Phần 164
Trên đường đến đảng ủy, Ái Quốc đã suy nghĩ kỹ, nếu muốn chuyện chống lũ tiến hành thuận lợi, phải đem Tưởng Văn Sơn kéo ra ngoài, nếu không thì rất khó chỉ huy điều động các ban ngành khác của TP Hồ Châu, nếu như không phối hợp được, thì sẽ ảnh hưởng công tác chống lũ, tất cả cố gắng đều sẽ thất bại trong gang tấc, cho nên ông ta hạ quyết tâm, vô luận như thế nào cũng phải kéo Tưởng Văn Sơn ra.
Đối với Ái Quốc tỏ thái độ, Tưởng Văn Sơn lại rất hài lòng, ông muốn thấy Ái Quốc phải có biểu hiện cúi đầu nghe theo, bởi vì trong cách xử sự làm người ở bên trong của Tưởng Văn Sơn, không cho phép bất cứ kẻ nào khiêu chiến đến quyền uy của mình, cho dù là với tư cách nhị bả thủ Ái Quốc đi nữa, ông cũng sẽ không nể mặt một chút nào.
Trong lòng thỏa mãn thì dễ làm cho người thấy tinh thần sảng khoái, Tưởng Văn Sơn cũng không ngoại lệ, chắc vì do Ái Quốc hạ mình hôm nay tới báo cáo trao đổi công tác, cho nên Tưởng Văn Sơn đã cho Ái Quốc mặt mũi, ngay tại chỗ đáp ứng đề nghị của Ái Quốc, còn đề nghị mở cuộc họp thường ủy hội, nắm bắt đem chuyện chống lũ này làm đại sự trước mắt của TP Hồ Châu.
Giang Bình Qúy hiếm khi thấy trông thấy Tưởng Văn Sơn nắm tay Ái Quốc đưa ông ta đến trước cửa phòng làm việc, điều này làm cho Giang Bình Qúy mở rộng tầm mắt, nhìn qua thấy rất bình dị gần gũi…
– Đây là thư ký mới của ông ư?
– Ừ… đó là Tiểu Đinh..
Ái Quốc nhìn về Đinh Nhị Cẩu đưa mắt liếc ra ý.
– Xin chào bí thư, em tên là Đinh Trường Sinh.
Đinh Nhị Cẩu cúi đầu chào, coi như là đối với Tưởng Văn Sơn rất tôn trọng.
– Ừm.. tốt… vậy buổi sáng ngày mai lúc tám giờ họp nhé, lão báo cho Dương Hoa An cũng có mặt, đến lúc đó trong hội nghị báo cáo bọn hắn chuẩn bị dự án như thế nào rồi, cần những cái gì ?
Tưởng Văn Sơn cuối cùng lại dặn dò.
Xuyên thấu qua khe hở cửa thang máy, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy Tưởng Văn Sơn tươi cười rồi biến mất khi cửa thang máy đóng lại, chính lão đàn ông mập lùn này chính là người để cho Trịnh Hiểu Ngãi e ngại mà lại không thể làm gì được, đương nhiên, cũng là tình địch của Đinh Nhị Cẩu, bởi vì có người đàn ông này, hắn cuối cùng cũng không có cách nào độc chiếm Trịnh Hiểu Ngãi người đàn bà phong tình thấm tận trong xương cốt vưu vật kia, nghĩ tới đây, bàn tay của của hắn siết chặc lại thành nắm đấm, phải dùng biện pháp gì để cho Tưởng Văn Sơn chủ động ly khai Trịnh Hiểu Ngãi đây ?
– Trường Sinh, sau khi trở về thông báo trưởng phòng thuỷ lợi, trưởng phòng tài chính, thành đội trưởng võ trang, ban chĩ huy phòng chống lũ đến phòng làm việc của ủy ban tối hôm nay họp, nói cho bọn họ biết, phải là người đứng đầu tham dự họp, nếu không có mặt thì tự gánh lấy hậu quả.
Ái Quốc từ trong thang máy báo cho Đinh Nhị Cẩu biết, sau khi trở về hắn lập tức thông tri.
Rất nhanh mọi người đều nhận được điện thoại thông báo, nhưng đến lúc gọi điện thoại cho Khang Minh Đức, chết sống gì cũng không người nghe máy, vì vậy Đinh Nhị Cẩu liền gọi điện thoại cho Đỗ Sơn Khôi.
– Em đã trở lại?
Đỗ Sơn Khôi biết rõ Đinh Nhị Cẩu đã quay trở lại Hồ Châu rồi.
