa?
Thẩm Mộc mồi xong điếu thuốc rồi mới lên tiếng.
– Lãnh đạo triệu kiến, tôi nào dám trì hoãn, đi thôi, có biết rõ chuyện gì không vậy?
– Không biết, hình như là sau khi nhận được một cú điện thoại, đã đến tìm cậu rồi, có khi nào có người tố cáo bậy bạ không?
Thẩm Mộc trầm ngâm nói.
– Chắc có lẽ không, tôi mới đến đây có vài ngày… Ặc.. sao anh không nghỉ đến cái điều tốt cho tôi, mà lại nói đến chuyện xấu như vậy, tôi có đắc tội với anh sao?
Từ khi đến khu phố hành chính Long Cảng, cùng Thẩm Mộc giao thiệp trong thời gian qua, cho nên Mộc cũng là người quen duy nhất của Đinh Nhị Cẩu, hơn nữa Thẩm Mộc này cũng rất khéo léo, rất dễ dàng trao đổi nói chuyện, tuy nhiên giữa hai người vẫn không có có sâu bao nhiêu giao tình, nhưng nói đùa đùa thì vẫn là có thể.
Thẩm Mộc cười cười, sau khi chỉ chỉ vào phòng làm việc của bí thư Hoàng Hữu Sinh, không nói một lời trở về vào phòng làm việc của mình, khoan hãy nói Thẩm Mộc thì người này thật đúng là thích hợp để làm chủ nhiệm phòng đảng ủy, những việc khác thì không nói, riêng việc lãnh đạo muốn gặp người nào, từ trước đến giờ phòng đảng ủy đều có người phái đến thông báo, tuy rằng điện thoại nội bộ vẫn có sẵn để gọi, nhưng phòng đảng ủy trước sau như một vẫn làm cách như thế, nếu như Thẩm Mộc có thời gian rảnh rỗi, thì Thẩm Mộc sẽ trực tiếp đến thông báo cho các phó chủ nhiệm hoặc là chủ nhiệm các phòng ban khác, nếu như không có thời gian, thì cũng sai người trong phòng đảng ủy đến thông tri, về vấn đề này, lúc mới bắt đầu Đinh Nhị Cẩu thấy không quen lắm, hắn cảm thấy Thẩm Mộc có chút căn bệnh hình thức, nhưng sau vài ngày, hắn liền dần dần nhìn ra cái môn đạo này, đây chính là sự khôn khéo của Thẩm Mộc, gã hạ thấp tư thái của mình, để giữ mối quan hệ cân đối với các chủ nhiệm các phòng ban khác, vì thế lâu nay bình thường có rất ít lãnh đạo nào làm khó dễ bên phòng đảng ủy, có thể nói là công phu của Thẩm Mộc cũng rất là cao thâm.
– Đường bí thư, chú tìm tôi phải không?
Đinh Nhị Cẩu gõ cửa bước vào rồi hỏi.
– Tiểu Đinh, ngồi xuống đi.
Hoàng Hữu Sinh thấy Đinh Nhị Cẩu tiến đến, chỉ vào cái ghế đối diện nói.
Đối với con người Hoàng Hữu Sinh, theo Trọng Hải đánh giá là gió thổi chiều nào thì cuốn theo chiếu đó, có thể nói đây là một đánh giá không tốt, không biết Hoàng Hữu Sinh có hậu trường ở trên thành phố hay không nữa, nhưng ai cũng biết, nếu là dựa theo năng lực làm việc, ông ta còn kém xa so với chủ nhiệm khương Hòa Bình khu phố hành chính Long Cảng, chỉ là những chuyện như thế này, không đơn thuần chỉ có tại Khu phố hành chính Long Cảng, mà nhìn xem trong nước, thì cũng có rất nhiều trường hợp giống như là Hoàng Hữu Sinh.
Cho nên ai đó nếu được lãnh đạo thưởng thức ưa thích rất là trọng yếu, cho dù những người khác đều cảm thấy người đó không xứng đáng ngồi ở cái vị trí này, nhưng chỉ cần lãnh đạo cảm thấy người đó là làm được, như vậy thì đã đủ rồi, bằng không mà nói, cho dù là có làm được đến cỡ nào, thì cũng chẳng hơn gì cái rắm mà thôi.
– Ngày hôm qua cậu đã gặp phó chủ tịch Đường rồi hả?
– Phó chủ tịch Đường? A.. có phải chú muốn nói chính là chủ nhiệm ban chỉ huy giải tỏa TP.
