Phần 147
Đinh Nhị Cẩu cũng không có trên đường đi dạo lung tung, mà là hắn đón xe đi về thẩm mỹ viện của Hạ Hà Tuệ, lúc này Đinh Nhị Cẩu đã quen đường đi nước bước, trực tiếp từ cửa sau bước vào trong thẩm mỹ viện, dùng chìa khóa Hạ Hà Tuệ đưa cho hắn trực tiếp lên lầu ba.
– Sao em lại tới đây, Dương Phụng Tê đang ở chỗ này đây.
Hạ Hà Tuệ nhận được điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, sắp xếp thoáng qua công việc, liền trở về phòng nghỉ ở trên lầu.
– Chắc là chị Dương nhớ đến chị nên cũng đến ở nơi đây, hai người rất thân mật, tựa như là quan hệ tình nhân vậy..
– Cái gì là quan hệ tình nhân, nói bậy bạ.
Hạ Hà Tuệ thuận miệng nói ra.
– Không phải là hai người từng liên thủ tác chiến với em sao? Còn nói không phải là tình nhân..
– Em nằm mơ đi, không biết xấu hổ, chuyện này vậy mà cũng nói ra được, em không đàng hoàng một chút được sao.
Hạ Hà Tuệ giờ mới hiểu được Đinh Nhị Cẩu nói có ý nói gì, thò tay đánh Đinh Nhị Cẩu, nhưng lại bị Đinh Nhị Cẩu nắm lấy kéo vào trong ngực hắn.
– Ai nha, không nên ồn ào nếu chị Dương một hồi đi lên thì phiền toái, thật mất mặt..
– Thôi đi chị ơi… lần trước lúc đó chẳng phải là cùng nhau tất cả đều vui sướng sao? Nếu chị Dương lên đến thì rất tốt, vừa vặn một lượt chiến đấu với nhau mà.
– Biến đi, không đùa nữa, chị còn xuống dưới làm việc, còn có còn mấy khách quen chờ chị làm đây.
Hạ Hà Tuệ dứt khoát quay thân người, từ trong ngực Đinh Nhị Cẩu bứt ra.
– Khoan đi, em tìm đến chị là có chuyện, cần chị giúp.
– Chuyện gì vậy?
– Em bây giờ không có còn công tác ở đây nữa, đổi công tác nữa rồi.
– Đổi công tác? Em phải rời TP Hồ Châu à?
Hạ Hà Tuệ biến sắc hỏi.
– Không phải.. chẳng qua lần này chơi lớn hơn, bị chủ tịch thành phố chọn trúng, ngày mai em sẽ bàn giao công tác, vừa rồi mới tiễn đưa chủ tịch về nhà, chị đoán xem, em nhìn thấy ai nào?
– Ai vậy?
Hạ Hà Tuệ còn chưa kịp tiêu hóa khi nghe tin Đinh Nhị Cẩu trở thành thư ký của chủ tịch thành phố, cho nên hỏi theo bản năng.
– Tiêu Hồng, chính là người đàn bà đến đây làm đẹp, vợ mới của chủ tịch thành ủy.
– Vậy thì có sao đâu, có gì mà hiếm lạ, nàng vốn chính là vợ của chủ tịch, mà… Nhị Cẩu, đừng nói là còn chưa có đi làm, thì đã bắt đầu nhớ thương người đàn bà của lãnh đạo mình đấy nhé.
Hạ Hà Tuệ sắc mặt trầm xuống nói, nàng biết rỏ thằng này về phương diện đàn bà là bất chấp nhất, trong nội tâm không khỏi lo lắng, nghĩ tới lúc giai đoạn mình bị thằng này dụ dỗ ép buộc đưa lên giường như thế nào, rồi đến bây giờ thì chính mình lại cam tâm tình nguyện làm tình nhân của hắn, bởi vậy có thể thấy được thằng này đối với đàn bà lực sát thương lớn đến bao nhiêu.
– Thôi đi chị ơi… em là hạng người như vậy sao? Em thấy người đàn bà này đối với em, quả thực là nàng chẳng thèm ngó tới, con mắt cũng không liếc qua nhìn lấy em một cái, cho nên trong nội tâm em đang tức giận đây này.
– Hừ… nói chuyện phiếm, người ta là vợ của chủ tịch thành phố, em là thư ký của chủ tịch, người ta không thèm ngó ngàng đến em thì đúng rồi, nếu nàng đối với em ưu ái, thì em còn nghĩ đến chuyện làm thư ký được sao.
– Không phải.. em không phải là nói ý tứ kia, ý em nói chị để ý giùm em đến người đàn bà này có nhược điểm gì, để khi đụng chuyện em còn uy hiếp được một chút, ít ra phải nể mặt của em chút chứ, em làm thư ký, chứ đâu phải là nô lệ.
– Thật xin lỗi, chị không giúp được em chuyện này, chị chưa có được bản lãnh đến mức nắm lấy được nhược điểm của Tiêu Hồng, với lại lâu lâu nàng mới đến làm thẩm mỹ một lần, thì làm gì có nhược điểm để mà nắm bắt?
Hạ Hà Tuệ dứt khoát không phối hợp với hắn.
– Cũng không có biện pháp khác sao?
– Nhưng chị có thể giới thiệu các người quen biết nhau.
– Khỏi đi, em đã nhận thức được với Tiêu Hồng rồi.