Phần 173
– Chị cứ ở yên một chỗ, đừng đi đâu hết, chờ tôi vài phút sẽ đến ngay.
Đinh Nhị Cẩu nói đến đây thì hắn đã đến cửa thang máy rồi, nhưng thang máy lại không biết vì sao lại lên rất chậm chạp, hắn nóng lòng đợi không kịp, thoáng cái vọt tới đầu bậc thang, từ thang lầu bắt đầu chạy xuống như điên.
Quả nhiên, dựa theo vị trí Cổ Hiểu Manh nói, hắn nhìn thấy một chiếc xe đang dừng đậu ở bên ven đường, một người xuống xe, đứng tựa trên cửa xe hút thuốc, nhìn về phía trong xe còn lờ mờ có mấy người, bởi vì cửa kiếng dán kiếng chống chói bên ngoài, màng dán màu sắc rất tối, cho nên từ ngoài nhìn thì không nhìn thấy rỏ sự vật bên trong, nếu loại xe này dùng để bắt cóc người, thì quả thật là thích hợp.
Đinh Nhị Cẩu đã nhìn thấy rõ tên bên ngoài, hắn không biết nhóm người này và đám lúc trước đã từng bắt cóc Cổ Hiểu Manh kia có phải là cùng một người sai khiến từ phía sau, nếu cứ để tiếp tục như vậy là không ổn…
Đinh Nhị Cẩu giả bộ làm như không có biết gì, hắn giảm tốc độ rồi chậm rãi đi vào trong cửa hàng, tiến vào bên trong, nhìn quanh tìm kiếm thì mới nhìn thấy Cổ Hiểu Manh đang đứng sau một dãy kệ chứa trái cây hoa quả, run lẩy bẩy.
– Anh… anh… sao lúc này mới đến, tôi sợ gần chết, những người kia đi chưa?
Vừa thấy mặt hắn thì Cổ Hiểu Manh khẩn trương hỏi.
– Không có việc gì… không có việc gì, những người kia không có dám ngang nhiên xông vào đây đâu, không sao.. đi thôi, tôi đưa chị về nhà.
– Không được… hay là báo cảnh sát đi.. nếu chúng ta đi ra ngoài, bọn hắn động thủ ra tay thì làm sao bây giờ?
– Bọn chúng không dám… nơi này cách ủy ban thành phố gần như vậy, có cho ăn gan hùm cũng chẳng dám, với lại chị phải tin tưởng tôi, đi thôi.. không có chuyện gì nữa đâu.
– Không được… tôi sợ… thật sự là rất sợ…
Cổ Hiểu Manh muốn khóc lên.
– Như vậy đi… tôi gọi người trợ giúp, được chưa? Chứ nếu nhỡ những người kia, không phải là đến đây để gây chuyện với chị, chúng ta chưa có chứng cớ gì mà báo cho cảnh sát, chẳng khác nào chúng ta báo bậy bạ sao? Hơn nữa cảnh sát cũng không phải là ai cũng có thể tin tưởng, tôi nói thì có khả năng chị không tin, lần trước chị bị bắt cóc, tôi tận mắt thấy cảnh sát ra mệnh lệnh dùng súng bắn chết kẻ bắt cóc chị, rất rõ ràng, đó là diệt khẩu, cho nên việc này nếu tìm chưa ra kẻ chủ mưu ở trong bóng tối, chỉ sợ cuộc sống của chị về sau sẽ còn nhiều phiền toái, cho nên bây giờ không thể báo động, đánh cỏ động rắn, hiểu chưa?
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói, sau đó gọi điện thoại Đỗ Sơn Khôi, bảo hắn hoả tốc tới ngay, theo dõi đám người này là thuộc nhóm nào.
Qua 10 phút, Đỗ Sơn Khôi gọi điện thoại nói đã vào vị trí của mình rồi, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới dìu Cổ Hiểu Manh, giả bộ như một đôi nhân tình bước ra cửa, đã vậy còn hướng thẳng đến chỗ chiếc xe kia đi đến.
Gã kia vẫn đứng tại cửa xe, nhìn chằm chằm vào Đinh Nhị Cẩu cùng Cổ Hiểu Manh còn quên mất điếu thuốc lá trong tay đang cháy gần hết, một tay vẫn còn giấu trong áo khoác, nhưng không có ngăn cản Đinh Nhị Cẩu đang cặp kè với Cổ Hiểu Manh đi thẳng về hướng của gã.
– Anh bạn… cho mồi nhờ điếu thuốc nhé.
Đinh Nhị Cẩu không biết từ lúc nào đã lấy một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, thò tay hướng về gã hút thuốc nói.
Gã đang đứng tự cửa xa kia trấn tĩnh lại, cười cười đem điếu thuốc trong tay đưa cho Đinh Nhị Cẩu.
– Cảm ơn, anh đang chờ người à?
Đinh Nhị Cẩu đem tàn thuốc trả lại cho gã, sau đó hỏi một câu, rồi dắt lấy Cổ Hiểu Manh tiếp tục đi, qua tầm khoảng cách hơn 10m, hắn chận lại một chiếc taxi, lên xe bình thản rời đi.
Đúng lúc này chiếc xe của bọn chúng cũng đã khởi động sẵn, nhưng gã hút thuốc đứng ngoài vẫn không có hành động gì..
– Anh Hổ, vừa rồi có cơ hội, sao anh không hành động, con nhỏ này bây giờ rất ít khi đi ra bên ngoài, đoán chừng lần này trở về thì chẳng đi ra ngoài nữa đâu.
Hàng ghế sau trong xe, một vóc dáng nhỏ, tóc dài nghiêng người đến phía trước nói.
– Mẹ kiếp, mày cho rằng tao không muốn hành động sao? Nơi đây là bên cạnh ủy ban thành phố, mày thấy gần đâu đều có camera, hành động này phải làm sao cho người không biết, quỷ không hay, nếu để lại một chút manh mối nhỏ nào, đến lúc đó thì có phiền toái lớn, mày không nhớ là đại ca đã nói như thế nào hả, thà rằng không làm, nếu làm thì phải thành công viên mãn, nếu không thì sẽ gây tai hoạ cho đại ca, mày thấy tình huống vừa rồi kia có thể ra tay sao?
– Vâng, anh Hổ… là em không cân nhắc chu toàn.
Tên vóc dáng nhỏ con rụt đầu về.
– Vậy làm sao bây giờ?
– Quay trở về hôm nay không có cơ hội, tao cũng có cảm giác hình như bọn họ đã phát hiện ra, chuyện này tạm thời đình chỉ vài ngày, để tao điều tra thêm cái thằng đi với con nhỏ đó là ai, lai lịch như thế nào? Thằng này, lá gan cũng lớn lắm…
Mãi cho đến khi lên xe taxi, Cổ Hiểu Manh toàn thân vẫn còn run rẫy suốt đoạn đường, đến khi lúc xe dừng lại, Đinh Nhị Cẩu ngửi được một mùi khai khai, lại nhìn qua Cổ Hiểu Manh đang khom người ra khỏi xe, hắn phát hiện sâu bên dưới mông đít của nàng, màu sắc cái quần sẩm màu hơn vì ướt át một vũng nhỏ, rất rõ ràng, bởi vì mới vừa rồi qua kinh sợ, Cổ Hiểu Manh không cầm được đã tiểu ra quần.