Chương 3 – Phần 90
Tào Bạch Phượng cũng không có đi xa, cô chỉ đi ra ngoài căn phòng thẩm tra, nhưng đối tượng thứ nhất cô báo cáo không phải đội trưởng cảnh sát hình sự Miêu Chấn Đông, cũng không phải là trưởng công an thành phố cha của cô Tào Kiến Minh, mà là báo cho một cái tên không liên quan gì đến trong ngành công an, nếu có bắn đại bác 3 ngày cũng bay không tới Đinh Nhị Cẩu, chuyện này cũng có chút kỳ quái…
– Này..là tôi, bây giờ nói chuyện có được không?
Tào Bạch Phượng vội vàng hỏi.
– Ừ, thuận tiện, cô cứ nói đi, tôi đang ở trong phòng làm việc đây.
– Vừa rồi thẩm vấn Thạch Lỗi khai…
Tào Bạch Phượng đem chuyện vừa rồi thẩm vấn Thạch Lỗi lấy được tin tức nói qua một lần cho Đinh Nhị Cẩu nghe, đôi chân mày hắn nhíu thật chặc, càng nghe càng không tin đây là sự thật.
– Cô có chắc chắn cam đoan Thạch Lỗi nói là sự thật?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Bây giờ còn chưa có chứng cớ xác thật, nhưng Thạch Lỗi nói cô bé kia mang thai đứa con trong bụng có thể là của bí thư Trương, anh nói xem hiện tại phải làm sao bây giờ?
– Ừ, việc này còn có ai biết rõ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ngoại trừ tham dự thẩm tra có một người đồng nghiệp phụ trách ghi chép, anh là người đầu tiên biết đấy.
– Tin tưởng tôi như vậy sao?
Đinh Nhị Cẩu trêu cô, đồng thời cũng hóa giải cho mình một chút tâm tình khẩn trương.
– Ít nói nhảm, bây giờ nên làm gì? Tôi đoán chừng việc này dấu diếm không được bao lâu, rất nhanh sẽ có người cũng biết chuyện này.
– Cô nói không sai, trong nội bộ của công an cũng có quỷ, như vậy đi, bí thư Trương bây giờ đang ở đâu, có thể khống chế được không?
– Hắn bây giờ đang ở Vân Nam, đang trong tầm quan sát, có thể khống chế được.
Tào Bạch Phượng trong lòng hưng phấn, xem ra chính mình lần này đi đến trấn Độc Sơn thật sự đúng hướng rồi, vụ án này mà phá được, xem ai còn dám xem nhẹ mình, ta cũng không phải dựa vào cha ta ăn cơm, cô nói mà cũng không suy nghĩ lại một chút, nếu không phải là nhờ cha của ngươi, ngươi làm sao có thể làm được trưởng đồn công an ở trấn này.
– Ngay bây giờ lập tức bí mật khống chế ông ta lại, quyết không thể để cho ông ta và bất luận kẻ nào liên hệ, giống như là biến mất giữa thế giới này, tốt nhất là nhét vào người hắn một số ma túy, như vậy thì có thể danh chính ngôn thuận mà bắt ông ta rồi, phần còn lại cứ để cho tôi tính cho.
– Thế nhưng mà.. ông ta là đại biểu nhân dân toàn quốc của huyện, bây giờ không có chứng cớ…
– Tiểu thư, không phải là tôi mới vừa nói sao? Tìm cách nhét ma túy vào túi xách của ông ta, đây không phải là chứng cớ để bắt à?
– Này nói sao thì cũng được, nhưng đừng có gọi tôi là tiểu thư nhé…
Tào Bạch Phượng bỉu môi phản ứng..
– Được rồi…được rồi… trước lúc bắt được ông ta, không được báo cáo trước bất kỳ ai, tôi bây giờ sẽ chạy tới huyện Hải Dương, đi tìm gặp đại chủ nhiệm Lâm Đức Vinh, nói với người của cô khi nào khống chế được ông ta, thì gọi điện thoại cho tôi, nhớ kỹ..nhất định không thể để cho ông ta chạy thoát, càng không thể để cho ông ta chết rồi, nếu không.. vụ án này cô vĩnh viễn đừng nghĩ là phá được.
Đinh Nhị Cẩu lành lạnh nói ra, Tào Bạch Phượng bên này nghe xong cũng phát rùng mình.
…
Trương Nguyên Phòng lúc này đang ẩn nấp ở một vùng giáp ranh biên giới của tỉnh Vân Nam trong một khách sạn nhỏ, khuya hôm nay rất là quan trọng, bởi vì ông ta muốn gặp đầu rắn thủ lĩnh, ông đã thay đổi sim số điện thoại di động, chỉ cùng với người trung gian của đầu rắn thủ lĩnh liên lạc, cũng không dám đi ra ngoài, đây là giai đoạn mấu chốt nhất, càng đến lúc mấu chốt càng là phải cẩn thận.
