Phần 63
– Đây chính là khu phố hành chính Long Cảng trực thuộc tân Hồ Khu, hiện tại nhiệm vụ của em chủ yếu là giải tỏa và xây dựng lại, đây là một khu vực rộng lớn tổng cộng hơn một ngàn mẫu đất, dù là nơi này thuộc về tân Hồ Khu, nhưng số tiền để giải tỏa thậm chí còn cao hơn của khu vực phồn hoa nhất của Thành phố Hồ Châu, mặc dù hiện tại đang rách nát, nhưng bởi vì chiếm cứ tại bên cạnh ga xe lửa, cho nên tiền đền bù cao vô cùng, một cái cửa hàng nho nhỏ, động vào đã trên một triệu nguyên tiền, bởi vì đắt như vậy, ngân sách của thành phố không đủ năng lực hoàn thành việc giải tỏa cải tạo.
Đinh Nhị Cẩu đem tấm địa đồ trải ra trên bàn trà, chỉ cho Dương Phụng Tê xem
– Ý của em là muốn mượn từ bên ngoài góp vốn để giải tỏa thu hồi mặt bằng?
Dương Phụng Tê là thương nhân, cho nên đối với cơ hội làm ăn bắt mạch nhanh hơn so với rất nhiều người.
– Hiện tại lãnh đạo thành phố chính là có ý này, cái chỗ này hiện tại đã thối nát đến mức không thể cải tạo sửa chữa lại, hiện tại du khách bên ngoài chỉ cần vừa ra khỏi nhà ga, ấn tượng đầu tiên của bọn họ chính là cái khu vực này quả thực là quá tệ mạt, đây tình hình trị an hỗn loạn, công an cũng không thể làm gì, nơi đây chỉ còn có cách phá bỏ, xây dựng lại thành trung tâm mua bán, để các thương gia chuyên nghiệp đầu tư vào, thì mới có thể thay đổi hiện trạng tình huống trước mắt.
– Em có ý tứ gì? Muốn chị tham dự vào?
Dương Phụng Tê trở lại nằm trên ghế sô pha, cái ghế sa lon này xác thực rất thoải mái, rộng thùng thình mềm mại, nhưng sẽ không để cho nàng mới thoáng cái mà rơi vào, đã quen sinh hoạt xa xỉ, Dương Phụng Tê không có nghĩ tới chính mình sẽ nguyện ý ngồi ở chỗ nầy..
– Em chỉ có một đề nghị, còn có đầu tư hay không đó là chuyện của chị, tại đây tương lai nếu phát triển bất động sản, nhất định tiền sẽ kiếm được đầy túi.
Đinh Nhị Cẩu uống một hớp nước rồi nói ra.
– Còn em? Tại sao em không tự mình bỏ tiền ra đầu tư?
– Em là quan chức của nhà nước, không thể làm chuyện buôn bán, đây là kỷ luật.
Đinh Nhị Cẩu nghiêm trang nói.
– Hừ… đi chết đi cái kỷ luật của em, làm như chị không biết em đang đầu tư khu trồng Việt Quất ở thôn Lê Viên đang thu hoạch tốt lắm, năm trước lợi nhuận kiếm về không ít, chị còn nghe nói em đang đang góp vốn xây dựng một cái xưởng thuốc, như thế nào đây? Tài chính có đủ hay không? Có muốn chị cho vay tiền?
Dương Phụng Tê cười rất là đắc ý.
– Ối trời… chị nhận được tin tức như vậy ở đâu? Chị đang điều tra em sao?
Đinh Nhị Cẩu giả vờ tức giận nói.
– Hừm… chị không cần phải đi điều tra làm chi cho mệt, em quên là tại Huyện Hải Dương chị cũng có cơ sở? Chị chỉ cần nói một tiếng, nhất cử nhất động của em có thể qua mặt được chị à?
Dương Phụng Tê nhún vai bỉu môi nói.
– À… cái này em lại đã quên, công ty cho vay tài chính của chị tại Huyện Hải Dương có phòng làm việc, nhưng là chuyện làm của em đã che giấu rất cẩn thận rồi, mà vẫn bị chị biết, ừm… xem ra để những người khác không biết, em về sau lại càng thu nhỏ chuyện của mình rồi.
– Quan chức các người cũng thiệt là… rõ ràng là muốn làm kinh doanh, nhưng lại phải che giấu, làm gì mà phải như vậy, có giấu cũng đã làm, bỏ hết tất cả đi, cùng với chị làm kinh doanh kiếm ăn.
Dương Phụng Tê lại một lần nữa đề nghị.
– Hì bây giờ em theo chân chị thì… chồng của chị phải tính làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đến cho anh ta nhìn xem chị và em ôm ấp nhau à?
Đinh Nhị Cẩu trêu nàng nói ra.
Vốn cái lời này đã rất khó nghe rồi, cũng bằng với mắng người đàn bà này không tuân thủ nữ tắc, nhưng Dương Phụng Tê nghe được trong lỗ tai, trái lại vô cùng hưởng thụ, nàng hướng bên cạnh Đinh Nhị Cẩu xê dịch lại gần, cơ hồ là dán chặt trên Đinh Nhị Cẩu, đây là đang ở phòng làm việc, Đinh Nhị Cẩu muốn xích ra bên ngoài tránh ra một chút, nhưng hắn còn chưa có động đậy thân thể, Dương Phụng Tê thoáng cái đã chủ động, nắm lấy bàn tay của Đinh Nhị Cẩu vững vàng đem nhét vào bên trong quần lót của mình, dọc theo cái khe thịt âm hộ, Đinh Nhị Cẩu cảm nhận được dịch nhờn của cái âm đạo nàng đã rịn ra dinh dính hơi đặc…
– Ưm… nơi này là văn phòng, để cho người ta trông thấy kỳ lắm, có muốn gì thì để sau, chịu không?
