Phần 172
– Ừm.. tôi bây giờ là thư ký của chủ tịch TP, làm tốt vài năm sau, thăng chức làm một chánh xử cấp hẳn là không thành vấn đề, tôi chỉ là dân quê không có mối quan hệ trong quan trường, làm một chánh xử cấp cho đến khi về hưu, đã không tệ, tôi chưa từng có nghĩ tới phải làm thế nào để mau lên chức, càng không vì làm quan, mà loạn nhận người làm cha nuôi đấy, dù là cha nuôi thì cũng là cha, nếu đã nhận biết, thì sau này cũng phải nuôi phụng dưỡng cho người đến lúc mất đấy, chị cho rằng tôi đây là đùa giỡn chuyện như vậy?
Đinh Nhị Cẩu bất mãn nói.
– Ai, Đinh Trường Sinh, sẽ không phải là anh coi trọng tài sản nhà của Cổ Hiểu Manh nha?
Đường Tình Tình phụ giúp Cổ Hiểu Manh nói thêm vào…
– Hai người các ngươi đầu óc đúng là bả đậu, hừm… nhà các ngươi cũng không phải là có rất nhiều tiền để tôi bám vào, thực là chuyện nực cười.
Đinh Nhị Cẩu nghe các nàng nói lời này, hắn suýt chút nữa cười phun ra nước bọt.
Đường Tình Tình đang một mực tìm các loại cơ hội để tiếp cận Đinh Nhị Cẩu, nhưng bình thường thì Đinh Nhị Cẩu không có cho nàng cơ hội nào, hắn luôn giữ thái độ tránh xa mà nhìn, nhưng hôm nay đột nhiên được Cổ Hiểu Manh gọi đến, lại nhận được một tin tức động trời, Đinh Nhị Cẩu rõ ràng đã lọt vào cửa nhà của Cố Thanh Sơn, khiến nàng đồng thời lo lắng, cảm thấy cảm giác nguy cơ sâu đậm phảng phất là nàng sẽ không còn có dịp để thân cận với Đinh Nhị Cẩu, dù là nàng chưa từng có nghĩ tới, Đinh Nhị Cẩu chính thức thuộc về qua ai?
– Không cần thăng quan, cũng không bám vào tài sản, như vậy chuyện anh nhận làm cha nuôi có chút thiệt thòi ah.
Đường Tình Tình châm chọc nói.
– Tôi hi vọng là anh cho tôi một câu giải thích.
Cổ Hiểu Manh vừa thấy Đường Tình Tình đã dùng câu nói phong bế mệnh môn Đinh Nhị Cẩu, trong nội tâm nàng vui mừng, nhìn chằm chằm Đinh Nhị Cẩu muốn nghe hắn giải thích.
Đinh Nhị Cẩu ra vẻ rất vô tội, đảo mắt hướng về phía ngoài đường phố nhìn, hắn nhớ rõ bên cạnh quán cà phê hình như là như có một chi nhánh ngân hàng..
– Được rồi.. đúng ra là tôi không biết nhà của chị có bao nhiêu tiền, nhưng tôi có thể chứng minh là tôi không phải là vì gia đình của chị có tài sản mà nhận cha chị làm cha nuôi.
– Hừ… chứng minh, anh chứng minh như thế nào đây?
Đường Tình Tình ở một bên đổ thêm dầu vào lửa nói, hiện tại thì Đinh Nhị Cẩu cũng thấy rõ, Đường Tình Tình cũng không phải là một người bình thường…
– Đi với tôi ra ngoài tôi sẽ chứng minh.
Đinh Nhị Cẩu đứng lên, vẫn không quên lấy ra một tờ trăm nguyên để lại trên mặt bàn, sau đó ngẩng đầu bước đi ra ngoài.
– Làm sao bây giờ? Hắn muốn đi đến chỗ nào vậy?
