Phần 108
– Chị, bộ chị thật sự muốn cùng với hắn kết hôn sao?
Hai chị em ban ngày có chút cãi nhau, nhưng không có ảnh hưởng chút nào đến tình cảm của hai chị em, với lại tính chác của Phương Hiểu Lam rất là phóng khoáng, về điểm này ngay cả Phương Lệ Hồng cũng tự thừa nhận là có đôi khi mình trong tâm tư vẫn không có thoải mái bằng được cô em gái này.
– Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, người ta là quan, chúng ta là dân, chị không có muốn hy vọng hảo huyền.
– Vậy hắn đối với chị có cảm tình không vậy? Là chị không đáp ứng hay là người ta không có ý kia?
Phương Hiểu Lam nói đến đây liền đưa một cánh tay trần từ trong chăn vươn ra, chống lên cằm nhìn vào mặt chị mình.
– Chị cũng không biết, tâm trí của chị rất là mâu thuẫn, cũng không biết nên phải làm cái gì bây giờ?
– Vậy làm sao mà hai người quen nhau được vậy? Chị kể cho em biết, để cho em thay chị nghiên cứu kỹ một chút.
Cô gái nhỏ nhiều chuyện thoáng cái bị sự hiếu kỳ đốt cháy lên.
Bởi vì người cũng là động vật, chỉ là loại động vật bậc cao biết suy nghĩ, cho nên sự chia sẻ cũng là thiên tính, nhất là bí mật mà không có ai để chia sẻ thì trong lòng ngứa ngáy vô cùng, cũng như thuở còn học sinh, nếu là một nam sinh cùng với một nữ sinh yêu đương vụng trộm, thông thường thì nam sinh này hoặc là nữ sinh nhất định sẽ nghĩ đến việc đem bí mật này tiết lộ cho bạn thân của mình, một là vì khoe khoang, hai là vì muốn được người khác chúc mừng, hâm mộ.
Từ khi có Đinh Nhị Cẩu cứu giúp mình, Phương Lệ Hồng đem chuyện này dấu kín ở trong lòng, thời gian trôi qua, lại thông qua lão trung y Vương Gia Sơn lại được biết thêm nhiều về chuyện của Đinh Nhị Cẩu, cho nên loại tình cảm này không phải sáng chiều mà phát sinh ra, mà là kéo dài từ tháng này đến tháng nọ, nó cứ chậm rãi lắng đọng đấy.
Hiện tại nàng cuối cùng cũng tìm được một người có thể chia sẻ tâm sự bí mật này, đó chính là em gái Phương Hiểu Lam của mình, tuy ở trong mắt nàng, Phương Hiểu Lam bất quá chỉ là một cô gái mới lớn, nhưng loại chuyện như thế này, thì nàng đâu có thể tâm sự được cùng với cha mẹ của mình, bởi vì bọn họ đều dân quê chất phác, đối với mấy cái chuyện này làm sao hiểu được, nói ra cũng là vô ích.
– Woa, thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân a… À.. sau này lão viện trưởng khôn khiếp kia có còn dám tìm đến chị nữa không vậy?
– Lão nào dám, Đinh Trường Sinh lúc ấy đem lão dọa sợ không nhẹ, hiện tại mỗi lần gặp chị, chỉ là trong lòng vô cùng tức giận mà thôi chứ đâu dám ra mặt.
– Chị…..chị quả thật là thích hắn sao?
Phương Hiểu Lam thật tình hỏi.
– Chị cũng không biết, chỉ là có cảm giác nếu có hắn thì bản thân của mình rất an toàn, cũng có lẽ liền bởi vì chuyện viện trưởng trước kia, dù sao chỉ cần mỗi lần có chuyện gì không ổn, người trước hết chị sẽ nghĩ đến thì chính là hắn.
– Trời..chị xem như là đã xong, em thấy chị thật sự yêu mến hắn mất rồi, nhưng là tại sao em lại có cái cảm giác hắn giống như là lạ, hiện tại giống như là không phải yêu thương chị thì phải.
