Phần 195
Đang lúc Đinh Nhị Cẩu buồn bực vì Chu Hồng Diễm đã tắt máy, thì Từ Kiều Kiều gọi điện thoại tới..
– Uả… còn sống trở về rồi hả? Không có bị người tiền dâm hậu sát à?
Đinh Nhị Cẩu nghe điện thoại giận không chỗ phát tiết, cô gái này thật sự là chuyện gì cũng có thể làm, nếu không có chút ít giao tình, chuyện đêm hôm đó thì thật sự hắn không muốn nhúng tay vào.
– Trường Sinh, anh cũng đừng mắng tôi nữa, tôi biết sai rồi, bây giờ tôi đang ở gần cơ quan của anh đây này, anh ra đi, tôi mời anh ăn cơm.
Từ Kiều Kiều thái độ khác thường không có phản ứng khi Đinh Nhị Cẩu mắng, nhau, mà là lại nói nhỏ nhẹ với hắn
– Không cần đâu, tự mình cô ăn đi, tôi còn có việc, bận lắm..
– Tôi biết anh bận rộn, nhưng ăn cơm đâu có tốn bao nhiêu thời gian, giờ cũng đã tan việc, được không?
Từ Kiều Kiều khép nép hỏi.
– Ui trời… thật sự là không có biện pháp nào với cô nữa, thôi được rồi..
Đinh Nhị Cẩu dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm, hơn nữa hắn cũng cũng muốn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, vì thế thu thập sắp xếp một chút, rồi ra cổng ủy ban, vừa thấy Từ Kiều Kiều chính một mình đeo túi xách đứng ở ven đường chờ đợi hắn, vừa thấy hắn đi ra, lập tức vui tươi đi đến nắm cánh tay Đinh Nhị Cẩu.
– Ai da… buông ra, đây là trước cửa ủy ban đông người, với lại tôi với cô đâu có mối quan hệ thân mật như vậy đâu..
– Hì.. anh đừng giận nữa mà, tôi cũng đâu có muốn mang tên tuổi của anh ra làm gì, nhưng lúc ấy nếu không nói như vậy, tôi sẽ bị người ta bắt giết, nếu vậy thì giờ anh đâu có gặp mặt tôi được..
– Gặp mặt cô thì có chỗ gì tốt… mà hình như cô đúng là sao chổi của tôi đấy, đầu tiên nhìn thấy cô, thì cô bị ăn trộm, suýt chút nữa tôi với người ta đánh nhau, lần thứ hai bằng hữu của cô kết hôn, thiếu chút nữa thì tôi bị xe đâm chết, vừa rồi đây, khi nhận được điện thoại của Triệu Cương nói về cô, thì tôi liền lọt xuống sông, cô suy nghĩ lại xem, có phải là sao chổi xui xẻo không?
– Lọt xuống sông? Sao lại thế? Anh có bị thương gì không?
– Không có, mà việc này cô cũng không cần hỏi, hôm nay tìm tôi lại có chuyện gì sao?
– Không có việc gì, anh là bạn trai tôi, tôi tìm anh ăn bữa cơm không được à?
– Này… ngừng lại, tôi trở thành bạn trai của cô khi nào vậy hả?
Từ Kiều Kiều hai tay khoác ở cánh tay Đinh Nhị Cẩu, cũng không chịu buông ra, nói:
– Tôi mặc kệ, dù sao chuyện này Triệu Cương đã nghe rỏ, nếu anh không nhận tôi là bạn gái anh, thì sớm muộn gì hắn cũng bắt tôi mang đi đấy, tôi van anh.
– Cô nói là Hà Tình cũng không muốn rời khỏi nơi đó? Vậy thì đâu phải là bị ép buộc hả?
Nghe Từ Kiều Kiều kể lại lúc ở trong sơn trang Vệ Hoàng cùng với Hà Tình đối thoại, Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng tôi có cảm giác vấn đề này nhất định là có ẩn tình bên trong, chẳng qua là tôi không biết chuyện gì, nhìn Hà Tình nói chuyện một đằng, suy nghĩ một nẻo, tôi đoán có thể là Hà Tình sợ có người nghe lén trong lúc nói chuyện?
Từ Kiều Kiều nói.
– Được rồi, chuyện này dừng ở đây, chuyện của người ta, tôi cũng không quản được, cô cũng phải lo cho bản thân mình trước đi, chuyện vừa rồi xem như tôi thiếu nợ Triệu Cương một cái nhân tình, về sau cô đừng có tự chủ trương, gây nên chuyện nữa, lần này là cũng may là nhờ hắn nể mặt mũi, cô nghĩ thử xem, nếu hắn không để ý tới tôi, đem cô đè ra cưỡng hiếp, lại chụp mấy tấm hình, cô nói cô có gặp phiền phức không?
– Ai da… tôi đã biết, chuyện của người khác sau này tôi không bao giờ xía vào nữa, bất quá coi như lần này anh trượng nghĩa, nói đi muốn ăn cái gì, tôi mời anh.
– Khỏi đi, cái gì cũng đều ngán ăn rồi, đi ra quán vĩa hè kiếm đồ lặt vặt ăn đi.
– Không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu, lần này cũng may là tên tuổi của anh cũng đủ vang, bằng không tôi thật sự là thê thảm rồi.
– Hừ… cô nói sai rồi, không phải là tên tuổi của tôi đủ vang, mà là tại vì vị trí của tôi, nếu tôi không phải là thư ký của chủ tịch thành phố thư, hừ… Triệu Cương đâu cần biết tôi là ai, với lại tôi có cảm giác chuyện này chưa có kết thúc đâu, tôi đã liên lạc với Triệu Cương, đêm nay tôi mời hắn ăn cơm, để nhìn xem tình huống rồi tính sau, từ ngày hắn gọi điện thoại cho tôi, thì tôi biết là con người của hắn cũng không đơn giản.
– Trường Sinh.. tôi xin lỗi, đã mang phiền toái đến cho anh.
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói gì nữa, mang theo Từ Kiều Kiều đi vào một cái hẻm nhỏ bên cạnh ủy ban thành phố, nơi đó có quán ăn thịt nướng Thiên Sơn, chính gốc dê tươi, ăn yên tâm, bởi vì giữa trưa, cho nên Đinh Nhị Cẩu cũng không uống rượu, hai người ngồi đối diện cùng ăn thịt nướng, cũng có một hương vị khác.
Từ Kiều Kiều vẫn mang theo khí chất của thành phần tri thức, nhưng thật ra nàng vẫn còn ngơ ngác ngây ngô nhiều điều lắm, tuy rằng ngực không phải rất lớn, nhưng cũng đủ có thể nắm chặt trong lòng bàn tay, dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán, phía dưới bó sát người là cái quần thun bó sát đem bề ngoài cái mu âm hộ gồ cao nguyên hình hiện ra, cái áo dệt kim hở cổ lộ ra thấp thoáng đôi bầu vú, đồng dạng là mốt hiện nay đấy.
– Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua à?
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu nhìn mình chằm chằm, Từ Kiều Kiều có vẻ có chút ngượng ngùng.
– Ủa.. tôi ngắm nhìn bạn gái của tôi, mắc mớ gì tới cô, đây chính là cô nói, đừng có nghĩ xấu đấy.
Từ Kiều Kiều lườm Đinh Nhị Cẩu một cái, không nói nên lời.