Phần 183
– Thông gia.. xin mời ngồi, Hách Giai em rót trà cho thông gia.
Hôn lễ cử hành xong rồi, Triệu Khánh Hổ cùng vợ chồng Hà Hồng An đến trong phòng khách, Hách Giai đóng vai là nữ chủ nhân, Hà Hồng An khuôn mặt không có gì vui vẻ, cũng không có biểu lộ gì khi Triệu Khánh Hổ gọi ông ta là thông gia, tuy ngồi ở trên cái ghế bằng gổ lim có giá trị mấy trăm ngàn, Hà Hồng An cùng Lưu Giang lại như ngồi trên đống lửa..
– Lão Triệu, tôi muốn cùng lão trò chuyện chút về chuyện con gái, lão xem có được hay không?
Hà Hồng An trầm ngâm, tuy là Hà Tình đã cự tuyệt đề nghị của ông, nhưng ông vẫn muốn níu kéo với Triệu Khánh Hổ, nếu như Triệu Khánh Hổ có thể đồng ý chừa cho Hà Tình một con đường đi..
– Ừ, được rồi, Hách Giai, em mang chị dâu lên trên lầu thăm Hà Tình đi…
Triệu Khánh Hổ đưa mắt liếc Hách Giai ra ý, vì vậy Hách Giai liền dẫn Lưu Giang đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông, cửa đóng lại, Hà Hồng An quan sát chúng quanh tại đây, chỗ này là lần đầu tiên ông tới, cả gian phòng đều làm bằng gỗ lim, nhưng trong lòng của ông bây giờ không có hứng thú đế đánh giá đồ dùng cao cấp trong nhà này.
– Lão Triệu, coi như tôi van lão, nếu còn có điều kiện gì, cứ nói hết ra, điều kiện của tôi chỉ có một, thả Hà Tình ra, tôi chỉ có một đứa con gái, hi vọng lão đừng đưa những sự việc của chúng ta vào làm liên lụy đến trên người của nó.
Để tăng thêm thành ý của mình, Hà Hồng An lời còn chưa nói hết, liền quỳ xuống ở trước mặt Triệu Khánh Hổ.
Thế nhưng Triệu Khánh Hổ dường như đã nhìn thấu mục đích của Hà Hồng An, hằn nhàn nhã thả ra từng ngụm khói xì gà Cuba, xuyên thấu qua khói thuốc lượn quanh, nhìn xem Hà Hồng An đang quỳ dưới đất.
– Lão Hà, tôi không thể không nói, lão tính toán rất khá, làm như tôi không biết sao? Lão muốn đem Hà Tình đưa ra nước ngoài, sau đó cả gia đình lão đều chạy trốn theo cùng, ở bên đó các người sẽ có cuộc sống thoải mái, lão cho tôi là đồ ngốc sao?
Triệu Khánh Hổ nói ra câu này, quả thực như là sấm sét giữa trời quang với Hà Hồng An, ông ta không nghĩ tới lời mình vừa nói với Hà Tình, như thế nào lại nhanh như vậy lại truyền đến trong lỗ tai Triệu Khánh Hổ, con gái của mình tuyệt đối sẽ không mật báo, vậy chỉ có thể là trong phòng đã bị đặt máy nghe lén rồi, nghĩ tới đây, tâm ông như tro tàn, trách không được con gái vừa rồi trả lời với mình như vậy.
– Lão Triệu, tôi giúp lão nhiều như vậy, đến cùng lão còn muốn gì nữa, tôi chỉ là chủ tịch của một ngân hàng thành phố, năng lực của tôi không có lớn như lão tưởng đâu, tôi van cầu lão hãy bỏ qua cho tôi đi, những số tiền mà trước đây lão cho tôi, tôi sẽ trả lại không thiếu một phân, thậm chí lão thu tiền lãi cũng được, được không vậy?
Hà Hồng An hiện tại đã là tôn nghiêm mất hết, thiếu chút nữa quỳ gối ôm lấy bắp đùi của Triệu Khánh Hổ.
– Lão Hà, cần gì phải làm như vậy chứ, lão cũng biết là tôi không có đưa con khác, Hằng Bân là đứa con trai duy nhất, Hà Tình gả cho hắn, chẳng khác nào đã có được trong tay mấy triệu tài sản, qua mấy năm nữa, Hà Tình sinh em bé cho Hằng Bân, thì toàn bộ tài sản nhà họ Triệu đều sẽ giao hết cho Hà Tình, sao lão không suy tính một chút về chuyện này, Hà Tình gả cho nhà họ Triệu đâu có thua lỗ cái gì đâu?
