Phần 25
– Làm gì mà lâu vậy?
Chu Hồng Kỳ ở dưới đã chờ khá lâu nên không nhịn được.
– Bộ chị cho rằng giết người dễ dàng lắm như vậy a, em lại chưa từng giết người, em làm sao biết làm như thế nào giết người cho thật lẹ?
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng bĩu môi nói.
– Làm sạch sẻ không?
Chu Hồng Kỳ lại hỏi, vừa rồi vội vã đi ra, nàng thật vẫn là quên mất, Đinh Nhị Cẩu cũng không phải là người theo nghề này giồng như nàng, cũng không ngờ Đinh Nhị Cẩu đến cùng có thể giết người hay không nữa….
– Sạch sẻ rồi, đi nhanh lên, em đoán chừng trong ôtô mấy người kia sắp tỉnh lại…
– Đi, vừa rồi chị đã kêu một chiếc xe, chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói.
– Chúng ta trực tiếp đến sân bay sao?
– Không, chúng ta không đến sân bay, đoán chừng hành tung của chúng ta là đã bị người tập trung chú ý vào rồi, nếu đến phi trường, nói không chừng bọn họ đang ở nơi đó chờ chúng ta, chúng ta đi đường biển, có chiếc du thuyền đang đợi sẵn, qua Singapore rồi mới ngồi phi cơ về nước.
– Ngồi du thuyền có quá chậm không chứ ?
– Chỉ còn có cách này, đoạn đường chắc chắn nhất định là an toàn, chuẩn bị sẵn sàng đi, Trường Sinh.. chị đúng ra không nên mang em đến đây, lúc này nhiệm vụ thất bại, trong nội tâm của chị thật khó chịu, chuyện vừa rồi làm cho chịu ủy khuất.
– Khục, nói cái gì đó, không có gì, cống hiến sức lực cho chị là vinh hạnh của em, mà em là bạn trai chị, giúp chị chút chuyện thì có gì đâu, với lại hiện ở trong nước em cũng không có chuyện gì làm, xem như là một chuyến du lịch, bất quá đáng tiếc là không thể đi Malaysia rồi, vẫn còn chưa được đầy đủ ah.
– Chờ sau này có thời gian, chị sẽ cùng em đi đến.
Chu Hồng Kỳ đúng lúc này tâm tình của nàng cũng hơi tạm đỡ đôi chút.
…
Trên du thuyền, lúc này mọi việc tạm thời xem như là đã kết thúc, tâm tình tạm thời được thả lỏng, hai người đang cùng một chỗ ở chung trong một gian phòng….
Bên ngoài qua khung cửa sổ nhỏ, bầu trời trong xanh sáng lạ thường dù trời đang dần tối, Chu Hồng Kỳ đến bên tủ rượu, lấy ra chai vang đỏ, một bên cầm lấy hai cái ly đế cao mang ra…
Chờ Đinh Nhị Cẩu tắm rửa xong đi ra, Chu Hồng Kỳ ngoắc lại nói:
– Nhị Cẩu, qua đây uống cùng chị …
Đinh Nhị Cẩu cười nói:
– Lúc này chị nghĩ như thế nào mà lại muốn uống rượu….
Chu Hồng Kỳ bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, nhẹ nói:
– Đột nhiên chị muốn uống….
Đinh Nhị Cẩu cảm giác được Chu Hồng Kỳ cảm xúc khá tệ, nên hắn đi đến bàn ăn, nhẹ giọng hỏi:
– Như thế nào, vẫn còn nghĩ đến chuyện cũ?
Chu Hồng Kỳ lắc đầu nói:
– Không có, đừng nói chuyện đó nữa, chúng ta uống rượu đi.
Nàng đem một ly rượu đỏ đưa cho Nhị Cẩu.
Nhìn qua một đầy ly rượu đỏ, Chu Hồng Kỳ khe khẽ thở dài, nói:
– Thời gian nhân sinh vui vẻ, đã trôi qua mất rồi…..
Đinh Nhị Cẩu yên lặng nhấp hớp rượu, sau đó hỏi:
– Chị nhớ lại kỷ niệm cũ với hắn?
Chu Hồng Kỳ vẻ mặt biểu lộ đau thương nói:
– Ở cùng một chỗ yêu thương với nhau, bao giờ cũng đều là kỷ niệm đẹp khi nhớ lại….
Đinh Nhị Cẩu bưng chén lên, sau đó nhìn qua nàng, nhẹ giọng:
– Vậy bây giờ là cảm giác chị như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu một ly rượu đế một ngụm uống xong một nửa, sau đó thở dài..
Chu Hồng Kỳ khẽ nhăn đôi lông mày:
– Lạ một điều là bây giờ cảm giác kỷ niệm đẹp cũ khi nhớ lại, tựa như chẳng có lưu lại điều gì cả, em cũng đừng uống vội vả như vậy, không tốt cho thân thể…
Đinh Nhị Cẩu nhìn qua rồi an ủi nàng:
– Chị Hồng Kỳ cũng đừng làm gì khó xử cho chính mình, chỉ cần chị đồng ý, em vẫn có thể luôn luôn ở bên cùng chị.
Chu Hồng Kỳ lắc đầu, nói:
– Thân phận của chúng ta đã không có khả năng ở cùng một chỗ, Nhị Cẩu chẳng lẽ em an ủi chị?
Đinh Nhị Cẩu khoát tay nói:
– Bất kể như thế nào, em vẫn có thể bỏ hết…
Chu Hồng Kỳ thở dài, mang theo ngữ khí trách cứ nói:
– Em nói như vậy sẽ để cho chị suy nghĩ thật là khó khăn.
Đinh Nhị Cẩu nói:
– Chẳng lẽ chúng ta thật sự chỉ khi nào biến thành người lạ thì mới vui vẻ hay sao?
