Phần 72
Khi Đinh Nhị Cẩu quay trở lên xe, sắc mặt hắn trông không tốt, Trình Thiến Thiến cũng Hoàng Hạo Dân quan sát thấy cái điệu bộ này của hắn, cũng không dám nữa hỏi thêm điều gì, xem xét dạng như vậy thì đã biết rõ, ở chỗ những người kia khẳng định là hắn có nghe được nhiều chuyện không có gì hay cả, cho nên, lúc này hai người ai cũng không muốn dính vào cái rủi ro này.
Đinh Nhị Cẩu đến ban chỉ huy giải tỏa ‘lưỡng trục lưỡng tuyến’ thì gặp chủ nhiệm Đường Kiến Chính đang đứng trước tấm bản đồ, vô kế khả thi, ông đã một tuần lễ chưa có trở về nhà, mệt thì đi nằm ngủ tại trong ban chỉ huy, đói bụng thì ở phía sau trong phòng ăn ăn mì gói tạm, người mời ông ăn cơm xếp hàng dài, nhưng Đường Kiến Chính không có thời gian đi ra ngoài, toàn bộ chuyện trong ban chỉ huy thành phố thiên đầu vạn tự, mọi chuyện đều để ông là người quyết định sau cùng, cho nên suốt ngày cứ bị sứt đầu mẻ trán.
Với lại giai đoạn này thời gian đang khẩn trương như vậy, xui xẻo là các khu vực giải tỏa cũng đều không thuận lợi, nhưng công việc thì bắt buộc phải hoàn thành, nhìn qua thì cũng thấy được độ khó của chuyện giải tỏa này.
– Cậu chính là người tiếp nhận thay thế lão Từ phụ trách việc giải tỏa?
Đường Kiến Chính gương mặt nhìn hắn như là không tin, cái thằng tiểu tử trẻ như thế này thì có thể làm gì được, muốn nói về kinh nghiệm giải tỏa, thì có khả năng thằng tiểu tử này còn không bằng nữ đồng chí đi cạnh bên người của hắn, tốt xấu gì thì ông cũng đã cùng nữ đồng chí mập mạp này lên giường qua lại mấy lần cho nên cũng hiểu được năng lực của nàng, nhưng còn thằng tiểu tử tuổi trẻ này thì… Ui trời.. cũng không biết lãnh đạo của khu phố hành chính Long Cảng có phải là trở thành đầu lừa hết rồi thì phải..
– Vâng.. Đường chủ nhiệm, em gọi là Đinh Trường Sinh, buổi sáng mới nhận nhiêm vụ này, liền tới ngay gặp Đường chủ nhiệm để báo cáo, nhưng trước khi đến đây thì đã đi một chuyến đến khu vực giải tỏa Cổ La, cùng với các hộ nhà bị giải tỏa nói chuyện cũng khá lâu, cho nên đến đây hơi trễ.
Đường Kiến Chính đang suy nghĩ, thằng này tuổi còn trẻ, chắc chắn đến đây không phải làm hình nhân thế mạng, nhưng hắn đến để là mạ vàng thì càng thêm phiền, nhưng khi Đinh Nhị Cẩu giải thích tại sao mình đã tới chậm, thì ông bắt đầu cúi đầu nhìn tiếp tục cái bản đồ, tâm tư của ông đang chưa biết sắp tới phải sắp xếp chuyện giải tỏa làm sao, thì bị câu nói của Đinh Nhị Cẩu dẫn dắt trở về với hiện tại.
– Cậu nói vừa đi đến khu Cổ La?
Đường Kiến Chính nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Vâng, trước muốn tìm hiểu tình huống đôi chút.
– Tình huống thế nào?
Đường Kiến Chính sắc mặt đã dịu lại, nhưng vẫn chưa có biểu lộ gì.