Đường Tình Tình hỏi nhỏ Cổ Hiểu Manh ở bên cạnh.
– Làm sao tớ biết được, cuộc gặp mặt với hắn là do cậu bày ra, thì cậu phải phụ trách việc này cho ra kết quả chứ.
– Uầy… Cổ Hiểu Manh, cậu không nói lý lẽ gì hết vậy, vì cậu nên tớ mới ép buộc hắn…
– Thật sao? Thật sự là cho tớ à? Sao tớ không biết vậy ta… ngược lại thì tớ thấy được hương vị dấm chua ê ẩm của cậu, không biết là vì cái gì vậy à?
Cổ Hiểu Manh mỉm cười dẫn đầu đi ra ngoài trước…
– Cậu… cậu… đây là ý gì?
Đường Tình Tình đuối lý khẽ nói.
– Có ý tứ gì thì trong lòng cậu tinh tường, tớ lập lại lần nữa, tớ không bao giờ thừa nhận hắn làm em nuôi, càng không thừa nhận hắn là con nuôi của cha tớ, cậu yên tâm đi, hắn không phải là món ăn của tớ, mà cướp đi của cậu đâu, chẳng qua hắn chỉ là là một tên nhóc nha, ngoài đường có đầy đấy…
Cổ Hiểu Manh nói nhỏ với Đường Tình Tình.
Đường Tình Tình mặt nàng thoáng cái ửng đỏ lên, cái loại tâm tư này bị người vạch trần, tình cảnh thật sự là làm cho nàng rất xấu hổ.
Hai người đi theo Đinh Nhị Cẩu tiến vào trụ máy ATM ngân hàng, hắn rút ra một cái thẻ ATM đút vào rồi làm thao tác, cúi người che khuất bấm vào mật mã, sau đó xoay người nhìn xem hai cô gái rồi nói ra:
– Cổ Hiểu Manh, tôi không biết trong nhà chị có bao nhiêu tiền, nhưng tôi suy đoán cha của chị ngay thẳng như vậy cũng sẽ không có nhiều đâu, cho nên tiền của tôi nhất định sẽ so với nhà của chị nhiều hơn, các cô cho rằng tôi ăn bám vào tiền nhà của các người, đây không phải là một chuyện nực cười sao?
– Chúng ta không tin…
Đường Tình Tình tiếp châm ngòi lửa…
Đinh Nhị Cẩu quay người nhìn xem Cổ Hiểu Manh, sau đó nói:
– Đến đây xem tài khoản của tôi đi, tôi có nhiều tiền hơn hay là nhà của chị có nhiều hơn ?
Đinh Nhị Cẩu lách người, nhường ra vị trí, để cho hai cô gái nhìn xem thực lực tài chính của mình.
– Woa… hơn một triệu trăm hai mươi vạn khối tiền, trời đất… đây là một cái đại tham quan ah.
Đường Tình Tình không che đậy miệng nói.
Cổ Hiểu Manh không nói gì, quay người nhìn nhìn Đinh Nhị Cẩu, hỏi:
– Tiền này là từ đâu mà có được? Tham nhũng hay là thu của ai?
– Tại trong lòng của chị, tôi là người như vậy sao? Tiền này sạch sẽ, một phân tiền cũng không có thu hoặc là tham.
Đinh Nhị Cẩu chằm chằm vào ánh mắt của Cổ Hiểu Manh nói ra.
– Tôi bất kể, nhưng tôi phải biết tiền này từ đâu tới, tôi không muốn để cho cha của tôi sẽ mang chịu tiếng xấu thay cho người khác, để cho người khác công kích bắt lấy thóp của cha tôi khi nhận anh làm con nuôi.
Cổ Hiểu Manh kiên định nói.
