Phần 14
Vừa rồi chỗ này tên gọi là thành phố Hồ Châu là một TP kinh tế tương đối phát đạt, bởi vì nơi này so thành phố Bạch Sơn có một ưu thế về thiên nhiên ưu đãi, với một cái hồ nước lớn tự nhiên, thông qua con sông Hoàng Kim, nhờ vậy mà làm cho nên kinh tế Hồ Châu rạng rỡ, trước kia cán bộ TP Hồ Châu khi gặp mặt cán bộ TP Bạch Sơn, thường thì vênh váo hống hách, nhưng nghe nói mấy năm gần đây, cán bộ TP Hồ Châu đấu đá với nhau đến mức thật lợi hại, cho nên làm ảnh hưởng đến nền kinh tế bị trì trệ không tiến lên nỗi, vì thế lãnh đạo trên tỉnh rất bực bội, trên tỉnh không muốn chứng kiến một TP Hồ Châu bền chắc như thép, nhưng lại bị chia năm xẻ bảy như bây giờ.
…
– Tiểu Manh, con làm sao vậy, đừng có dọa mệ chứ, Tiểu Manh… con nói chuyện với mẹ đi.
Mỹ phụ trung niên đỡ con gái mình dựa vào trong ngực, không biết cô bé này bị kinh hãi quá mức ác liệt đến mức nào, mà từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
– Tiểu Đường, nói cho dì biết rốt cuộc đây là chuyện gì đã xảy ra vậy?
Mỹ phụ trung niên đem ánh mắt chuyển đến một cô bé khác, thì ra đó là cô bé đã bỏ chạy đến xe của Đinh Nhị Cẩu cầu cứu.
– Dì ơi.. con cũng không biết, con cùng với Tiểu Manh chạy xe đến nơi đây để vẽ tranh, nhìn xem nơi này phong cảnh cũng đẹp, nhưng lúc chúng cháu đang vẽ đang thì trong lúc đó, liền xông tới những tên bại hoại này, đem cháu cùng Tiểu Manh bắt lại, sau đó cháu giả vờ đi chậm lại liền chạy, lúc chạy đến trên đường lớn thì gặp một người thanh niên đã cứu cháu, sau đó cháu liền báo cảnh sát, về sau, cũng là người kia cũng đem Tiểu Manh cứu ra, còn những chuyện khác thì cháu cũng không biết.
– Một người thanh niên đã cứu Tiểu Manh …Tiểu Manh …Tiểu Manh không phải là do cảnh sát cứu ra sao?
Mỹ phụ trung niên đứng bên người đàn ông vẻ mặt lo lắng hỏi.
– Không phải… đúng một người đàn ông tuổi cũng còn trẻ, rất lợi hại, một mình đánh tới mấy người …
– Người nọ đâu rồi ? Ai là…. ?
Tiểu Đường nhìn chung quanh tìm kiếm, thì không thấy bóng dáng chàng thanh niên anh tuấn này đâu, rất hiển nhiên, mới vừa rồi trong lúc hỗn loạn lộn xộn, hắn đã đi rồi, điều này làm cho Tiểu Đường rất là thất vọng.
– Ủa …vừa rồi còn ở đây mà, chỉ trong chốc lát mà có thể đi đâu mất rồi.
Tiểu Đường nhìn chung quanh.
– Được rồi, chúng ta trở về đi thôi, hôm nào rồi nói sau.
Người đàn ông quay qua mỹ phụ trung niên nói ra.
– Hừ… Cố Thanh Sơn, tôi bất kể như thế nào, chuyện này anh phải cho con gái tôi một cái công đạo, bây giờ tôi đến bệnh viện cho Tiểu Manh kiểm tra thân thể, nếu nó có một chút tổn thương nào, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho anh đâu, một người đường đường là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ TP Hồ Châu, ngay cả con của mình mà cũng không có bảo vệ được, anh nên về nhà đuổi gà cho vợ được rồi đấy.
