Phần 142
Cứ như vậy hắn và Đào Thành Quân nói chuyện gần nửa giờ, tóm lại tình huống cuối cùng thì trên căn bản thì làm cho Đào Thành Quân hài lòng, bởi vì Đinh Nhị Cẩu đã thành công để lại một ấn tượng tốt trong lòng của Đào Thành Quân, trung thực, thông minh, không vòng vo, có nguyên tắc nhưng không mất sự linh hoạt, thằng tiểu tử này thêm chút dạy dỗ, sẽ trở thành một thư ký rất tốt, duy nhất thiếu sót của Đinh Nhị Cẩu là bằng cấp và còn trẻ tuổi, đây là khuyết điểm còn lại của Đinh Nhị Cẩu.
– Lúc nào thì có thể nhận nhiệm vụ công tác?
Cuối cùng Đào Thành Quân hỏi.
– Dạ.. lúc nào cũng được, bên kia em đã bàn giao một số vấn đề, lượng công việc cũng không phải là nhiều.
– Vậy thì tốt, cậu đi theo tôi, đến gặp thư ký Trần Khánh Long, trước mắt giao tiếp một chút, rồi về bên kia mau chóng xử lý, bàn giao cho xong công việc rồi nhanh chóng đến đây nhận công tác nhé.
Đào Thành Quân đã nói cho Trần Khánh Long biết trước, chủ tịch TP đã tìm xong thư ký mới, mấy ngày nữa sẽ đến nhận bàn giao, cho nên thời gian này tâm tính Trần Khánh Long thật là vui vẻ, mặc dù Trần Khánh Long móc ngoặc với người khác để ly khai khỏi mình, nhưng vì không muốn để cho lưu lại ấn tượng với mọi người là mình sống không có tình cảm, cho nên Thạch Ái Quốc cũng sắp xếp cho Trần Khánh Long được điều về làm phó chủ nhiệm ở khu công nghiệp nghiên cứu kỹ thuật cao mới thành lập, vị trí này coi như là thực chất là cán bộ phó xử.
Trần Khánh Long đã thu thập đồ đạc trong phòng làm việc của mình, đợi đến ngày nào đó thư ký mới đến, mình đơn giản bàn giao một chút, thì có thể rời khỏi ủy ban thành phố này, nói thật làm thư ký cũng đã đủ rồi, hầu hạ người sống chẳng ai muốn làm cả, trong lúc chủ tịch thành phố Thạch Ái Quốc lại bị ép tới không ngẩng đầu được lên, cho nên khiến Trần Khánh Long cũng cảm thấy mình bị lây theo không có tiền đồ, hắn mặc dù là thư ký của chủ tịch thành phố, nhưng trong mắt mọi người ở trong ủy ban này, chính thức có mấy người là xem trọng hắn đây này ?
– Ồ.. xin chào thư ký trưởng..
Phòng làm việc của Trần Khánh Long cửa luôn mở, đây là quy định của ủy ban thành phố, cho nên vừa nhìn thấy Đào Thành Quân từ xa tiến đến, đang trong phòng làm việc hút thuốc nhả khói mù mịt, Trần Khánh Long vội vàng dụi điếu thuốc hút dở dang vào cái gạt tàn thuốc, đứng lên đón tiếp Đào Thành Quân.
– À… Khánh Long đây là Tiểu Đinh, thư ký mới của chủ tịch, hai người làm quen thoáng một chút, bắt đầu từ ngày mai chuẩn bị bàn giao đi, chủ tịch có ở đây không?”
– Vâng có, hình như đang xem văn kiện bên trong.
Trần Khánh Long nói ra.
Phòng làm việc của Trần Khánh Long sát vách cùng phòng làm việc của Thạch Ái Quốc trong đây, trung gian chỉ cách một cánh cửa gỗ, Đào Thành Quân gõ cửa rồi đi vào.