Hà Hồng An không còn lời nào để nói, một chút lý do cũng không tìm ra được, bởi vì lý do của ông thì không dám nói, chỉ cần ông vừa nói ra, Triệu Khánh Hổ nhất định sẽ giận dữ, bởi vì lý do của ông chỉ có một, chính là Triệu Hằng Bân là người thiểu năng, không có một cha mẹ nào lại muốn con gái mình lấy một người như thế, lý do này ông dám nói sao? Không dám…
– Hơn nữa, lão Hà, những số tiền tôi đưa cho lão đều là món tiền nhỏ, bất cứ khi nào lão cần tiền, cứ việc nói, vừa rồi chẳng qua là ngoài ý muốn, vốn của tập đoàn Vệ Hoàng tình huống không thật là tốt, nguyên nhân vì sao thì lão cũng biết, tôi không thiếu tiền, mà là do có những số tiền không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên chuyện tôi cần lão giúp tôi rửa sạch những số tiền đấy, điều này so với lão giúp tôi cho vay 1 tỷ còn trọng yếu hơn nhiều, lão Hà… từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn vẻn vẹn chỉ là quan hệ lợi ích, mà chúng ta đã là thân thích, về sau, lão sẽ có cháu ngoại, chúng ta là người một nhà, haha… đứng dậy đi, đừng để người bên ngoài nhìn thấy thì không tốt.
Triệu Khánh Hổ thò tay đỡ Hà Hồng An đứng dậy.
– Lão Triệu, tôi đã nói, tôi chỉ là một chủ tịch một ngân hàng của thành phố, không có năng lực lớn như vậy, lão đem hi vọng ký thác vào trên người của tôi, nếu như tôi bị điều đi nơi khác, những chuyện tôi là ở đây bị lộ ra, nhất định sẽ bị điều tra, đến lúc đó tôi và lão đều là game over.
– Lão Hà, yên tâm đi, trên tỉnh tôi sẽ lo lót, trong thời gian này lão không có bị điều đi nơi nào đâu, tôi cũng sẽ không hại lão, chúng ta kết hợp làm rất tốt, về sổ sách kế toán, khẳng định so với tôi, lão có kinh nghiệm nhiều hơn..
…
Mặc dù không có chủ tịch và bí thư thành phố đến tham dự lễ cưới, nhưng Triệu Khánh Hổ là loại cáo già rất biết làm người, dù Giang Bình Quý và Đinh Nhị Cẩu những người này chỉ thư ký đại diện đến, lão cũng mang rượu đến kính mời từng người…
Triệu Hằng Bân thiểu năng cho nên không ra mời rượu được, người mời rượu lại là Triệu Khánh Hổ và Hà Tình cùng với cha mẹ của Hà Tình, như vậy nếu ai không biết nhìn về phía trên sẽ tưởng rằng Triệu Khánh Hổ là chú rể, dù Triệu Khánh Hổ tuy lớn tuổi, nhưng khi từ dưới nhìn lên vẫn còn lộ ra phong độ dẻo dai.
Đinh Nhị Cẩu lần đầu tiên mới gặp mặt Triệu Khánh Hổ, nhưng Giang Bình Quý thì đã rất nhiều lần, vì tay nhà giàu nhất của thành phố Hồ Châu này mỗi lần muốn gặp bí thư Tưởng Văn Sơn, thường cùng Tưởng Văn Sơn kiếm nơi kín đáo uống rượu, cho nên đối với Giang Bình Quý rất là quen thuộc, Triệu Khánh Hổ cũng đã từng làm chủ nhiệm của nhà máy dệt may, cho nên lão biết rõ được đạo lý Diêm Vương dễ trêu, còn tiểu quỷ thì khó dây dưa, cho nên đối với thư ký của những lãnh đạo, lão cho tới bây giờ cũng đều kết giao, đương nhiên nhiều khi, những người này cũng sẽ bánh chưng đi, thì bánh quy lại, nên tạo cho lão rất nhiều thuận tiện.
– Giang chủ nhiệm, chúng ta đã lâu không có uống rượu với nhau rồi, còn đây chính là Đinh thư ký phải không?.
Triệu Khánh Hổ bưng ly rượu cười cười hỏi, Giang Bình Quý là thư ký bí thư Tưởng Văn Sơn, hắn còn có một thân phận khác, đó là phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy, cho nên Triệu Khánh Hổ xưng hô gọi là Giang chủ nhiệm.
– Vâng.. đúng vậy, kia là Đinh Trường Sinh, thư ký của chủ tịch Thạch, vừa tới Hồ Châu không lâu, nên có thể cùng với ông Triệu chưa quen biết, bất quá không sao, chỉ cần ai đã cùng từng với ông Triệu uống rượu thì đều đều biết rõ, ông Triệu rât trượng nghĩa hòa đồng với mọi người… ha ha.
Giang Bình Quý nói chuyện rất có trình độ, không hổ danh là thư ký bí thư thành phố, qua mấy câu liền đem thân phận của Nhị Cẩu cùng với Triệu Khánh Hổ làm giới thiệu rất rõ ràng.
