Phần 127
Vừa nhìn thấy hai tân binh cất bước, thì điện thoại di động của hắn liền vang lên, xem lại là dãy số của Trịnh Hiểu Ngãi, cái số này nàng chỉ gọi cho một mình Đinh Nhị Cẩu, cũng để phòng bị những người khác biết được, cho nên hắn đem cái số này thiết đặt để tên là số 10086, thỉnh thoảng hắn cũng quên, còn tưởng rằng số của công ty di động gọi mình để chào hàng các chương trình khuyến mãi.
– Có dặn dò gì không vậy chị?
– Chị nghe nói em đã quay trở lại?
Trịnh Hiểu Ngãi nhỏ giọng nói.
– Chị đang ở chỗ nào mà nói nhỏ như vậy?
– À.. chị đang họp, tranh thủ nghỉ giải lao gọi cho em hỏi thăm một chút.
– Chị Trịnh à, đang họp mà gọi cho em như vậy không tốt đâu, nếu để cho người khác biết, thì có phải người ta đổ lên đầu của em, chị đang làm việc chung mà xen vào việc riêng, cái tội danh này em đảm đương không nổi đâu, thôi chị nhanh đi họp đi.
Đinh Nhị Cẩu quả thực có chút không biết nên khóc hay cười rồi.
– Mặc kệ, chị nhớ đến em thì gọi, buổi tối nay có thì giờ rãnh không?
Trịnh Hiểu Ngãi thoáng ngưng lại trong giây lát, nói vội ra mục đích của mình, nàng không giống những người đàn bà khác của Đinh Nhị Cẩu, những người đàn bà kia đều là lựa chọn chờ đợi trong im lặng, còn nàng là chủ động tìm lấy, từ sau khi nếm được nam nữ hoan ái khoái hoạt chân chính, cái loại khoái hoạt này mỗi khi rãnh rổi đều hành hạ lấy nàng, trong lòng của nàng thì Tưởng Văn Sơn đã là quá khứ rồi, nàng giờ thì luôn nghĩ đến các loại biện pháp tránh né Tưởng Văn Sơn dây dưa, thời gian gần đây từ lúc phó chủ tịch thành phố Vương Sâm Lâm gặp chuyện không may, Tưởng Văn Sơn cũng không có đi tìm nàng, lúc này nàng lại càng mong muốn lão đàn ông kia cũng không nên xuất hiện, bởi vì bây giờ nàng đã có một tình nhân trẻ tuổi khỏe mạnh thay thế rồi.
– Tối nay em bận tiếp đãi hai đồng sự mới tới dùng cơm, có thể sẽ về rất muộn đấy.
– Không sao, chị chờ em, hay là đến chỗ nhà hàng lần trước đi, chị chờ cho đến lúc em đến mới thôi.
– Thôi chị trước tiên cứ ngủ đi, khi nào xong thì em gọi điện thoại cho chị.
Đinh Nhị Cẩu biết là sẽ về khuya, cho nên cũng không đành lòng để cho nàng đợi lâu.
– Đâu có gì, chị nguyện ý chờ em mà. À.. hai người đồng sự mới là nam hay nữ vậy?
Trịnh Hiểu Ngãi không biết vì sao, trong lòng của mình lại hơi có chút ghen tuông.
– Nam nữ đều có, nếu chị không yên tâm thì có thể đến cùng tham gia chung luôn ah.
Đinh Nhị Cẩu nói với nàng.
– Được rồi đây chính là em nói đấy nhé, thôi chị họp tiếp đấy, buổi tối gặp lại.
Trịnh Hiểu Ngãi cũng rất muốn có tư cách danh chính ngôn thuận cùng với Đinh Nhị Cẩu, nhưng điều này là không thể nào, ít nhất hiện tại không có khả năng, Tưởng Văn Sơn giống như là một con rắn độc đang chiếm giữ tại bên cạnh của nàng, ông ta sẽ công kích săn giết tất cả người đàn ông nào có ý đồ đối với nàng, nghĩ tới đây, Trịnh Hiểu Ngãi trong lòng có chút đau đớn, đây là một sự thật đau lòng.
– Buổi tối sẽ gặp lại, đừng có lo lắng nhiều quá, em tin rằng, ngày tự do của chị sẽ không quá xa bao lâu nữa đâu.
Đinh Nhị Cẩu bất chợt thản nhiên nói, tựa như hiểu được trong lòng nàng..
– Em nói cái gì…. ?
Trịnh Hiểu Ngãi nghe rõ lời Đinh Nhị Cẩu mới nói, nhưng nàng vẫn muốn nghe thêm một lần nữa, cái tâm trạng thích nghe người nam nhân của mình lần đầu tiên hứa hẹn với mình, dù là sự hứa hẹn này, trong suy nghĩ của nàng thật là hư vô mờ mịt đấy, nhưng đàn bà thì thường thường lại hay quan tâm đến cái loại hư vô mờ mịt kiểu như thế này..
– Thôi xem như không nói gì, tối về chị chú ý an toàn, tắm rửa cho sạch sẽ chờ em đấy nha.
Đinh Nhị Cẩu trêu đùa nàng câu cuối cùng.
– Chết đi… em cũng chú ý an toàn.
