Phần 109
– Chuyện này thật là không phải chị của em bảo em đến đây hỏi anh chứ?
Đinh Nhị Cẩu hoài nghi.
– Đương nhiên là thật, em chưa bao giờ nói dối, nhưng em cũng khuyên anh, nếu như anh đối với chị của không có tình cảm, thì anh cứ dứt khoát nói cho chị ấy biết, để cho nàng bỏ cái ý nghĩ điên rồ này đi, chư anh cứ nửa nạc nửa mỡ treo lên thì có ý gì, anh là đàn ông đương nhiên là không có gì, nhưng chị của em lại chịu nhiều áp lực, cho nên nếu anh không muốn, thì nói thẳng để thả hai người ra đi, đối với anh, đối với chị ấy đều tốt.
Phương Hiểu Lam tuy tuổi còn trẻ, nhưng đạo lý cũng hiểu được không ít.
– Này cô gái, những đạo lý người lớn này em học của ai vậy? Có phải là đã xem tiểu thuyết tình cảm nhiều quá nên bị ảnh hưởng?
– Đinh Trường Sinh, anh đừng tưởng rằng anh tìm cho em việc làm, thì em sẽ liền cảm kích anh, vì chị của em, tất cả các chuyện khác đều là không đáng nhắc tới, em hôm nay thay chị của ta xuất đầu, anh nghĩ thế nào thì nói thẳng ra đi?
Phương Hiểu Lam có chút nổi giận, bởi vì ngày hôm qua Đinh Nhị Cẩu khi đến nhà nàng cũng không phải là cái bộ dáng cười đùa như thế này.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy Phương Hiểu Lam Chân thật sự nổi giận rồi, vì vậy hắn cũng nghiêm trang lại, thật ra là hắn tối hôm qua vẫn suy nghĩ về những lời nói của ông lão Vương Gia Sơn, ông là người lớn tuổi, trong cuộc sống kinh nghiệm có rất nhiều so với tuổi trẻ của hắn, cho nên Đinh Nhị Cẩu cũng nghe lọt tai được những lời phân tích rỏ ràng của ông…..
– Vậy chị của em thật sự là yêu thích anh sao? Làm sao mà em biết được?
Đinh Nhị Cẩu hỏi ngược lại, đem quả bóng đá ngược lại đến cho Phương Hiểu Lam.
– Hừ… đêm qua chính miệng chị ấy nói cho em biết, chứ không thì sáng sớm này em cũng sẽ không đến tìm anh, nếu anh không cho em một câu trả lời rõ ràng, em cũng chẳng cần nhớ anh tìm việc làm cho em, em không có thói quen nợ ân tình với người ta đâu.
– Úi trời.. rất có chí khí… Ừ..thôi được rồi, để anh suy nghĩ…
Đinh Nhị Cẩu quay trở lại muốn đi, nhưng còn chưa có kịp, thì đã bị Phương Hiểu Lam phóng tới giữ cánh tay lại.
– Làm gì vậy…muốn đánh nhau sao?
– Đinh Trường Sinh, anh hôm nay phải cho em một câu trả lời thuyết phục, chị em còn chờ đấy.
Phương Hiểu Lam không nhượng bộ nói.
– Hôm nay? Chuyện hôn nhân đại sự, em phải để anh suy nghĩ một chút chứ?
– Anh suy tính đã quá lâu rồi, thời gian chị của em chờ đợi cũng quá dài, anh không thể đi.
Phương Hiểu Lam vẫn là nắm lấy cánh tay của Đinh Nhị Cẩu không để cho hắn đi.
Hành động nàng làm cho Đinh Nhị Cẩu có chút bực bội, hắn quay trở lại nhìn xem Phương Hiểu Lam, dần dần thu lại sự khó chịu, chăm chú nhìn lấy Phương Hiểu Lam, có thể thấy được bóng dáng của Phương Lệ Hồng, nhưng dung mạo của Phương Hiểu Lam thì xinh đẹp hơn Phương Lệ Hồng một bậc, chỉ có điều Phương Lệ Hồng không có dã tính cương trực như Phương Hiểu Lam, còn Phương Hiểu Lam thì lại không có sự tài trí của Phương Lệ Hồng, trong lúc mơ hồ ẩn hiện đó, hắn lại vô tình nhìn thấy dưới lớp vải dày mà Phương Lệ Hồng đang mặc, trên đỉnh hai bầu vú lại dương như nhô lên hai đầu núm vú nhỏ, má ơi…nàng có thói quen ở quê, thường không mặc nịt vú hay sao đấy..