– Chị cũng không biết, dù sao chị cũng có cảm giác hắn giống như là không có để ý đến chị, mà thỉnh thoảng cứ nhìn lén chỗ… kín, ngoài ra không còn cò tỏ thái độ gì.. thôi kệ, cứ để tùy duyên đi, bây giờ ngủ đí, nhớ tới những chuyện xấu này thì lại thấy phiền.
– Hừ, dựa vào cái gì, chị có điểm nào mà không xứng với hắn, người này thật sự là đang ở trong phúc không biết hưởng, nếu như chuyện này hai người không thành, thì em cũng không cần nhờ hắn, mà đi tìm đến cái công ty gì đó, em sẽ không nợ hắn trong chuyện này.
Phương Hiểu Lam thở phì phò nói xong lại chui vào trong chăn.
…
Sáng sớm, Đỗ Sơn Khôi lái xe tới đón Đinh Nhị Cẩu, tối hôm qua Đinh Nhị Cẩu ở nhà Vương Gia Sơn uống chén thuốc, cảm giác thân thể tinh thần sảng khoái lên, ông lão còn nhét vào trong xe hơi của hắn mấy bao thuốc uống, còn dặn dò hắn đúng thời gian thì sắc uống.
Xe chạy ra khỏi thôn không bao xa, bất chợt nhìn thấy trên vệ đường đang đứng đấy một cô gái thân mặc bộ quàn áo màu đỏ, lúc từ xa còn tưởng rằng đó là một người muốn quá giang xe, nhưng kế bên cô gái còn có dựng một chiếc xe đạp ở ven đường, xe còn chưa chạy đến gần, bóng người màu đỏ đã bắt đầu vẫy tay đón xe.
– Ồ.. đây là em gái của Phương Lệ Hồng mà, nàng chạy tới nơi này làm chi vậy?
Đinh Nhị Cẩu trong lòng tự nhủ.
– Có lẽ chắc có việc cần rồi, mới sáng sớm, nhất định là có đại sự cần tìm đến em..ha ha, huynh đệ … em có diễm phúc sâu đó.
Đỗ Sơn Khôi giễu cợt cười cười nói.
Đinh Nhị Cẩu ra hiệu Đỗ Sơn Khôi ngừng xe ở ven đường, hắn quay kiếng xe xuống hỏi:
– Em muốn nhờ xe à? Đi đâu vậy ?
– Anh xuống xe đi, em không nhờ xe, mà có lời muốn nói với anh.
Phương Hiểu Lam sắc mặt bất thiện nói.
– Có gì đi lên xe nói đi, ở bên ngoài lạnh lắm.
Đinh Nhị Cẩu khuyên nhủ.
– Không tiện, anh cứ xuống đây đi, em có chuyện riêng muốn nói với anh một chút.
Phương Hiểu Lam đứng im nói, bộ dáng rất là nóng nảy.
– Vậy được rồi, anh Đỗ… chờ em ở đây nhé.
Phương Hiểu Lam im lặng không lên tiếng đi ở phía trước, Đinh Nhị Cẩu ngoan ngoãn theo ở phía sau, đi tầm vài chục mét, Phương Hiểu Lam dừng lại, quay người nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi:
– Em tìm đến anh bởi vì chuyện của chị em, đến cùng là anh suy nghĩ như thế nào về chị của em, hãy cho em lời nói thật đi.
– Đây là tối hậu thư sao?
Đinh Nhị Cẩu cười cười hỏi.
– Cứ xem là như thế đi, chị em là một người phụ nữ kiên cường, sẽ không dễ dàng cúi đầu, cũng sẽ không gặp anh để hỏi đâu, em chỉ là thay mặt của chị tới hỏi anh, trong nội tâm chị ấy chỉ có mình anh, nhưng còn anh thì lại làm như là không biết gì cả..
Phương Hiểu Lam cười lạnh nói.