– Tình huống rất xấu, các hộ còn ở lại chưa chịu giải tỏa bị kích động rất lớn, nguyên nhân thì có nhiều, có thể nói nhà nào cũng đều có nguyên nhân của mình, nhưng tóm gọn lại thì có 3 nguyên nhân chính : một là thái độ làm việc cán bộ của có vấn đề, hai là khi đo đạc diện tích sử dụng không rõ ràng, có bao che không công bằng, ba là trong công tác của chúng ta còn tồn tại, tất cả mọi chuyện đều áp đặt với các hộ, không có phân tích cụ thể, không có kiên nhẫn đem chính sách cùng pháp luật giảng giải cho bọn họ thấu triệt, nói đơn giản là do cán bộ chúng ta cứ máy móc chấp hành lệnh bên trên không có biết linh động theo tình huống nên mới xảy ra vấn đề.
Đinh Nhị Cẩu trên đường đi tới đây, đã xâu chuỗi hệ thống lại các vấn đề, trên cơ bản, đúng là nguyên nhân là từ những chuyện như vậy.
Trình Thiến Thiến cùng Hoàng Hạo Dân nhìn nhau một cái, Đinh Nhị Cẩu nói thẳng những vấn đề tồn tại này, hơn nữa là tồn tại rất phổ biến, điều kinh ngạc là ở chỗ, trên thực tế, những vấn đề tồn tại này thì từng lãnh đạo ai cũng biết, nhưng không có ai dám người xuyên, bởi vì với mấy câu nói đó của Đinh Nhị Cẩu, giống như đem tất cả thành tích giải tỏa trước đó báo cáo lên trên phủ nhận mất hết, ít nhất thì những thành tích không phải là sáng rọi như đã từng báo cáo.
Đinh Nhị Cẩu cũng phân tích, khi đến giải tỏa thì đã kêu cả trăm cảnh sát vũ trang hỗ trợ, rồi còn cảnh sát phụ trách trị an, chống bạo động.. v.. v. càng thêm hoang đường là có bộ phận người chánh phủ, trong công tác giải tỏa có đôi khi lại muốn vận dụng bọn lưu manh đầu đường xó chợ, không biết đây là cán bộ mình đang tự tát vào mặt mình hay là ban giải tỏa cũng không có lòng tin và thể diện đối mặt với những hộ bị giải tỏa kia.
– Hai người đi ra ngoài trước chút.
Đường Kiến Chính quay qua nói với Trình Thiến Thiến cùng Hoàng Hạo Dân.
Hai người ngạc nhiên, gật đầu lui đi ra đóng cửa lại, nhưng trong nội tâm đã bắt đầu có cảm giác khác nhau, phó chủ nhiệm Đinh Nhị Cẩu này hôm nay bọn họ là lần đầu tiên tiếp xúc, đối với tình cách của Đinh Nhị Cẩu thật đúng là không hiểu rõ lắm, nhưng chủ nhiệm Đường Kiến Chính rõ ràng đưa bọn họ, hai người đã có kinh nghiệm lâu năm trong việc giải tỏa ra ngoài, chẳng lẻ lại muốn cùng Đinh Nhị Cẩu thương nghị vấn đề gì mà không muốn cho ai biết được? Không đúng… không phải là chuyện không muốn cho ai biết được, mà chắc là chuyện rất vô cùng trọng yếu.
– À.. nhìn không ra, anh hùng xuất thiếu niên, những lời này quả nhiên đúng vậy, Tiểu Đinh, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
– Đường chủ nhiệm, em năm nay hai mươi bốn tuổi rồi, gọi là anh hùng em không dám nhận đậu, ông quá khen.
Đinh Nhị Cẩu khiêm tốn mỉm cười nói.
– Hai mươi bốn tuổi ư? Ừ nhìn không ra, còn hai cái đồng chí kia chẳng lẽ không có nói cho cậu biết, khu vực Cổ La tình hình rất phức tạp, không an toàn sao?
