Phần 175
Thế nhưng khi Đinh Nhị Cẩu vừa bước ra thì vừa vặn trông thấy Dương Hiểu mang theo một túi gạo đi vào hành lang.
– Mẹ nuôi, tại sao mẹ lại tự mình đi mua gạo vậy? Lái xe đâu?
– Ồ.. Trường Sinh, sao giờ này mà con lại tới đây, trong nhà không có người à? Đi… trước tiên đem túi gạo vào nhà giúp mẹ cái, mệt chết đi..
Nếu như chuyện này không cho Cổ Thanh Sơn biết rõ, đó là bởi vì hắn sợ Cổ Thanh Sơn lại đi đến sở cảnh sát thành phố, chắc chắn là sẽ đả thảo kinh xà, nhưng chuyện này thì không thể giấu Dương Hiểu được, cho nên Đinh Nhị Cẩu phải nói cho Dương Hiểu biết, đây là hắn muốn thể hiện giá trị của mình, để cho Dương Hiểu biết rõ, khi cô nhận đứa con trai nuôi này thì sẽ không thiệt thòi gì, trái lại thì lập tức còn có thể nhận được sự giúp đỡ từ hắn, vì vậy đem chuyện vừa rồi kể ra rành mạch một lần.
– Ui.. lại có chuyện như vậy à? Vậy… vậy… con có thể ứng phó sao?
– Mẹ nuôi, yên tâm đi, ở ngoài xã hội con cũng có vài bằng hữu đấy, chuyện này con nhất định sẽ lấy lại công bằng cho mẹ nuôi, Hiểu Manh cũng là chị nuôi, con quyết sẽ bảo hộ sự an toàn…
Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Hiểu vào trong nhà, Cổ Hiểu Manh vẫn còn đứng ở đấy, lúc này ánh mắt của hắn nhìn theo bước chân của nàng đang đi nhanh đến cửa, trước ngực áo như đường vòng cung gợn sóng càng phát mãnh liệt, hai bầu vú rất tròn hướng lên trên như nhấc lên, phảng phất muốn chèn phá vạt áo xông ra…
– Cổ Hiểu Manh, con không sao chứ?
Vừa vào cửa, không kịp đổi giày, Dương Hiểu nắm lấy cánh tay của con mình hỏi ngay.
– Mẹ, con không sao, có con nuôi của mẹ che chở, thì đâu có chuyện gì đâu.
Nói xong nàng hung hăng trợn mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu liếc, thằng này đúng là con người hai mặt, mới vừa rồi còn nói mình đừng có nói cho cha mẹ biết chuyện vừa xảy ra, thì chưa gì đã hót ra hết rồi, đây không phải là kể công sao?
– Con cũng đừng có nói dối, nếu không có Trường Sinh, mẹ thấy thật đúng là nguy hiểm, việc này cũng không cần nói cho cha con biết, cứ để cho Trường Sinh xử lý, nếu như chỗ của hắn cũng giải quyết không được, thì lúc ấy sẽ nói cho cha con, gần đây tình hình chính trị của thành phố không yên ổn, cha của con cũng bể đầu sứt trán, tận lực tránh làm phiền cha con được lúc nào hay lúc đó..
Dương Hiểu thở dài, ngồi xuống ở trên ghế sa lon.
– Mẹ nuôi… con đi nhé, trễ giờ làm rồi.
– Ừ… đúng rồi Trường Sinh, buổi tối tới đây dùng cơm, mẹ hôm nay có mua một mớ hải sản, buổi tối làm cho mọi người ăn.
Dương Hiểu có chút mệt mỏi nói.
– Vâng… cám ơn mẹ nuôi, buổi tối con sẽ quay lại..
Cổ Hiểu Manh lườm Đinh Trường Sinh, nhưng lần này rõ ràng nàng không có phản đối hắn đến, xem ra chuyện hôm nay hoàn toàn chính xác tạo nên tác dụng, có lẽ là tâm kết của nàng hơi chút giải khai một ít, nàng lại nghĩ tới lúc ở trong xe không cầm được nước tiểu để cho ra quần, mặt của nàng lại là một hồi nóng hổi, thật là đáng chết này.