– Vâng… vừa trở về không bao lâu, mệt chết đi được, anh Đỗ… việc em nhờ anh theo dõi sao rồi ?
– Có tiến triển, nhưng kết quả không nhiều, ngày đó anh nhìn thấy Khang Minh Đức mang theo người đàn bà kia đi đế hội sở thành bắc Khang Địch, anh vào không được, chỗ đó đề phòng chặt chẻ, không có người quen giới thiệu thì không cho vào, với lại giống như không mở cửa bán cho khác vãng lai bên ngoài, dò hỏi thì biết một chút, cái hội sở Khang Địch thuộc về một người tên gọi là Tưởng Hải Dương, hình như là con trai của bí thư Tương, Khang Minh Đức đến mười giờ đêm mới ra về, nhưng người đàn bà kia thì ở lại đến sáng hôm sau đến tám, chín giờ mới ra ngoài.
– Ồ? Tại đó qua đêm?
– Nào chỉ là qua đêm, nhìn qua trạng thái, hắc…. đêm qua trôi qua, cả người nàng nhìn về phía trên lộ ra rất là mệt mỏi, chỉ là không biết một đêm đó đến cùng chuyện gì đã xảy ra.
Đỗ Sơn Khôi tiếc nuối nói.
– Được rồi, việc này anh làm như thế là khá lắm rồi, anh có biết Khang Minh Đức hiện tại đang ở đâu không ?
– Anh cũng đâu có phân thân ra được đâu, đoán chừng là chắc về nhà rồi.
Đỗ Sơn Khôi suy đoán nói.
– Ừ, thằng cháu con rùa, chủ tịch nói cho em thông tri hắn tôi nay đi họp, nhưng không liên lạc được với hắn, hừ.. em gọi thử thêm liên lạc lần nữa không được, coi như xong, để xem thằng này còn có thể ở tại TP Hồ Châu hung hăng càn quấy được mấy ngày nữa
– Tiểu Đinh, em không nên coi thường Khang Minh Đức, thằng này có thể đem người đàn bà của mình đưa đến hội sở Khang Địch cho người khác chơi, chứng minh thằng này là một nhân vật nham hiểm, vào đường cùng sẽ dám chơi liều, em đừng khinh thường.
– Không có vấn đề gì đâu anh, như vậy đi, anh gần đây chịu vất vả một chút, cô gắng theo dõi Khang Minh Đức giùm em…
– Đã hiểu, để anh theo hắn, nhìn xem thằng này bây giờ đang chơi bời ở đâu đây này.
Trước khi tan việc, Đinh Nhị Cẩu lại gọi điện thoại cho Khang Minh Đức, nhưng Khang Minh Đức vẫn không nghe máy, thời gian họp cũng sắp đến, Đinh Nhị Cẩu đành đem chuyện này nói cho Ái Quốc biết, tuy Ái Quốc không nói gì, nhưng trên mặt rất là khó chịu, như là núi lửa muốn bộc phát, Đinh Nhị Cẩu xem tình huống không ổn, vội vàng thối lui ra khỏi văn phòng.
Tuy Khang Minh Đức không tới, nhưng cuộc họp không vì thế mà dừng lại, đúng bảy giờ buổi tối cuộc họp chính thức bắt đầu, Ái Quốc yêu cầu người tham gia đều tới đầy đủ, trong đó có cả thư ký trưởng Đào Thành Quân cùng với Phó chủ tịch Dương Hoa An.
– Tốt rồi, thời gian đến, chúng ta không đợi nữa, Hoa An, ông nói trước về tình huống cụ thể đi, đem vấn đề chúng ta hiện giờ phải đối mặt cho mọi người biết, cũng đừng có cường điệu quá lại mà cho vấn đề thêm rắc rối
Vốn Dương Hoa An có chuẩn bị tăng thêm một số lí do để tăng cao sự nghiêm trọng, nhưng nghe qua Ái Quốc nói, vì vậy chỉ có thể là bỏ qua, trực tiếp giảng vấn đề tình thế chống lũ, có thể nói tại trong lịch sử của TP Hồ Châu, vẩn chưa có kinh nghiệm chống lũ vào mùa thu đông, cho nên sau khi Dương Hoa An nói ra, mỗi người đều ý thức được TP Hồ Châu đang đối mặt cục diện nguy hiểm không tiền khoáng hậu, nếu làm không tốt, rất có thể có người vì việc này mà mất mũ quan tước đấy……