– Làm gì …làm gì nhìn em như vậy?
Phương Hiểu Lam chợt thấy hoảng hốt, theo bản năng buông lỏng bàn tay đang giữ tay hắn ra..
Đinh Nhị Cẩu cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, nhìn Phương Hiểu La rồi nhỏ giọng nói:
– Được rồi, vì em, anh sẽ cưới chị của em, như vậy được chưa.
Nói xong hắn quay người rời đi, hắn sợ mình lại ở thêm một hồi, sẽ bị Phương Hiểu Lam nhìn ra ý đồ thật sự của hắn, càng sợ Phương Hiểu Lam không dứt lời hỏi tới, hoàn toàn chính xác, trong lòng hắn đã thích thú với Phương Hiểu Lam, nhưng là cũng như lời Vương Gia Sơn đã nói, Phương Lệ Hồng là một đối tượng để thích hợp kết hôn, bởi vì nàng là một mẫu người hiền thê lương mẫu, nếu như nói trước đây, thì hắn còn đang do dự, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy cô em vợ tương lai nóng bỏng ngỗ ngược này, hắn liền dứt khoát quyết định, sẽ lấy Phương Lệ Hồng.
– Có ý tứ gì? Cái gì mà nói là vì em mà lấy chị? Hả… đây là lời nói đáp ứng chị của em sao? A… đừng đi vội a, có phải vậy không?
– Phải.
Đinh Nhị Cẩu khoát tay, lên xe hơi, nhanh chóng rời đi.
Hahah… Phương Hiểu Lam dù sao cũng đạt được một câu trả lời khẳng định, nàng liền vui mừng nhảy chân sáo, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy nàng trong gương chiếu hậu Phương Hiểu Lam đang nhẹ nhàng khiêu động, hắn cũng cười, nụ cười rất quỷ mị, hắn đang hy vọng không qua bao lâu, hắn sẽ có nàng, đến lúc đó hắn sẽ lý giải câu nói của mình, vì em mà lấy chị…
Có đôi khi cuộc sống rất tàn nhẫn vô vị, nhưng từng ngày, từng ngày bắt buộc phải tồn tại, bởi vì vì thời gian không có vì bất cứ một người nào mà dừng lại.
Ngay trong lúc Đinh Nhị Cẩu ung dung tự tại ở quê hương của mình du sơn ngoạn thủy tán gái, tại nơi hắn công tác đã xảy ra một đại sự, chuyện này đủ để cho toàn bộ quan viên lớn nhỏ thành phố Hồ Châu thành phố hãi hùng khiếp vía, bởi vì thường vụ phó chủ tịch thành phố Vương Sâm Lâm đã bị song quy bắt giữ.
Câu chuyện này quay ngược trở lại mười ngày trước đó vào một buổi tối.
Thành phố Hồ Châu bên cạnh khu Nam Hồ là một tòa biệt thự, Vương Sâm Lâm đã tận tình khuyên lơn hơn một canh giờ, nhưng người đàn bà ngồi đối diện với ông không chịu thối lui, kiên quyết không nhượng bộ.
– Hách Giai, em cũng biết, hiện tại thành phố Hồ Châu có thể nói sắp tới đây sẽ có nhiều biến hóa thay đổi, em chờ thêm một thời gian được không ? Chờ anh lên làm chủ tịch thành ủy rồi sẽ cùng với vợ anh ly hôn, đến lúc đó sẽ kết hôn với em, chứ nếu bây giờ mà ly hôn đối với anh sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, em hãy kiên nhẫn chờ một chút, coi như là anh van em, anh quỳ xuống xin em đây.
Nói xong lời nói này, đường đường phó chủ tịch thường vụ TP Hồ Châu thật sự quỳ xuống trước mặt người đàn bà gọi là Hách Giai, bộ dạng kia của ông ta thật sự là phù hợp câu nói “đầu gối của nữ nhân có đôi khi so với đàn ông còn cứng rắn hơn nhiều.”