– Thành Quân đến rồi à, ngồi đi, vừa rồi Đường Kiến Chính mới tới, lão có ý muốn lập tức khởi động công tác giải tỏa cải tạo nhà ga, còn nói sẽ sắp xếp, để cho tôi tiếp đãi làm quen với tổng giám đốc công ty đầu tư Bàn Thạch, ông xem đề nghị này là có ý như thế nào đây?
Nói chuyện, Thạch Ái Quốc cầm chén trà lên uống một ngụm, nhưng trong chén đã hết nước, tự mình đứng dậy đi đến máy đun nước rót nước.
Nhìn thấy tình cảnh này, Đào Thành Quân nhíu mày, Trần Khánh Long này thật là không ra gì rồi, hắn chưa có đi đâu, mà sự phục vụ đã lười biếng rồi, nhưng chuyện gì vào lúc này đều đã định thành kết cục, nếu có nhiều lời với Trần Khánh Long cũng vô ích, chỉ mắc công làm cho Thạch Ái Quốc ngột ngạt khó chịu.
– Chủ tịch, Đinh Trường Sinh đã tới.
Đào Thành Quân trả lời không dính vào đâu.
Thạch Ái Quốc nghe Đào Thành Quân nói, hơi ngạc nhiên một chút, nhưng lập tức hiểu ý của ông ta, cười gật đầu, hỏi
– Hắn đã chấp nhận?
– Vâng… đồng ý, nói thật thì tôi cũng đã tiếp xúc với Trọng Hải trước khi gặp hắn, vì Trọng Hải là lãnh đạo cũ của hắn, chắc chắn sẽ nói đúng về con người của Đinh Trường Sinh, tại vì hắn mới đến Hồ Châu trong thời gian ngắn như vậy, người hiểu về hắn không nhiều lắm, đây cũng là sự lo lắng của tôi, tôi làm thư ký trưởng tuyển thư ký cũng có sự khó khăn riêng của mình, nếu tuyển người bậy bạ không có năng lực, tôi không đảm đương nổi trách nhiệm này a, cho nên tôi cũng đã gọi điện thoại về một vị bạn học cũ đang công tác ở thành phố Bạch Sơn, xin hắn hỗ trợ tìm hiểu một chút về thời gian Đinh Trường Sinh công tác ở huyện Hải Dương, ông đoán được gì không? Ngay cả người bạn học cũ này cũng nói tiểu tử này là một người có tài năng, nhân phẩm thì tốt không có gì mà bàn cãi, căn bản là không cần lo lắng về Đinh Trường Sinh, người bạn học cũ còn khuyên tôi nên trọng dụng Đinh Trường Sinh đây này.
– Ồ? Ngươi nói cái kia người bạn học cũ phải là La Bàn Hạ phó bí thư thành ủy Bạch Sơn?
– Đúng hắn đấy, tôi cùng hắn lúc trước cùng học ở trường đảng tỉnh ủy, vừa rồi tháng mười đi lên tỉnh họp có gặp lại hắn, thật là không ngờ, một tên Đinh Trường Sinh nho nhỏ, thậm chí ngay cả phó bí thư thành ủy Bạch Sơn cũng biết hắn, tiểu tử này, không hề đơn giản, La Bàn Hạ mặc dù không có nói nhiều lời, nhưng giống như đối với chuyện Đinh Trường Sinh đến công tác ở thành phố Hồ Châu, La Bàn Hạ có chút canh cánh áy náy trong lòng vậy…
– Ha ha.. không thể tưởng được, tên Đinh Trường Sinh thật đúng là một người có nhiều lời đồn đãi. Ừ… việc này sau này hãy nói, trước mắt việc Đường Kiến Chính đề nghị thì xử lý như thế nào, nếu tôi muốn kéo dài thời gian, thì nhà đầu tư cũng đợi không được, một mặt khác là Đường Kiến Chính gần đây đối với vị trí trống do Vương Sâm Lâm để lại rất nóng lòng, lão ta cũng đã qua lại báo với bí thư Tương rất nhiều lần, tôi đang lo lắng một Vương Sâm Lâm đi rồi, thì lại tới một Đường Kiến Chính, cho nên bức bách lão ta quá cũng không thể quá mức, nói cách khác, thì có thể Đường Kiến Chính sẽ không còn có lập trường trung lập mà ngã về bên bí thư Tương, đến lúc đó công việc bên ủy ban chúng ta sẽ rất bị động.
