Phần 67
– Hì… bình thường em cũng ít ở nhà ăn cơm, cho nên trong nhà cũng không có trữ thức ăn gì, hay là chúng ta đi đến khu Hồ Thiên Nhất Sắc ăn đi, em mời chị ăn cá tươi, cá ở đó đều là từ chính trong hồ bắt lên.
Đinh Nhị Cẩu không muốn Dương Phụng Tê đếm nay ở lại trong nhà mình, đến Hồ Thiên Nhất Sắc thì trong tối nay chắc chắn nhất định là sẽ không về kịp, vậy thì sẽ có khả năng tránh khỏi để nàng cùng với Hạ Hà Tuệ gặp mặt.
– Không cần, có gì đơn giản ăn là được rồi, gần đây chị đang giữ eo.
Dương Phụng Tê dứt khoát không mắc mưu hắn, nàng có một loại dự cảm, người đàn bà ở chung với hắn đêm nay có lẽ sẽ trở về đây, nàng muốn nhìn qua một chút, để xem người đàn bà mà Đinh Nhị Cẩu lựa chọn là loại người như thế nào.
Nếu nói nàng hoàn toàn không ghen đó là giả, trên thế giới này có thể bắt gặp được người đàn bà không ăn cơm, nhưng chưa từng thấy có đàn bà nào không ăn giấm chua.
Dương Phụng Tê đứng tựa tại một bên cửa phòng bếp, nhìn xem Đinh Nhị Cẩu đang cắt cà chua, lại đánh trứng gà, sau đó quay sang nấu nước nóng, nhìn thấy tư thế lăng xăng của hắn đang làm bếp, khiến cho Dương Phụng Tê rất là cảm động, hai mắt mờ lệ, bởi vì trong cuộc sống của nàng, chưa từng có người đàn ông nào đối đãi nàng giống như hắn, trước kia thì Trần Tiêu Tử cũng không cần nói, đối với nàng thích thì đánh, buồn thì mắng, còn chồng nàng bây giờ thuộc hàng công tử đại gia, không có khả năng hầu hạ phục vụ cho nàng, cho nên có đôi khi, người đàn bà rất là dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần đó là một tô mì trứng gà mà thôi.
– Làm sao vậy? Một tô mì không đến mức cảm động thành như vậy chứ, chị mau ăn đi, đâu cần phải như vậy.
Đinh Nhị Cẩu đem tô mì đưa cho Dương Phụng Tê, chính hắn cũng bưng một tô, hai người cùng nhau mang đến trên bàn cơm bắt đầu ăn mì….
– Ừ, ăn cũng không tệ lắm, có phải em thường xuyên ở trong nhà nấu mì cho người đàn bà kia ăn?
Dương Phụng Tê cũng phát hiện cái miệng mình thật sự là chua, đang ăn lại kéo trở lại cái đề tài này.
– Um.. có thể không nói đến vấn đề này được không? Cho em chút mặt mũi đi mà..
Đinh Nhị Cẩu cười khổ dùng chiếc đũa gõ lên cái tôi, biểu thị kháng nghị, trong nội tâm hắn suy nghĩ, thiệt là… ăn mì cũng không chận nổi cái miệng của nàng.
– Phải trả lời chứ, chị đang tò mò.
Dương Phụng Tê ngưng ăn mì, dạng như là nếu ngươi không nói, thì ta sẽ không ăn.
– Vậy được rồi, em phát hiện chị bây giờ cũng trở nên ranh mãnh như vậy….
Nhưng Đinh Nhị Cẩu nói cũng chưa có xong, ánh mắt của hắn quay lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa, bởi vì hắn đã nghe được tiếng bước chân
Lúc thời gian ban đầu khi mới đến thuê phòng đối diện với nhau, hai người còn giả bộ như không quen biết, chỉ có lúc ban đêm mới vụng trộm riêng tư gặp, nhưng sau này thì càng lúc càng lớn mật, Hạ Hà Tuệ thường xuyên qua bên gian phòng hắn dọn dẹp, giặt rửa quần áo cho hắn, có đôi khi còn ở lại qua đêm, xem ra thì đêm nay Hạ Hà Tuệ lại tới nữa
Dương Phụng Tê nhìn xem ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu, nhận thấy hắn đang nói chuyện bỗng im lặng, nàng cũng quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, đúng lúc này, Hạ Hà Tuệ mang theo túi xách lớn, nhỏ bước vào trong nhà, hơn nữa vừa vào nhà vẫn không có ngẩng đầu liền cúi đầu cỡi ra đôi giày, vừa nói:
– Chị nhìn thấy xe của em ở dưới lầu, em ăn cơm chưa? Chị mới đi mua đồ ăn trở về…
Hạ Hà Tuệ nói còn chưa dứt lời, nàng ngẫng đầu lên, há mồm trợn mắt khi thấy Đinh Nhị Cẩu đang ngồi cùng bàn ăn với một người đàn bà khác.
– Em… có khách à, xin lỗi, cất đồ xong thì tôi đi ngay.