– Vương Sâm Lâm, đứng dậy đi, anh là đàn ông, là phó chủ tịch thành phố, không nên hơi một tí là liền quỳ xuống, anh và em đã quan hệ mười năm nay, em đã đem mười năm tuổi thanh xuân cho anh đùa bỡn tình cảm trên thân thể của em, thì nay coi như đã đủ rồi, duyên phận của anh và em đã hết, anh đi đi, từ nay về sau, em và anh nhất đao lưỡng đoạn, lẫn nhau không ai thiếu nợ của ai, chúng ta đều tha cho đối phương đi, có được không?
Vương Sâm Lâm cho là nàng làm khó dễ để bắt mình đáp ứng chuyện ly hôn với vợ, ông không nghĩ tới là nàng muốn cùng mình nhất đao lưỡng đoạn chấm dứt hết mọi chuyện.
– Hách Giai, không nên nói đùa nữa, anh thật sự yêu em mà, suốt những năm này, em có thấy anh đi tìm người đàn bà nào khác chưa? Không có chứ? Tấm lòng của anh đều để ở trên thân thể em, chúng ta đã yêu nhau suốt mười năm rồi, em lại không thể để cho anh một thời gian ngắn nữa sao, hãy để cho anh sắp xếp công việc một chút, sau đó thì ly hôn, rồi kết hôn với em nhé.
– Vương Sâm Lâm… những…lời nói gạt người này, anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Anh nói anh một lòng đều để ở trên người em? Thật ra đó là dục vọng của anh đều để ở trên người của em, mười năm nay, vì anh, em đã bốn lần phá thai rồi, bác sĩ nói nếu như còn em còn phá thai thêm một lần nữa, có thể về sau sẽ không thể có con được, Vương Sâm Lâm, anh nói anh không phụ lòng em sao, còn nói khoác mà không biết ngượng, đã vậy còn nói trong lòng của anh tất cả đều để ở trên người của em?
Lẽ ra một thời gian kéo dài quan hệ mười năm như vậy với một người đàn bà, Vương Sâm Lâm có lẽ phải sớm đã chán rồi thì mới đúng, nếu ông ta thật lòng động tâm yêu nàng, như vậy thì cũng đã sớm cùng vợ xử lý chuyện ly hôn rồi cùng Hách Giai này kết hôn mới đúng, nhưng là vì cái gì mà cứ một mực kéo dài lấy như vậy đây này?
Không hề nghi ngờ, trong chuyện này có lợi ích dây dưa, Vương Sâm Lâm là cán bộ từ trên tỉnh phái xuống, vốn chỉ là tạm giữ chức rèn luyện, tìm cơ hội mạ vàng rồi trở về lại trên tỉnh, nhưng là không ngờ Vương Sâm Lâm sau một khoảng thời gian công tác tại Hồ Châu, làm việc rất giỏi được bí thư thành ủy thưởng thức, vì vậy liền giữ lại ở TP Hồ Châu, trong năm đó, khi đến công tác làm việc với xưởng may thì gặp Hách Giai, lúc này Hách Giai mới vừa tốt nghiệp trường trung cấp dệt, có thể nói là đương thời nàng là một mỹ nhân của xưởng may TP Hồ Châu.
Vừa mới lúc ấy Vương Sâm Lâm với tư cách là Phó chủ tịch thành phố, được phân công quản lý mảng công nghiệp, vì vậy sau vài lần lên xuống đã cùng với Hách Giai quen biết, lúc ấy mà nói, hai người thật sự là yêu nhau, nhưng với sự tác động giúp đỡ của Vương Sâm Lâm, Hách Giai nghỉ việc ở xưởng may, thành lập một công ty mới, dưới sự ủng hộ hổ trợ của Vương Sâm Lâm, công ty mới này tiếp nhận rất nhiều hợp đồng, đến bây giờ giá trị công ty đã đạt đến 7 trăm triệu khối tiền, nhưng bây giờ Hách Giai nói một câu nhất đao lưỡng đoạn là xong hết mọi chuyện, điều này có thể sao? Vương Sâm Lâm không có khả năng buông tha công sức của mình kinh doanh gần mười năm tạo nên số của cải như thế, cho nên hiện tại đúng ra là điều ông xem trọng đã không còn là thân xác của Hách Giai, mà là do người đàn bà này đứng tên sở hữu tất cả tài sản, mà số tài sản này đều là do dưới sự thao tác của mình, mới chậm rãi lớn lên, nhưng đương nhiên là Vương Sâm Lâm không dám nói số tài sản kia là của mình, lại càng không muôn cùng với Hách Giai bị điều tra vì vấn đề chia chác tài sản.