– Đúng, ông ta cũng là Phó chủ tịch thành ủy, chủ yếu là phụ trách về mảng kiến trúc xây dựng thành phố, tôi gọi cậu đến cũng không có chuyện gì khác, vừa rồi cái phó chủ tịch Đường gọi điện thoại tới, đặc biệt là nhắc về cậu, nhưng chủ yếu vẫn là phê bình về việc chúng ta công tác giải tỏa, tiến độ còn thấp, cậu cũng biết, Từ phó chủ nhiệm đột nhiên chết đi, khiến cho công tác của chúng ta rất bị động, mà bây giờ thì cậu là người thay thế Từ phó chủ nhiệm phụ trách về chuyện này, cho nên cậu phải mau chóng làm quen với tình hình, việc giải tỏa phải cân đối được với các hộ còn lại, phải đem chính sách của nhà nước thấu triệt đến, tôi cũng biết là không dễ dàng, nhưng cũng hết cách rồi, công tác cán bộ cơ sở của chúng ta là làm những việc như vậy, cho nên theo ý của tôi, ngay bây giờ cậu phải lên kế hoạch trước.
– Vâng.. thưa bí thư, tôi hiểu được.
Nếu chỉ xét theo một cách đơn thuần những lời này, trình độ của Hoàng Hữu Sinh vẫn là có thể chấp nhận được, không biết Trọng Hải đánh giá đến từ đâu về con ngươi của Hoàng Hữu Sinh, cũng có thể đó là thể hiện về góc độ cái nhìn cá nhân khi bất đồng mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu lúc này đây đã đến khu vực Cổ La, hắn không có mang theo Hoàng Hạo Dân đi cùng, mà chỉ dẫn theo cái Trình Thiến Thiến, bởi vì đây là hắn chỉ tiếp tục xuống thăm viếng để hiểu rõ hơn về các vấn đề, cho nên có đi theo nhiều người cũng là vô dụng, Đinh Nhị Cẩu cũng biết là trước khi mình mình làm bảng thỏa thuận đến từng hộ giải tỏa ký tên, mỗi nhà đều có các yêu cầu khó xử khác nhau, không thể quơ đũa cả nắm, cho nên phải đến từng nhà điều tra hiểu rõ là rất cần thiết đấy.
Đinh Nhị Cẩu hỏi qua Trình Thiến Thiến, trước đây bọn họ không có đến từng nhà điều tra, chủ yếu là tuyên truyền vận động, cho một chiếc xe ô tô chạy chung quanh khu vực thông báo qua loa phát thanh, chạy cả ngày đêm hô hào, khiến cho là gà chó cũng không yên, chẳng bao lâu sau đó, ô tô vào buổi tối bị dân chúng đập phá, về sau lại cải biến lại thành dán rất nhiều tờ thông báo, cũng bị dân chúng dùng sơn xóa sạch, nghe nói những chuyện này Hoàng Hạo Dân cũng đã từng làm, thật là không biết Từ phó chủ nhiệm trình độ lãnh đạo như vậy, mà tại sao lại lên làm được phó chủ nhiệm của khu phố hành chính Long Cảng.
– Trong khu vực Cổ La tại đây hiện tại ai là người cầm đầu?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Nếu muốn vào được tường tận trong cái khu vực Cố La này, để điều tra nghiên cứu, thì không được bất hòa với bọn họ, phải liên hệ bằng được với người cầm đầu, chứ nếu không thì những hộ còn lại dù có muốn ký thỏa thuận giải tỏa cũng không dám, ngoại trừ những hộ đã lỡ ký trước đó..
– Người cầm đầu trước đây là chủ nhiệm cộng đồng dân cư ở đây, bởi vì chuyện giải tỏa nên đã cùng với khu phố hành chính gây huyên náo không tốt, vì thế lãnh đạo khu phố hành chính không để cho ông ấy làm nữa, tên gọi Triệu Thiết Cương.
Trình Thiến Thiến trả lời.
Do bị giải tỏa, lúc trước con đường đi vào khu vực Cổ La khá rộng rãi, sau này đã đầy rác rưởi bùn đất, sàn xe thấp đã rất khó vào được, cho nên hai người ngừng xe ở phía ngoài khu vực Cổ La rồi xuống xe, cùng đi bộ vào trong.
– Triệu Thiết Cương? Vừa nghe xong cái tên thì thấy là cứng rắn khó làm rồi, trước chúng ta đi xem một chút, chỉ cần là người hiểu rỏ phải trái đi, đã từng làm chủ nhiệm cộng đồng dân cư, nhất định là trụ cột ở khu Cổ La này, kia tại đây chiêng trống ngõ hẻm nhất định là có một chút quần chúng trụ cột, người như vậy nếu như chúng ta không kéo nổi ra, thì công tác đối với những người khác thì rất khó làm.
– Đinh chủ nhiệm, chúng ta cứ hòa hoãn kiểu này với bọn họ thì liệu có hữu dụng hay không? Chi bằng cứ đem khu vực Cổ La này trả lại cho thành phố ban chỉ huy thành phố xử trí là được được rồi, Từ chủ nhiệm lúc trước cũng là dự tính sau khi ký thỏa thuận với những hộ trước đó xem như là xong, thống nhất phần còn lại thì chuẩn bị với tư cách là các hộ bị cưỡng chế giao cho ban chỉ huy thành phố xử lý phá bỏ và dời đi nơi khác..
– Hộ bị cưỡng chế? Các người thừa biết tổng cộng là bao nhiêu hộ, đã ký được bao nhiêu hộ, mà định làm vậy?