Hạ Hà Tuệ thấy một người đàn bà xinh đẹp không gì sánh được đang ngơ ngác cùng Đinh Nhị Cẩu, nàng đã biết rõ quan hệ hai người như thế nào rồi, lâu nay nàng cũng chưa từng có tin rằng là Đinh Nhị Cẩu sẽ yêu một người, từ khi chồng cũ của nàng làm ra chuyện tày trời như vậy, đã khiến nàng tại Huyện Hải Dương không còn sống được nữa, Đinh Nhị Cẩu trở thành người duy nhất mà nàng nàng dựa vào, dù lúc trước hắn đã cường hành chiếm hữu nàng, bây giờ nàng mới tỉnh ngộ lại, cái này chỗ dựa cũng không đáng tin cậy, cho nên khó có thể ức chế chua xót trong lòng, nhưng nàng là một người đàn bà kiên cường, không để ý đến ánh mắt Dương Phụng Tê cùng với Đinh Nhị Cẩu, nàng nhẫn nhịn đem toàn bộ túi xách thức ăn nhét vào trong cái tủ lạnh, xong xuôi mới ngập ngừng đi ra ngoài.
Thế nhưng ngay trong lúc nàng có cãm giác là mình không còn chịu đựng nỗi áp lực, thì cái gã nam nhân phụ tình kia lại nắm lấy tay của nàng lại:
– Chị Hạ, em giới thiệu với chị, đây chính là chị Dương, chúng ta cùng quen nhau tại huyện Hải Dương, lần này khi nghe tin em đến Hồ Châu công tác, chị Dương tới đây để thăm em.
Đinh Nhị Cẩu nói xong chính hắn cũng thấy câu giải thích của mình quá là giả dối.
– Đúng đấy, chị Hạ, Nhị Cẩu hắn thường xuyên nhắc tới chị, hắn nói chị là một người đàn bà tốt, trong cái gian phòng này nếu không có nhờ chị dọn dẹp sạch sẽ, thì hắn ở tại đây đã thành cái ổ chó rồi.
Dương Phụng Tê tuy trong lòng cũng là ghen tuông ngập trời, nhưng bề ngoài vẫn phải mỉm cười mà nói, với lại nàng xem ra người đàn bà này đối với Đinh Nhị Cẩu cũng không tệ, nàng ta có dáng dấp của một hiền thê lương mẫu.
Không nói thêm lời nào, Dương Phụng Tê đứng lên đem Hạ Hà Tuệ kéo đến cạnh mình trên một cái ghế ngồi xuống, sau đó lại lấy mấy túi xách thức ăn của Hạ Hà Tuệ vừa mua mang về đem đến bày trên bàn cơm, rất bình thản đi vào phòng bếp mang cho Hạ Hà Tuệ một đôi đũa, đến lúc này Hạ Hà tuệ thật đúng là mất mặt mũi rồi, nguyên nhân chỉ có một, bởi vì chính là nàng cũng cảm giác được, mình ở trong cái nhà này, cũng không phải là danh chánh ngôn thuận nữ chủ nhân, ngay người đàn bà trước mắt kia, nàng hoàn toàn cũng không biết là ai, nhưng cũng nhận ra là tuổi tác cung không thua nàng bao nhiêu.
Ngồi đối diện chính là Đinh Nhị Cẩu đang ngơ ngác, hắn đang e sợ hai người này có phải là đang âm thầm trong bóng tối chiến đấu, dùng một loại ngôn ngữ hình thể mà hắn không hiểu được để ám chiến, nhưng loại nghi vấn này chỉ tồn tại không đến mười phút, thì hắn cũng cảm giác được, tối hôm nay người bị cho ra rìa lại lá chính hắn.
Không lâu sau đó, trong nhà của Đinh Nhị Cẩu xuất hiện tình cảnh như thế này:
Đinh Nhị Cẩu ngồi trước mặt là một đống chén dĩa sau khi ăn xong, những thức ăn thừa còn lưu lại trên từng cái chén dĩa, toàn bộ thức ăn mà Hạ Hà tuệ mua mang về cơ hồ dọn đầy lên cái bàn ăn sạch, còn hai người đàn bà kia, thì đang uốn éo trên ghế sa lon, Hạ Hà tuệ mang tới bày ra trên bàn nhiều loại đồ mỹ phẩm.
– Đây là hàng của Pháp vừa về đến, chị vừa mới cho người đi mua về, tối trước khi ngủ lấy ra xoa, đối với làn da rất tốt, lại có thể bảo trì làn da co dãn, hiệu quả như thế này cho dù em có ăn mười móng heo cũng không sánh bằng, đã vậy ăn móng heo nhiều còn dễ bị mập…
– Phụng Tê còn đây là loại giữ ẩm, làn da của đàn bà nếu là bị thoát nước, thì rất dễ dàng tróc da, hoặc da bị nẻ, đến lúc đó nhìn qua sẽ có vẻ rất già, xoa cái này làm bảo vệ da ẩm ướt, mỗi sáng sớm dùng, đảm bảo em càng ngày càng xinh đẹp…
…
– Chị Hà, chị thật sự là muốn mở cái thẩm mỹ viện sao?
– Đó là đương nhiên, tiệm của chị mới bắt đầu làm, mỹ phẩm loại tốt cũng đã mua về rất nhiều. À… đúng rồi, cái thẻ khách VIP này chị tặng cho em, toàn bộ đều miễn phí, lúc nào em muốn đến để chăm sóc sắc đẹp, cứ gọi điện thoại cho chị, đích thân chị sẽ tự mình làm cho em.
– Um.. à….
Hai người đàn bà đã hoàn toàn mất phương hướng khi thảo luận nghiên cứu về cái đề tài làm đẹp, hoàn toàn quên mất ở trong phòng bếp còn có một Đinh Nhị Cẩu đang ngồi ngơ ngác ngây ngốc.