Trịnh Hiểu Ngãi nói ra, đúng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng gỏ cửa, nàng liền tắt điện thoại di động, đứng dậy đi họp.
Đinh Nhị Cẩu có thể thấy được tình nghĩa của Trịnh Hiểu Ngãi, nhưng hắn lại nghĩ đến người đàn bà này sau khi ở dưới mình uyển chuyển hầu hạ xong, sẽ còn vùi đầu vào để một người đàn ông khác ôm ấp, nghĩ đến bên dưới hạ thân của nàng, cùng một cái lỗ mà có hai người đàn ông thọt ra ra vào vào, trong lòng của hắn có chút buồn nôn, tuy nhiên Tưởng Văn Sơn đồi với hắn có thể nói là một con quái vật khổng lồ ngáng trở, nhưng dù quái vật lớn đến cỡ nào, cũng nhất định sẽ có nhược điểm của mình, mà hắn thì đang tìm nhược điểm của Tưởng Văn Sơn đang nằm ở nơi nào?
Đường Đường cùng Từ Nhất Minh không nghĩ tới rõ ràng gặp được hai nhân vật trước đây rất được sự chú ý ở trên mạng, một người là con tin, một người là anh hùng cứu mỹ nhân.
– Chị Trình, khỏe chưa… y tá trưởng báo cho tôi biết hôm nay chị xuất viện, tôi mang theo hai đồng sự mới đến đón chị về đây.
Đinh Nhị Cẩu bước vào phòng bệnh lúc, vừa lúc nhìn thấy chồng của Trình Thiến Thiến đang phụ giúp thu dọn đồ đạc, có lẽ là do nàng nằm trong bệnh viện mấy ngày nên làn da hơi tái nhợt, một đôi bầu vú thành thục đẫy đà mượt mà no đủ, nàng đang xoay người quỳ gối ở dưới kéo ra một vài đồ vật để dưới gầm giường, một cái quay người lại, bờ mông tròn trịa, hai mảnh thịt nẩy nở với đường viền của cái quần lót nhìn thấy rỏ ràng, Đinh Nhị Cẩu không khỏi có chút huyết mạch sôi sục.
– Đinh chủ nhiệm, cậu bận rộn công việc đến đây làm gì, ngày mai tôi sẽ đi làm lại, hai người này là đồng sự mới đấy à, xem ra lần này bộ phận giải tỏa di dời của chúng ta có binh hùng tướng mạnh rồi, đến đây ngồi.
Trình Thiến Thiến đứng dậy nói.
Đinh Nhị Cẩu lên tiếng chào chồng của Trình Thiến Thiến, nàng là người rất hiểu chuyện, nhưng còn chồng của nàng lại là một người ít nói đến làm người ta phát bực, nhìn thấy nhóm người của Đinh Nhị Cẩu, anh ta chỉ vội vàng chào hỏi mà thôi, còn những lời khác không nói được đến vài câu.
– À.. biết hôm nay chị xuất viện, định không đến quấy rầy, nhưng sẵn dịp đến đây cùng chào hỏi chị, rồi mời tất cả tìm một chỗ ăn bữa cơm a.
Đinh Nhị Cẩu nói rõ ý đồ mình đến.
– Ui.. nói như vậy thì Đinh chủ nhiệm tiết kiệm tiền quá rồi, chuyện này không thể được, hôm nay là mời đồng sự mới, còn phần của tôi thì hôm nào Đinh chủ nhiệm còn phải mời buổi cơm khác mới được.
Trình Thiến Thiến tâm tình tốt lên không ít, trước mặt hai người đồng sự mới này, nàng trêu đùa cùng với Đinh Nhị Cẩu, bình thường thì câu nói này cũng không có gì, nhưng ai cũng sẽ không nghĩ tới bên trong nội tâm tính toán của Trình Thiến Thiến trong, câu này nghe qua như đùa giỡn, nhưng bên trong ý tứ có thể là phong phú, biểu thị trước mặt hai người mới, chứng tỏ cho thấy nàng cùng với Đinh Nhị Cẩu có mối quan hệ không tầm thường, tuy rằng Đinh Nhị Cẩu là lãnh đạo của nàng, nhưng nàng vẫn có thể nói đùa tự nhiên, mặc dù Đinh Nhị Cẩu là ân nhân cứu mạng của nàng.
– Được, không thành vấn đề, quán nào thì chị sẽ định, thời gian cũng do chị quyết, nhưng buổi cơm tối nay thì tôi đã định xong, chuẩn bị đi đi thôi.
Cộng thêm chồng của Trình Thiến Thiến tất cả là năm người, rượu không uống nhiều, nhưng là thời gian trò chuyện rất dài, mãi cho đến 10 giờ đêm mới giải tán, hai người trẻ tuổi còn đề nghị đi hát Karaoke, nhưng Đinh Nhị Cẩu nói mình mệt mỏi, cho nên ca hát ai muốn đi thì đi, còn hắn muốn về ngủ rồi..
Lãnh đạo không đi, thì chẳng ai còn thích thu gì, vì vậy Đinh Nhị Cẩu lái xe đưa mọi người về đến cơ quan ở khu phố hành chính, bọn họ hai người ở tại bên trong nhà tập thể.
Thả hai người này xuống xe xong, Đinh Nhị Cẩu lái xe thẳng ra đến vùng ngoại thành.