Chu Hồng Kỳ chỉ im lặng, bưng ly rượu lên nhấp môi, trong lòng nàng nghĩ, nếu quả thật cùng Đinh Nhị Cẩu đã trở thành người lạ, như vậy về sau chính mình có thể hay không sẽ rất là khó chịu…
Nàng bây giờ mới xác thực là mình thích Nhị Cẩu, điểm này nàng không thể lừa được nội tâm của chính mình, có một lần buổi tối nằm nàng nằm mơ, mơ tới chính mình vừa ngoan tâm, thực ra cùng với Đinh Nhị Cẩu quan hệ mà không phải là Vương Nhất, sau giấc mộng này, khi tỉnh lại Chu Hồng Kỳ trong nội tâm khó chịu thật lâu, nàng cứ sợ mộng cảnh trở thành sự thật….
Chu Hồng Kỳ lấy lại tinh thần, nói:
– Chị không biết tâm tư em như thế nào, chúng ta… vẫn luôn là bằng hữu, không phải sao?
– Bằng hữu?
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười, nhưng trong nội tâm cảm giác mất mát:
– Vâng, chúng ta là bằng hữu.
Đinh Nhị Cẩu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng lên nói:
– Thôi em đi ra ngoài dạo chút nhé.
Chu Hồng Kỳ sửng sốt một chút, vội vàng hỏi:
– Đã trễ thế như vậy, em đi đâu?
Đinh Nhị Cẩu không có trả lời, đứng dậy hướng ra phía ngoài đi, Chu Hồng Kỳ đuổi theo đứng sát giữ chặt Đinh Nhị Cẩu cánh tay:
– Chớ đi, uống nhiều như vậy, chị lo lắng.
– Em đâu có uống say.
Đinh Nhị Cẩu thở dài, khoát tay nói.
Chu Hồng Kỳ ôm lấy Đinh Nhị Cẩu :
– Hãy ở đây với chị…
Đinh Nhị Cẩu hơi sững sờ, từ trước cho tới bây giờ, hắn chưa từng gặp Chu Hồng Kỳ sa sút như thế khi nói chuyện với mình, trong nội tâm Đinh Nhị Cẩu, Chu Hồng Kỳ vẫn là một nữ nhân rất kiên cường, mặc dù là lúc Chu Hồng Kỳ nói hắn giết Vương Nhất ở trước mặt người này, nàng y nguyên biểu hiện nét mặt vô cùng lạnh lùng kiên quyết, lúc này Đinh Nhị Cẩu đột nhiên cảm giác Chu Hồng Kỳ đột nhiên biến thành rất yếu ớt, tựa hồ như chiếc bình pha lê mỏng manh, chỉ cần đụng nhẹ một cái sẽ là tan nát.
Trong lúc Chu Hồng Kỳ ôm lấy cánh tay hắn, tay của hắn nhẹ nhàng giật nhẹ, đem Chu Hồng Kỳ kéo sát đến ngực mình, sau đó chăm chú ôm lấy nàng.
Nhàn nhạt hương thơm tiến vào trong lỗ mũi, Đinh Nhị Cẩu tham lam ngửi ngửi thân thể mê người Chu Hồng Kỳ phát hương, cảm thụ được sự mềm mại của nàng, giờ khắc này hắn hận không thể cùng với Chu Hồng Kỳ dung hòa làm một thể.
– Cứ như vậy ôm chị được không?
Chu Hồng Kỳ nhẹ giọng tại trong ngực Đinh Nhị Cẩu nói.
Đinh Nhị Cẩu nhẹ gật đầu, hai người đứng tại cửa ra vào, ôm nhau đã qua một hồi lâu Chu Hồng Kỳ mới nói:
– Tại đây lạnh quá, chúng ta vào trong phòng ngủ đi…
– Phòng ngủ…
Đinh Nhị Cẩu nghe được hai chữ phòng ngủ trong nội tâm đột nhiên biến thành kích động, Chu Hồng Kỳ thấy Đinh Nhị Cẩu giãy giụa ngẩn người ra, nhìn thấy hắn biểu lộ, khuôn mặt nàng đỏ lên, nói:
– Đừng suy nghĩ nhiều, vào phòng ngủ giúp chị nói chuyện phiếm.
Đi vào phòng ngủ, hơi ấm tăng lên mấyi phần, Đinh Nhị Cẩu nói:
– Chị còn muốn uống sao?
Chu Hồng Kỳ gật đầu, nói:
– Tiếp tục uống, còn chưa có say đâu.
Đinh Nhị Cẩu cười khổ nói:
– Chị muốn làm mình quá chén cho say?
Chu Hồng Kỳ nói:
– Rất lâu không có say qua, nay muốn thử xem….
Đinh Nhị Cẩu nói:
– Chị không sợ sau khi uống say, em đối với chị sẽ làm điều gì đó?
Chu Hồng Kỳ rất nghiêm túc nhìn qua Nhị Cẩu hỏi:
– Em có muốn biết không?
Đinh Nhị Cẩu đem chai rượu đặt ở trên chiếc bàn nhỏ thủy tinh trong phòng ngủ, không chút do dự gật đầu, nói:
– Em là nam nhân bình thường, nhất định sẽ…..
Chu Hồng Kỳ cắn cắn môi, khuôn mặt ửng đỏ nói:
– Nếu như… nếu như chị uống say rồi, em muốn thế nào thì được cái đó, cứ xem tối nay như là giấc mộng, ngày mai… chúng ta vẫn là bình thường lại với nhau như mọi ngày vậy….
Nghe Chu Hồng Kỳ nói như vậy, Đinh Nhị Cẩu cảm giác trái tim mình như nhanh muốn nhảy ra ngoài…