Đinh Nhị Cẩu nói không dám cao giọng, thật ra thì chủ yếu là hắn vừa mới đến trong một hoàn cảnh lạ lẫm, vì thế không dám có hành vi vượt rào, nếu hắn đã đến đây lâu rồi, thì đã đem Dương Phụng Tê giải quyết tại chỗ rồi, huống chi tại đây còn có một cái bàn làm việc rộng lớn, cùng cái ghế sô pha có thể thay thế cái giường.
– Có phải là vì em ghen vì chị đã có chồng rồi phải không? Ừ… thật đúng là nhìn không ra, em thật đúng là một cái hạt giống đa tình.
Dương Phụng Tê cười hì hì thả bàn tay của Đinh Nhị Cẩu ra.
– Ai… nếu em không đa tình, thì ngay từ em đâu có cứu chị mang đi, không ngờ tới cuối cùng thì chị cũng rời xa em, đúng vậy… em cũng biết, chúng ta không có khả năng cùng chung một con đường, em mỗi lần suy nghĩ nhớ chị, thì tất cả chỉ còn là kỷ niệm…
– Em thật là nghĩ như vậy chứ?
Dương Phụng Tê thu lại nụ cười trên mặt, chăm chú nhìn Đinh Nhị Cẩu.
– Đúng vậy, chị không tin?
– Ha ha ha… tin em mới là lạ đấy, dám còn nói là nhớ đến chị… hừ.. từ sau khi chị ra đi, em đã có thêm mấy người đàn bà? Có muốn là chị nói rỏ ra tên của từng người cho em nghe?
Dương Phụng Tê mỉm cười mà tựa như là không cười nhìn thẳng vào mặt Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Được rồi… được rồi… em xem tại trong lòng chị, một chút tình riêng với em cũng không còn, xem như là em chưa có nói gì.
Đinh Nhị Cẩu có hụt hẫng nói.
– Úi trời… tức giận sao? Chỉ là trêu đùa với em một chút đâu rồi, là nam nhân, có mấy ai mà không có hoa tâm, rất nhiều người không muốn trêu đùa phụ nữ, chẵng qua là không có tinh lực, cũng có rất nhiều người vì không có tiền, phàm là đàn ông chỉ cần có hai thứ này gọp đủ, thì người nào cũng sẽ là sắc lang đầu thai, cho nên cũng không cần phải e ngại, nếu có nhiều đàn bà lên trên giường của em, thì chứng minh em có mị lực và cũng dồi dào tinh lực, cho nên chị cũng không có xem thường em đâu..
Dương Phụng Tê nói thẳng thắn, lại làm cho Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng xấu hổ vô cùng…
Bên trong gian phòng làm việc bất chợt tĩnh lặng lạ thường, hai người không tìm được đề tài khác rồi..
– Bây giờ đã muộn, chị sẽ nghỉ ngơi ở đâu?
Dương Phụng Tê hỏi.
– Chị chỉ đi một mình?
Đinh Nhị Cẩu nhìn phía ngoài cửa sổ quan sát.
– Yên tâm đi, chỉ có một mình, không có người khác.
Dương Phụng Tê nói.
– Vậy để em sắp xếp để chị nghỉ ngơi một khách sạn trong thành phố, khu vực ở đây không tốt, quá loạn.
– Vậy em nghỉ ngơi ở đâu?
Dương Phụng Tê hỏi.
– Em cũng ở trong thành phố, thuê một gian phòng trong tiểu khu.
Đinh Nhị Cẩu tim đập bắt đầu gia tăng tốc độ, lo lắng Dương Phụng Tê buổi tối sẽ tìm tới gian phòng của hắn…
– Em đã có nơi ở, vậy thì đến nơi của em đi, không cần tìm đến khách sạn, một năm bốn mùa chị đi công việc, cả ngày ở toàn khách sạn, không có cảm giác âm cúng của nhà của mình, em không có ý kiến chứ?
– Không có ý kiến… không có ý kiến, chỉ là ở bên trong gian phòng của em đã lâu không có quét dọn, rất bầy hầy bẩn lắm, chị đến ở khách sạn đi, nơi đó sạch sẽ.
Đinh Nhị Cẩu khuyên nàng.
– Em nói sai rồi, trong nhà của em người dù có bẩn, cũng chỉ là của một mình em, chị không quan tâm cái bẩn của em, nhưng ở trong khách sạn là nơi có bao nhiêu người đã ngủ qua, nơi đó mới là thật sự bẩn đấy.
Đinh Nhị Cẩu lần này thật sự bó tay rồi, nếu Hạ Hà Tuệ trông thấy Đinh Nhị Cẩu dẫn theo một người đàn bà trở về nhà, không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, đây là lần đầu tiên Đinh Nhị Cẩu gặp khó khăn, bởi vì hắn sợ hai người đàn bà này ở chung một chỗ…