Tiền của ông đã thông qua công ty tín dụng tư nhân chuyển hết ra nước ngoài, nhớ tới những số tiền kia Trương Nguyên Phòng rất đau lòng, ông vất vả kiếm tiền như vậy vài năm, khó khăn lắm mới để dành được một số tiền, nhưng phải bị công ty tín dụng tư nhân cầm lấy đi 40% thủ tục phí, thật sự là quá đen, nhưng không có cách nào khác, nếu không đem các loại tiền chuyển ra nước ngoài, mai này ông cũng trốn đi, khi đến nước ngoài thì chỉ có nước mà đi ăn xin, hơn nữa vợ con còn đang ở nước ngoài thì ăn uống bằng cái gì? Đây cũng nguyên nhân thời gian gần đây trong khoảng thời gian này ông thường xuyên đi tới lui Bắc Kinh, bởi vì tại thành phố Bắc Kinh chẳng những có rất nhiều công ty tín dụng tư nhân, mà bởi vì tại Bắc Kinh, ông cũng có mấy căn phòng nhỏ phải xử lý, nếu đã muốn đi ra nước ngoài, thì ông cũng sẽ không để một đồng tiền nào ở lại trong nước.
Nữ cảnh sát Trần Tĩnh Tĩnh cùng đồng nghiệp nam Dương Chấn cùng lúc nhận được điện thoại của Tào Bạch Phượng, hai người bọn họ đều là tinh binh cường tướng của sở công an thành phố Bạch Sơn, đặc biệt là Trần Tĩnh Tĩnh, cô là một cảnh sát chìm rất xinh đẹp đầy tài năng, chính cô đã tận dụng sắc đẹp của mình dùng kế mỹ nhân đột nhập vào rất nhiều hang ổ của bọn tội phạm phá án thành công.
Nhưng thời gian trước đây đột nhiên bị phái xuống công tác ở dưới trấn Độc Sơn, lúc mới bắt đầu hai người còn tưởng rằng là đã đắc tội lãnh đạo nào đó, khi đến đồn công an trấn Độc Sơn thì mới biết được, đây là sở công an thành phố Bạch Sơn muốn bọn họ đi hiệp trợ cho con gái cưng của trưởng công an thành phố, biết được như vậy, bọn họ rất cao hứng, đây là chuyện tốt, đi theo thiên kim của trưởng công an thành phố làm sao mà lỗ vốn được, trưởng công an thành phố Tào cũng đã từng nói qua, người trẻ tuổi dũng cảm phải biết chọn gánh nặng, xuống bên dưới cơ sở rèn luyện bản lỉnh, như vậy mới có thể tích lủy kinh nghiệm cho nghề nghiệp của mình càng thêm bản lĩnh, sau này mới có thể gánh thêm chức trách quan trọng hơn…..
Lời nói này nghe qua thật là hay, lãnh đạo đúng là lãnh đạo, nghe xong hình như là mình xuống công tác ở cơ sở là vì tốt cho bản thân mình vậy, đó là vì tương lai gánh chịu nhiều hơn trọng trách, nhưng nếu cẩn thận phân tích tình huống lãnh đạo nói gì, nói muốn cho lên chức sao? Không có ! Nói cho mình gánh thêm trọng trách sao? Cũng không có ! Hiển nhiên trường sở công an Tào biết rõ đạo lý này.
Trần Tĩnh Tĩnh cùng Dương Chấn đóng giả dạng làm đôi tình nhân đi đến tỉnh Vân Nam, đúng lúc này hai người ngay đang ở phòng đối diện với phòng của Trương Nguyên Phòng, hai người chia nhà mỗi người một giờ, chỉ nhìn chằm chằm quan sát cửa phòng của Trương Nguyên Phòng, đây là lầu ba, chỉ cần Trương Nguyên Phòng từ nơi này đi ra ngoài, là có thể dễ dàng phát hiện.
– Đồn trưởng ra lệnh như thế này là có ý gì? Hiện tại liền động thủ?
Dương Chấn hỏi, hắn có chút không rõ lắm ý tứ của Tào Bạch Phượng, cầm điện thoại di động hỏi Trần Tĩnh i.
– Đừng hỏi em, anh là tổ trưởng, em chỉ hành động theo lời của anh.
Trần Tĩnh Tĩnh khôn khéo trả lời, con mắt vẫn y nguyên thông qua mắt mèo cửa phòng, quan sát cửa phòng đối diện.
– Dùng lý do gì đi nữa, đây không phải là trên địa bàn của chúng ta, vạn nhất xảy ra chuyện bất ngờ thì làm sao bây giờ, nếu muốn hành động bí mật làm cho người không biết, quỷ không rất là phiền toái.
Dương Chấn nói ra.
– Cái này có gì mà phiền toái, anh đi ra ngoài mua một số bột ngọt mì chính, nhân tiện đến công ty cho mướn xe hơi, thuê một chiếc xe, chờ trời tối xuống tay, em đoán chừng đồn trưởng Tào Bạch Phương ở bên kia cũng đang sốt ruột chờ đợi đấy, việc này phải làm nhanh ah.
Đều là làm cảnh sát, Trần Tĩnh Tĩnh vừa nói đi mua bột ngọt mì chính, Dương Chấn liền biết rõ là có ý đi mua ma túy vu vạ để sau này làm chứng cứ bắt người, hắn hướng về Trần Tĩnh giơ ngón tay cái lên.
– Nhưng việc này có cần hướng về trưởng sở công an thành phố Tào báo cáo không? Chứ đến lúc đó có việc gì thì đem trách nhiệm đều ụp lên trên đầu chúng ta, với lại, vì cái gì mà động thủ ? Chúng ta hoàn toàn không biết đến, vạn nhất bắt rồi sau này có sự nhầm lẫn, đến lúc đó ai đứng ra gánh trách nhiệm, là em hay chính là anh?
Dương Chấn có chút do dự.
– Anh mau đi đi, có gì em chịu…
Trần Tĩnh Tĩnh lặng lẽ mở cửa ra nói.