Phần 154
Ngoài cửa ủy ban của Khu Phố Hành Chính Long cảng, Từ Kiều Kiều ngó dáo dác muốn đi vào, nhưng là bị bảo vệ giữ cửa cổng cản lại.
– Cô tìm ai vậy?
Thái độ bão vệ hòa nhã, chủ yếu là do Từ Kiều Kiều đang mặc một bộ đồ đồng phục công sở, cái váy đen ngang trên đầu gối đem hai chân dài trắng phau triển lộ không bỏ sót, trên người cái áo vét khoác ngoài chỉ có một nút thắt, bên trong là áo sơ mi trắng, mái tóc dài được búi gọn lên sau ót với cái túi lưới, hiển nhiên là một hình tượng mỹ nữ, bảo vệ nhìn thấy trong tâm trí cũng đã ngứa ngáy thèm thuồng.
– Tôi đi tìm chủ nhiệm Đinh Trường Sinh, hắn có hẹn gặp tôi ở văn phòng hắn.
Từ Kiều Kiều thuận miệng nói.
– Ha ha, cô gái này, đừng có trợn mắt nói lời bịa đặt, Đinh chủ nhiệm nói là ở phòng làm việc chờ cô?
– Đúng vậy a, có gì không?
– Vậy, cô là gì của Đinh chủ nhiệm?
Bảo vệ truy vấn.
– Tôi… tôi là bạn gái của hắn, anh quản được sao?
Từ Kiều Kiều trơn mặt rồi nói với bảo vệ.
– Ai dà… còn nói là bạn gái, vậy cô không biết sao, Đinh chủ nhiệm đã được điều đi rồi, không còn có ở đây công tác nữa, chẳng lẽ Đinh chủ nhiệm không có nói cho cô biết?
Bảo vệ mang theo giọng điệu châm chọc hỏi.
– Không làm việc ở đây? Có ý gì, vậy hắn điều đi nơi nào vậy?
Từ Kiều Kiều thoáng cái bối rối, mấy ngày hôm trước còn ở nơi này đi làm, tại sao lại đột nhiên bị điều đi rồi, mà cũng không cho mình hay biết gì cả.
– Điều đến công tác ở ủy ban thành phố rồi, làm thư ký cho chủ tịch thành phố, cho nên nếu cô muốn tìm hắn, thì đi ngay đến ủy ban thành phố thành phố a.
Bảo vệ vẻ mặt ôn hòa nói ra.
– Hả… điều đến ủy ban thành phố làm thư ký?
Từ Kiều Kiều thoáng cái lổ tai lùng bùng…
Nàng vốn hôm nay định tìm Đinh Nhị Cẩu mời đi ra ngoài ăn cơm, không nghĩ tới tiểu tử này rõ ràng lên chức mà cũng không nói với mình, trong nội tâm bỗng nhiên tức giận, nàng lấy điện thoại ra gọi, nhưng gọi mấy cú điện thoại cũng không có người nghe, thật ra là Đinh Nhị Cẩu đã thấy điện thoại tại trong túi quần chấn động, nhưng hắn đang ngồi với chủ tịch Thạch Ái Quốc, cho nên không có dám nhận, cho tới khi đưa Thạch Ái Quốc về nhà ăn cơm, lúc này hắn mới lấy điện thoại di động ra xem, thì thấy có năm cuộc điện thoại gọi nhỡ rồi.
– Này, gọi tôi có chuyện gì đấy?
Đinh Nhị Cẩu gọi lại cho Từ Kiều Kiều.
– Đinh Trường Sinh, quả nhiên là lợi hại a, mới thăng quan, thì ngay điện thoại của tôi đã không nhận, tính tình thay đổi lẹ dữ a? Ai.. có phải là anh muốn trốn tránh tôi sao?
Từ Kiều Kiều rất bất mãn phàn nàn nói.
– Đúng vậy.. tôi chính là trốn tránh cô đấy, vì tôi phát hiện chỉ cần cùng cô gặp mặt thì liền xảy ra chuyện xui xẻo, lần thứ nhất gặp cô, là cô bị móc túi, lần thứ hai gặp cô, là xe của tôi bị đụng, cô nghĩ thử xem, tôi không trốn tránh cô cho mình được an toàn mới là chuyện lạ?
Đinh Nhị Cẩu vừa cười vừa nói.
– Anh… anh… sao lại thù vặt như vậy chứ, vốn là tôi muốn buổi trưa hôm nay mời anh ăn cơm đấy, nhưng nhìn thái độ anh như vậy, coi như là thôi đi, nhưng có chuyện này nếu anh cảm thấy hứng thú, có muốn nghe qua một chút hay không?
Từ Kiều Kiều giảo hoạt nở nụ cười.
– Chuyện gì?
– Là về Hà Tình.
Từ Kiều Kiều bất đắc dĩ nói.
– Hà Tình? Nàng làm sao vậy?
– Hừ… nếu muốn nghe, thì đến tìm tôi… tôi ở tại nhà hàng khách sạn Hoàng Hải chờ anh.
Từ Kiều Kiều nói xong liền cúp điện thoại.
Đinh Nhị Cẩu quả thật cũng muốn biết về thông tin của Hà Tình, sau cái chết của chú rễ, cho nên nhờ Hồ Hải Quân lái xe đưa mình đến nhà hàng khách sạn Hoàng Hải.