Đến văn phòng, Đinh Nhị Cẩu mới hiểu được hôm qua vì sao mặt của lãnh đạo của mình khó chịu như vậy, theo lời thư ký trưởng Đào Thành Quân, là do nhận được thông báo là Tưởng Văn Sơn từ trong ban chỉ huy chống lũ rút lui, nhiệm vụ chỉ huy trưởng để cho Thạch Ái Quốc đảm nhiệm, lý do là thân thể của Tưởng Văn Sơn không được khỏe lắm, cho nên không thể đi sâu đến tuyến đầu, vì thế nhiệm vụ nặng nề này nhường cho Thạch Ái Quốc còn khoẻ mạnh hơn.
Có thể nói, lý do này rất hợp lý, Thạch Ái Quốc cũng không từ chối được, theo dự tính thì Thạch Ái Quốc muốn cột chặt Tưởng Văn Sơn vào chung một chỗ, thì mới có thể cân đối quan hệ mọi mặt để có thể thuận lợi hơn, những chuyện khác không nói, nếu như Tưởng Văn Sơn không tham dự vào, trước mắt là sở trưởng sở tài chính sẽ rất khó chỉ huy được.
Ban chỉ huy với sự sắp xếp của Dương Hoa An lo liệu rất nhanh đã thành lập, nằm tại lầu 5 của ủy ban thành phố, như vậy thì cách phòng làm việc của chủ tịch rất gần, để tiện việc trao đổi công việc.
– Tiểu Đinh, buổi chiều còn có sắp xếp việc gì không vậy?
– Thưa chủ tịch, dựa theo buổi sáng chủ tịch căn dặn lịch hoạt động hôm nay, buổi chiều chủ tịch sẽ cùng phó chủ tịch Dương đi đến Mã Hồ cùng Dương Giang để xem tình hình về đê điều.
Đinh Nhị Cẩu lật trong tay mình cuốn sổ nhỏ nói.
– Vậy thì tốt, cậu liên hệ phó chủ tịch Dương, kêu thêm thư ký trưởng, sau một tiếng nữa thì xuất phát.
– Vâng… em lập tức đi sắp xếp.
Đinh Nhị Cẩu gật đầu đi ra ngoài liên hệ xe cùng Dương Hoa An và Đào Thành Quân.
Đối với Dương Hoa An, thì Đinh Nhị Cẩu điện thoại thông báo, hắn và Dương Hoa An cũng không phải là quen thuộc, với lại phó chủ tịch Dương Hoa An cùng hắn cũng không có bao nhiêu liên quan, chỉ có lần này cùng tham gia chống lũ, thậm chí từ ngày vào làm đến giờ, hắn chưa từng gặp qua vị Phó chủ tịch này.
Nhưng đối với Đào Thành Quân, trừ phi là công việc rất gấp gáp, Đinh Nhị Cẩu thường đều tự mình đến phòng làm việc của ông ta để thông báo, như vậy biểu lộ ra hắn đối với Đào Thành Quân rất tôn trọng, trên đời không ai mà không thích người khác nịnh hót, vấn đề là bản lĩnh của vuốt mông ngựa lúc nào nên lộ ra, lúc nào thì chứng tỏ bằng hành động mà thôi..
– Thư ký trưởng, chiều nay chủ tịch và phó chủ tịch Dương đi xem xét đê điều, có mời anh cùng tham gia.
Đinh Nhị Cẩu gõ cửa rồi tiến vào nói, cửa cũng không có khóa, Đào Thành Quân đang ở trên bàn làm việc cúi người viết cái gì đó…
– Ừ.. tôi cũng đang có chuyện muốn tìm cậu đấy, đóng cửa lại vào đây ngồi.
Đào Thành Quân thấy là Đinh Nhị Cẩu, gật đầu nói, làm cho Đinh Nhị Cẩu giật mình, chẳng lẽ là có chuyện, chứ việc cần phải đóng cửa lại mới nói.
– Thư ký trưởng, có chuyện gì căn dặn à?