Đinh Nhị Cẩu vừa đi vừa nói chuyện cũng không nhìn đến Trình Thiến Thiến..
Tuy Trình Thiến Thiến so với Đinh Nhị Cẩu tuổi lớn hơn không ít, nhưng Đinh Nhị Cẩu là lãnh đạo, về công tác vẫn là do Đinh Nhị Cẩu định đoạt, tận mắt được chứng kiến vị lãnh đạo tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng là cái gì, nhưng mỗi người đều có phần phúc của mình, dù sao cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa thấy vị lãnh đạo này gặp chuyện xui xẻo, thật tình là do nàng không biết, đồng chí Đinh Nhị Cẩu buổi sáng hôm nay, bốn cái bánh xe bị người làm cho thủng hết rồi.
– Đinh chủ nhiệm, nhà này là của Triệu thiết Cương, khoan đừng có vội vào, coi chừng có chó.
Thấy Đinh Nhị Cẩu nhấc chân muốn vào cửa, Trình Thiến Thiến lập tức gọi to lên, cũng là do tiếng của nàng đánh động, làm con chó bị đánh thức, mặc dù là con chó bị xích lại, nhưng một con chó ngao Tây Tạng chồm lên gào la vẫn là rất dọa người.
Mẹ nó, nuôi một con chó ngao Tây Tạng lớn như vậy, nhà các ngươi có gia tài bạc triệu à… xem ra là vì để đề phòng bị cưỡng ép giải tỏa, Triệu Thiết Cương phải bỏ tiên của đề phòng cẩm mật như vậy, thật chẳng lẽ là biết nhà mình sẽ bị cưỡng chế điển hình đầu tiên?
– Aí ui, các người đi đâu vậy? Cô Trình, tới đây làm gì, nếu rỗi rãnh đến chơi, thì tôi mời vào nhà ngồi, còn nếu vì vân đề giải tỏa, vậy thì không cần bàn nữa.
Triệu Thiết Cương nhận ra là Trình Thiến Thiến đấy, cho nên nhìn thấy Trình Thiến Thiến mang theo một người tuổi còn trẻ tới, lập tức nói phủ đầu.
– Chúng tôi…
Trình Thiến Thiến mặt đỏ lên, vừa muốn nói, thì lập tức bị Đinh Nhị Cẩu cướp lời.
– Chúng tôi đến để xem diện tích nhà đấy, như thế nào, chú Triệu, có cho vào xem không?
Đinh Nhị Cẩu nói xong, không chờ Triệu Thiết Cương trả lời liền bước vào cửa, con chó ngao Tây Tạng thấy chủ nhân đã đi ra, mà chủ nhân cũng không có chỉ thị cái gì, nó lập tức về lại cái ổ ngủ rồi.
– Vị này chính là?
Triệu Thiết Cương chuyển mặt nhìn về qua Trình Thiến Thiến, đúng ra ông cũng đã sớm nhận ra, ngày hôm qua đã cùng với người trẻ tuổi này có trao đổi sơ sơ qua rồi, chỉ là ông không biết thân phận của Nhị Cẩu là gì mà thôi.
– Chú Triệu, đây là Đinh chủ nhiệm, bây giờ sẽ phụ trách công tác giải tỏa ở khu vực này, hôm nay tới xem một chút tình huống, để hiểu rỏ hơn về ngọn nguồn, Đinh chủ nhiệm vừa mới tiếp nhận, nên cũng chưa nắm hết mọi chuyện, hôm nay đến điều tra nghiên cứu thực tế, nhà của chú là đến đầu tiên đấy.
– Ừ… Đinh chủ nhiệm bên trong mời.
– Con chó ngao này cũng không tệ, chú mua ở đâu vậy?
Đinh Nhị Cẩu không gấp đi vào, đang đứng nhìn con chó ngao Tây Tạng hỏi.
– Đinh chủ nhiệm cũng hiểu biết về chó ngao Tây Tạng à?
– Không hiểu nhiều lắm, chỉ nghe nói qua, um.. nhìn con chó rất là uy vũ ah.
Đinh Nhị Cẩu khen.
Đinh Nhị Cẩu thật ra không biết gì về cái đồ chơi này, nhưng khi nhìn đến con chó ngao Tây Tạng này, thì hắn nhớ tới có người nói chó ngao Tây Tạng có linh tính, nhận ra từng người, hơn nữa những ai hiểu biết về chó ngao Tây Tạng thì không bao giờ gọi nó là chó, mà gọi là khuyển, cũng không biết hai cái lối xưng hô như thế khác nhau ở chỗ nào, dù sao thấy người khác yêu thích, mình lấy lòng vài câu cũng không có chỗ xấu, giống như là bây giờ đối mặt Triệu thiết cương vậy, cán bộ ở trên xuống thì thường nói chuyện theo kiểu mệnh lệnh hành chính, còn muốn nói chuyện nhẹ nhàng, dù sao cũng phải có một chuyện gì đó để mà mở đầu.