– Đinh thư ký, tuổi tác của tôi tuy lớn, lời nói hơi quá một chút, chứ tại thành phố Hồ Châu này, về sau nếu có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, cứ việc nói, Triệu Cương.. cháu đem danh thiếp của chú gửi cho Đinh thư ký.
Triệu Khánh Hổ quay đầu hướng sau lưng một người tuổi còn trẻ nói.
Người trẻ tuổi lập tức từ trong áo vét móc ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, thận trọng từ bên trong lấy ra một tấm danh thiếp hai tay đưa về phía Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy điệu bộ trân trọng như thế này, nếu hắn không tiếp nhận tấm danh thiếp này, đoán chừng tất cả mọi người sẽ rất lúng túng, vì vậy vội vàng đem ly rượu đang cầm trong tay đưa cho Cổ Hiểu Manh bên cạnh, xoay người đem nhận lấy tấm danh thiếp này.
Giang Bình Quý nhìn thoáng qua tấm danh thiếp, trong mắt lộ ra sự vui vẻ, Triệu Khánh Hổ này đúng là không phải người bình thường, hắn nhớ rõ lúc trước chính mình lần đầu tiên gặp Triệu Khánh Hổ, thì Triệu Khánh Hổ cũng gửi cho hắn một tấm danh thiếp, đến nay tấm danh thiếp kia vẫn còn lưu lại tại trong tủ sách của mình, lúc rỗi rãnh thường xuyên lấy ra xem ngó một chút.
Bởi vì tấm danh thiếp kia không phải là bằng giấy, mà làm từ gỗ cây trắc, trên mặt khắc tên của Triệu Khánh Hổ cùng số điện thoại…
Thế nhưng hôm nay hắn lại nhìn thấy Triệu Khánh Hổ đưa cho Đinh Nhị Cẩu tấm danh thiếp này, nhưng lại làm bằng hoàng kim, hoàng Kim có giá, nhưng danh tiếp làm bằng gỗ trắc lại là vô giá, những năm gần đây, trải qua do có nhiều người sưu tầm thị trường gỗ nâng giá, đã đẩy lên giá trị một tấc gỗ bằng một tác vàng rồi, cho nên Giang Bình Quý cảm giác thấy dụng ý Triệu Khánh Hổ, đó chính là Giang chủ nhiệm cùng với Đinh thư ký là không đồng dạng, cho nên danh thiếp khác loại, đương nhiên quan hệ cũng không giống nhau..
– Cám ơn ông Triệu..
– Có gì đâu, cậu có thể tới đây tham gia hôn lễ của con tôi thì tôi đã rất cảm kích rồi, sau này nếu có thời gian rảnh rỗi, tại đây phía sau núi có nuôi một ít thú rừng hoang dã, nếu như Giang chủ nhiệm cùng Đinh thư ký có hứng thú, xin mời đến…
Triệu Khánh Hổ rất là khéo léo, lúc mời rượu trình tự sắp đặt rõ ràng, Đường Kiến Chính được mời trước, đủ để nhìn ra được quan hệ của Đường Kiến Chính và Triệu Khánh Hổ..
– Ông Triệu.. ông cứ lo việc của mình trước đi, sau này có gì thì còn gặp lại…
– Ừ.. hôm nay quá bận rộn, không có nhiều thời gian, xin lỗi không tiếp được lâu..
Triệu Khánh Hổ rất là khiêm tốn, uống ly rượu xong lại đi kính rượu bàn khác, nhưng về phần trong ly là rượu hay là nước, cũng chỉ có mình lão ta biết mà thôi.
Trong lúc Triệu Cương cầm bình rượu đi theo sau lưng Triệu Khánh Hổ mời rượu, thì phía sau có người tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói:
– Anh Cương, Cát Hổ đến rồi, em thấy hắn ta không giống như là tới tham gia hôn lễ, đang ở trong trang viên đi dạo lung tung khắp nơi, bị các anh em ngăn cản lãi, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?
– Cát Hổ? Hắn tới nơi này làm gì?
– Không biết, chuyện này có cần báo cáo với ông chủ không?
– Không cần, mày thay tao ở phía sau rót rượu, để tao đi xem, thằng này nếu tới đây bới mó gây chuyện, sẽ biết tay của tao..
Triệu Cương hung tợn nói.
Nếu như nói tại thành phố Hồ Châu còn có người nào dám cùng người của tập đoàn Vệ Hoàng gây khó dễ, thì chỉ có thằng Cát Hổ này, xuất thân của hắn không biết từ nơi nào nhô ra, nhưng Triệu Cương thì rất hiểu rõ một chuyện, thằng này hình như là cho bán mạng cho con trai của Tưởng Văn Sơn là Tưởng Hải Dương, nhưng lâu nay hai nhà vẫn luôn xem như là nước giếng không phạm nước sông, lúc này đây thằng này lại chạy đến hang ổ của tập đoàn Vệ Hoàng, lá gan thật sự là không nhỏ đấy.