Đường Tình Tình còn muốn nhìn kỹ lại số tiền, thì đã bị Đinh Nhị Cẩu eut1 thẻ ATM ra rồi, hắn nhìn Cổ Hiểu Manh nói ra:
– Chuyện này tôi sẽ giải thích hướng với cha nuôi, không cần chị quan tâm, tuy tôi không phải là người tốt cái gì đó, nhưng tôi cũng không phải một loại tham quan hại người, bây giờ các người đi chơi đi… nhớ về nhà sớm, đừng để mẹ nuôi phải lo lắng.
Nói xong, Đinh Nhị Cẩu nghênh ngang rời khỏi ngay, để lại hai cô gái trợn mắt há hốc mồm.
– Ai… Cổ Hiểu Manh, cậu suy nghĩ xem, số tiền này là từ đâu tới tay của hắn, muốn nói là tham ô, tớ thấy cũng không giống, hắn mới đến thành phố làm cán bộ có vài ngày, nhưng quả thất là có quá nhiều tiền, từ trước tới nay tớ chưa từng gặp qua nhiều tiền như vậy, mặc dù chỉ nhìn qua những con số, nhưng tớ đã có cảm giác rất là rung động, thật sự đấy…
Đường Tình Tình lúc này vẻ mặt rất sùng bái nhìn vào sau lưng Đinh Nhị Cẩu nói.
– Tớ làm sao mà biết được tiền của hắn ở đâu ra, dù sao tớ cũng cảm thấy được tiền này không phải là tiền ngay thẳng tới, cậu không phải là rất muốn làm một quý bà sang trọng ấy ư, hiện tại thì thời cơ đến rồi, cậu hãy nắm lấy cơ hội a, giờ tớ về nhà đây.
Mặc cho Cổ Hiểu Manh nói gì, ánh mắt Đường Tình Tình một mực không hề rời khỏi bóng dáng Đinh Nhị Cẩu, nhìn theo hắn đi vào phía ủy ban thành phố ở bên kia đôi diện diện, rõ ràng trông thấy bảo vệ còn chào hắn một cái…
Nhìn thấy Đường Tình Tình mê mãi nhìn theo Đinh Nhị Cẩu, Cổ Hiểu Manh bất đắc dĩ lắc đầu, tự mình quay người rời khỏi ngân hàng, nàng vốn định chờ đón xe trở về nhà, nhưng chờ thật lâu vẫn không thấy xe tới, vì vậy đành phải chậm rãi vừa đi vừa quay đầu lại, nhìn xem có xe taxi hay không, chính là do không ngừng quay đầu lại như thế này, khiến cho nàng đột nhiên phát hiện có một chiếc xe đang không gần không xa từ từ chậm rãi đi theo sau nàng, vì vậy nàng giả bộ như là chẳng có phát sinh cái gì cả, quay người tiến vào một cửa hàng.
Chuyện đáng sợ đã xảy ra, xuyên thấu qua kiếng cửa sổ, nàng phát hiện chiếc xe kia rõ ràng cũng dừng lại, hơn nữa người trong xe đang hướng trong cửa hàng nhìn quanh, trong lòng Cổ Hiểu Manh thoáng cái như là bị xiết lại, nàng vội lấy điện thoại di động ra, đương nhiên, bởi vì quá khẩn trương, nàng vốn định gọi cho cha nàng đấy, nhưng cú điện thoại này vậy mà lại gọi cho Đinh Nhị Cẩu.
– Này… này có người đang theo dõi tôi.
Sau khi tiếp thông điện thoại, Cổ Hiểu Manh lời nói không có mạch lạc lắp bắp báo cho Đinh Nhị Cẩu.
– Cái gì? Chị đang ở nơi nào?
Đinh Nhị Cẩu vừa mới bước vào hành lang, lập tức lại rụt trở về.
– Tại phía tây của ủy ban thành phố, trong một cửa hàng, những người kia đang dừng xe ở ngoài cửa, tôi sợ… tôi sợ hãi lắm…
Cổ Hiểu Manh giọng nói run rẩy biểu đạt sự lo sợ tột cùng..