Mỹ phụ trung niên giận dữ nói với người đàn ông đứng bên cạnh, đây là một phu nhân thành thục, nàng có màu da có vẻ hồng nhuận trắng nõn trơn bóng, khuôn mặt trứng ngỗng, mắt phượng vũ dịu dàng thắm thiết mị hàm xuân, cái mũi có một chút lên độ cong hơi nhô lên, nhìn qua rất nhu hòa, có một loại gợi cảm mẫu tính, đôi môi đỏ thắm, kiều diễm căng mọng ướt át, tựa hồ tùy lúc sẽ chảy ra nước, làm cho người ta có một dục vọng rất muốn cùng nàng ngấu nghiến hôn lên, nàng giữ lại mái tóc dài, đen nhánh đều đặn, cuốn lên cuộn sóng càng phụ trợ ra khí chất vũ mị, thân hình của nàng hơi có chút đẫy đà bởi vậy nên ba vòng có vẻ linh lung hấp dẫn, tuế nguyệt cũng hình như là phí thời gian, không có thay đổi được thiên sinh lệ chất của nàng, khiến cho phu nhân thành thục, tràn đầy động lòng người phong vận, thoạt nhìn cùng với cô côn gái của mình đứng chung một chỗ, không biết nội tình, có người nhất định sẽ cho rằng các nàng là hai chị em đứng bên nhau.
– Em yên tâm đi, chuyện này anh sẽ không có để yên như vậy, dám đụng đến con gái của Cố Thanh Sơn này, lần này anh nhất định sẽ làm cho bọn lưu mạnh ở khu vực này sống không nổi nữa đâu.
Ngồi vào trong xe, Cố Thanh Sơn một tay giữ chặt thân thể con gái, một bên nói ra như một lời thề.
– Hiện tại khẩn yếu nhất là sức khỏe của con gái, chúng ta trước đi bệnh viện đi.
Mỹ phụ trung niên nói.
…
Đinh Nhị Cẩu lái xe đến tỉnh Giang Đô, trên đường đi cũng đang tự hỏi về tương lai của mình, hiện tại xem ra chính mình nhất định là phải lấp kín một đoạn thời gian, dù sao trước tiên phải để chuyện này nguội lạnh qua, Đinh Nhị Cẩu lần này là thật sự lĩnh ngộ lấy sức mạnh của lực lượng truyền thông, coi như là vấp ngã một lần, thì khôn hơn một chút đi.
– Ông nội.. sức khỏe đã như thế nào đây?
Vừa vào cửa phòng bệnh Đinh Nhị Cẩu liền hỏi lớn.
– Ồ.. sao cháu lại tới đây, đâu có gì mà gấp gáp vậy? Có Sơn Khôi ở đây rồi, chuyện gì củng đều phục vụ rất tốt, bác sĩ nói qua một thời gian ngắn nữa là có thể xuất viện rồi.
Vương Gia Sơn vừa cười vừa nói, hoàn toàn chính xác sức khỏe khôi phục lại khá tốt, hiện tại cũng không còn ho khan, tinh thần diện mạo so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
– Anh Sơn Khôi.. anh đi về nghỉ ngơi đi, thời gian này em ở lại đây được rồi.
Đinh Nhị Cẩu từ trong thâm tâm rất cảm tạ Đỗ Sơn Khôi..
– Khục, em ở đây cũng tốt, lâu nay công tác quá nhiều, ở chỗ này cùng với ông trò chuyện tâm sự, đừng đề cập nhiều đến công việc, để cho đầu óc thư thái.
Đỗ Sơn Khôi cười nói.
Đỗ Sơn Khôi cũng đã biết chuyện Đinh Nhị Cẩu bị miễn chức, nhưng y không có nói cho Vương Gia Sơn biết, vì y cũng biết Vương Gia Sơn hiện tại là dựa vào Đinh Nhị Cẩu, y sợ nói ra chuyện này lại làm cho ông lão lo lắng, việc này là do chính tự Đinh Nhị Cẩu nói ra thì tốt hơn.