Đường Kiến Chính đang muốn rót cho Đinh Nhị Cẩu cốc nước, thì việc làm việc này bị Đinh Nhị Cẩu giành làm lấy, sau đó hắn châm trà rót cho ông đầy chén.
– Vâng, bọn họ có nhắc chừng, trên thực tế đúng như là bọn họ nói, em vừa mới xuống xe, đã bị một thanh niên trẻ gõ kẻng báo động, thoáng cái vây lại lố nhố người, mặc dù là em không có nói rõ là đang làm gì, nhưng em tin chắc rằng, bọn họ cũng đoán ra được, bởi vì bọn họ cũng trông thấy Trình Thiến Thiến cùng Hoàng Hạo Dân, nhưng cũng không có làm khó dễ gì em, thật ra bọn họ cũng không có đáng sợ như vậy.
– Cậu cùng bọn họ trao đổi về chuyện gì?
Đường Kiến Chính cũng cảm thấy hứng thú hỏi, ông ta muốn biết những hộ nằm trong diện giải tỏa kia cùng Đinh Nhị Cẩu trao đổi về nội dung gì.
– Nội dung thì rất nhiều, nhưng những người kia mỗi người nói một câu, em cũng không có nhớ hết rất rõ ràng, đại khái tổng kết sơ quá thì thấy tồn tại mấy vấn đề vừa nêu, theo em thấy thật ra những người này cũng biết, trước sau gì thì cũng phải chịu di dời giải tỏa, quan trọng là số tiền đền bù tổn thất bao nhiêu mới là vấn đề quan trọng.
– Cậu nói đúng, bất cứ nơi nào giải tỏa, cuối cùng cũng tập trung đến vấn đề này, bọn họ đều muốn chỉ qua một đêm giải tỏa thì chợt giàu lên, làm gì mà có chuyện tốt như vậy, tiền của quốc gia cũng là tiền, những số tiền dùng để đền bù giải tỏa cũng là từ tiền nộp thuế của những nơi khác, cho nên bài toán trong vấn đề này rất là khó giải.
– Vâng.. dù nói như thế, nhưng em cảm thấy được công việc vẫn là có thể làm, em định ngày mai lại đến khu vực Cổ La chạy một vòng nhìn xem, để tìm hiểu thêm sự thật rồi tìm biện pháp giải quyết, như thế nào mới có thể đạt tới mục đích kết quả cuối cùng là cả hai bên cùng có lợi.
– Ừ, được rồi, cậu có quyết tâm như vậy thì tốt, trước đây khu vực Cổ La là cục xương cứng, tôi định tạm thời bỏ qua chỗ đó, giải tỏa những khu vực dễ trước, sau đó thì tập trung cưỡng bức một lần giải tỏa ở khu vực này, cậu cứ thử trước một chút đi, chừng nào không được thì tính sau.
Đường Kiến Chính nói thận trọng, nói thẳng ra là chính ông ta cũng cũng không tin là Đinh Nhị Cẩu có thể giải quyết được cái nan đề này.
Đinh Nhị Cẩu rất chú ý tới chủ nhiệm Đường Kiến Chính là chỉ huy ban giải tỏa ‘lưỡng trục lưỡng tuyến’, hơn nữa ông ta còn là phó chủ tịch Thành phố Hồ Châu, dùng một Phó chủ tịch nắm giữ ấn soái ban chỉ huy giải tỏa, chứng tỏ thành phố đối với công việc này rất là coi trọng, cũng khó trách, hai năm qua lãnh đạo Thành phố Hồ Châu không được lãnh đạo trên tỉnh hoan nghênh, đại hội thể thao lần này của tỉnh, sẽ xây dựng tại Thành phố Hồ Châu một khu thể thao thi đấu, lãnh đạo Thành phố Hồ Châu lần này phải cố biểu hiện cho tốt, để có thể cải biến một chút hình tượng trong mắt các lãnh đạo tỉnh.