– Ừ, ngồi đi, có hai chuyện, thứ nhất, con trai của Triệu Khánh Hổ ngày mai đón dâu, cô dâu là con gái của chủ tịch ngân hàng Công Thương Hà Hồng An, người ta cũng đã đưa thiệp mời đến rồi, nhưng tôi nghe nói ngày mai bí thư Tương không có đi, cho nên chủ tịch Thạch cũng không muốn đi, tôi đi cũng không thích hợp, vì thế đây là 1000 khối tiền, cậu đại diện mang đi mừng lễ, chuyện thứ hai, sau khi Trần Khánh Long đi rồi, chức vụ khoa trưởng khoa tổng hợp của ủy ban thành phố vẫn còn trống không, chức vị này thường cũng là do thư ký của chủ tịch thành phố kiêm chức, tôi muốn hỏi qua chút ý kiến của cậu, nếu cảm thấy bây giờ có thể vẫn làm tốt nhiệm vụ thư ký đồng thời vẫn quản lý tốt khoa tổng hợp có được không?
– Vâng thư ký trưởng, trước tiên là nói về chuyện thứ nhất đi, ngày mai là hôn lễ thì em đi, nhưng em có phải tham gia tiệc cưới hay là chỉ đến mừng lễ rồi trở về ngay?
– Um.. hay là cứ tham gia tiệc cưới đi, Triệu Khánh Hổ cũng là một người sĩ diện, cậu là thư ký của chủ tịch thành phố, hắn chắc sẽ hiểu được ý tứ, tôi nghĩ là ngày mai thư ký của bí thư Tương cũng sẽ đi, cứ xem như là nể mặt mũi của hắn, dù sao hắn ta cũng là một ông chủ lớn của thành phố Hồ Châu chúng ta.
– Vâng.. em biết rồi, còn về chuyện khoa trưởng khoa tổng hợp thì em làm theo theo sự sắp xếp của lãnh đạo, nếu lãnh đạo tín nhiệm em, để cho em kiêm chức, em sẽ tăng giờ làm việc, gánh vác thêm trọng trách này, nếu lãnh đạo cảm thấy em còn trẻ, cảm thấy chưa có thích hợp việc kiêm nhiệm chức vụ khoa trưởng, em đây cũng không có câu oán trách, tại vì em còn phải làm tốt nhiệm vụ thư ký của em nữa..
Đinh Nhị Cẩu hoàn hảo đem chuyện này đá ngược trở về..
Đào Thành Quân là lão thư ký trưởng cũng đủ xảo quyệt, nhưng ông ta đã gặp một thằng ranh láu lĩnh, nghe xong Đinh Nhị Cẩu tỏ thái độ, ông xem như là việc đã quyết, không khỏi mỉm cười chửi một câu:
– Tiểu hoạt đầu, tốt rồi… cậu đi làm việc trước đi, tôi sẽ đem ý kiến của cậu nói cho chủ tịch, để cho lãnh đạo quyết định đi.
Mặc dù chức vụ khoa trưởng khoa tổng hợp này sớm muộn gì thì cũng sẽ rơi vào trên đầu của thư ký chủ tịch thành phố, nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng không nghĩ tới lại giao nhiệm vụ cho hắn nhanh như vậy, trong suy nghĩ của hắn, vị trí khoa trưởng này sẽ là tạm thời chưa đến tay hắn, trước mắt khoa tổng hợp còn có còn mấy lão phó khoa trưởng đang ngó vào cái chức vị này, trong đó không thiếu mấy người lớn tuổi.
Thế nhưng đây là một cái vấn đề vinh dự.
Nếu như hắn không đảm nhiệm chức vụ này, rất có thể lãnh đạo đối với hắn không còn tín nhiệm, theo một phương diện khác mà nói, khoa tổng hợp cũng là một ban ngành rất có thực quyền, cho dù là Đinh Nhị Cẩu chỉ đảm nhiệm chức vụ trên danh nghĩa mà không cần thực tế hành động sắp xếp ở khoa, nhưng ký tên hay quyền quyết định là do Đinh Nhị Cẩu định đoạt.
Vào buổi tối, Đinh Nhị Cẩu lại đến nhà của Cố Thanh Sơn.
– Tiểu Đinh đến rồi à, mau vào đi.
Mở cửa là Dương Hiểu, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, cô liền gọi hắn vào trong nhà.