Đào Thành Quân nhíu mày, ông ta là người tin cậy và ủng hộ Thạch Ái Quốc, lúc trước khi trên Tỉnh ủy quyết định điều Thạch Ái Quốc về thành phố Hồ Châu, trong tỉnh hỏi Thạch Ái Quốc có yêu cầu gì, thì Thạch Ái Quốc liền đưa ra thỉnh cầu là mang theo Đào Thành Quân cùng đến Hồ Châu, hơn nữa cũng đồng ý để cho Đào Thành Quân đảm nhiệm chức thư ký trưởng, với tư cách là người đại quản gia ở ủy ban thành phố, thay mặt Thạch Ái Quốc chưởng quản hết tất cả.
Đối với tình huống của Thạch Ái Quốc tại Hồ Châu, Đào Thành Quân không phải là không rõ, nhưng ông ta cũng một mực vô kế khả thi, mặc dù đang thay Thạch Ái Quốc thu nạp từng người ủng hộ, nhưng những người ủng hộ này trên cương vị cơ bản đều là chức phó, đưa đến tác dụng cực kỳ rất thấp, trong đó cũng không thiếu kẻ đầu cơ trục lợi, cho nên nếu như bây giờ Đường Kiến Chính cũng ngã về phe Tưởng Văn Sơn, như vậy thì tình hình ở trong củy ban thành phố là không thể lạc quan được.
…
– Anh Trần, làm thư ký cho chủ tịch Thạch có những điều gì cần phải đặc biệt chú ý vậy hả anh?
Tuy là lần đầu tiên cùng Trần Khánh Long gặp mặt, nhưng nhìn từ ánh mắt bên trong của Trần Khánh Long, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy một loại nhìn có chút hả hê tựa như hắn là vật thế thân vậy.
– Ừ, thì cũng không có cái gì đặc biệt, làm thư ký, chủ yếu vẫn là dựa vào ngộ tính của mình, làm một thời gian dài thì cậu sẽ tự biết. À.. đúng rồi, bây giờ cậu đang công tác ở đâu?
Trần Khánh Long đương nhiên không đem Đinh Nhị Cẩu để vào mắt, cho nên xem hắn chẳng là cóc khô gì, cái gọi là giao tiếp bất quá chỉ là một hình thức, còn nội dung bàn giao cũng là đơn giản, một cái chìa khóa, một vài số điện thoại, cái chìa khóa là của phòng làm việc, số điện thoại của chủ tịch Thạch, số điện thoại của tài xế chủ tịch…
– À.. tôi công tác tại khu phố hành chính Long Cảng, anh Trần.. chủ tịch mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi thời gian có theo quy luật không vậy?
Đây là Đinh Nhị Cẩu rất quan tâm, vì nếu gặp phải một lãnh đạo làm công việc điên cuồng bất kể giờ giấc, thì mình liền xong đời.
– Rất theo quy luật, sinh hoạt của chủ tịch đơn giản, ngoại trừ lúc ra ngoài khảo sát hoặc là đi họp, những lúc bình thường khác đều là đi làm đúng giờ tan tầm về nhà, dưới tình huống bình thường không có biến hóa quá lớn thay đổi.
Trần Khánh Long không đếm xỉa tới trả lời.
Kỳ thật Trần Khánh Long nói một câu chủ tịch sinh hoạt rất đơn giản, cũng đủ để bộc lộ ra tình trạng chính trị của Thạch Ái Quốc tại Hồ Châu hiện nay, làm một chủ tịch thành phố, mỗi ngày chỉ là đi làm tan tầm, rồi biến mất về nhà mà không có xã giao bên ngoài với người khác, riêng về về chuyện này cũng đã thấy có vấn đề rồi.