Chương 3 – Phần 73
Không bao lâu, dần dần tụ tập cũng không ít người, nhưng đa số là những người phụ nữ còn lại ở trong thôn, còn có một số là người già, thanh niên trai tráng cơ hồ không có, có thể nhìn ra, thôn Hoàng Thủy Loan cũng giống như những thôn khác, cơ bản đều là bỏ hoang đất đai đi lên thành thị làm công.
– Xin mọi người yên lặng một chút, tôi xin giới thiệu, vị này chính là chủ tịch trấn Độc Sơn của chúng ta, cũng là người cán bộ trẻ nhất trấn của Huyện Hải Dương từ trước tới nay, hôm nay có vài việc muốn nói chuyện với chúng ta.
Vương Kiến Quốc giơ tay giới thiệu Đinh Nhị Cẩu với mọi người.
Đinh Nhị Cẩu đứng lên, nhìn xem mọi người đang ở trong sân, hắn không ngờ trước mặt lại có nhiều người như vậy, xôn xao lao nhao khắp nơi, trái tim bịch bịch nhảy không ngừng.
Ngô Nguyệt Anh vợ của nhà Vương Triều cũng đứng lẫn ở trong đám người, cô đứng ở gần chót, nhưng khi Đinh Nhị Cẩu đứng lên bắt đầu nói chuyện, cô giật mình ngạc nhiên, chính giữa sân đang ngồi bốn người, cô biết được hai, một là Vương Kiến Quốc chủ nhiệm thôn kiêm bí thư, một còn lại là Triệu Hoa Sinh người bán hoa, đó là lúc trước tết, cô đi theo chồng mình Vương Triều đến đây mua qua hai bồn hoa, hai người còn lại không biết, bởi vì cô là người từ thôn khác gả lấy chồng ở thôn này, cho nên cô cũng không biết lái xe Kim Minh Hà là người thường xuyên đến thôn này viếng thăm tình nhân, do đó khi mới vừa đến đây, còn tưởng rằng lái xe Kim Minh Hà là chủ tịch trấn, còn tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu là người lái xe.
Nhớ mới vừa cách đây vài ngày, con dâu của lão bí thư Vương là Dương Tỷ Yên tới nhà trò chuyện cả buổi, thuyết phục mình đi tiếp chủ tịch trấn uống rượu, úp mở trong đó còn để lộ ra ý tứ chân thật là tìm cách ngủ với vị chủ tịch trấn này, điều này làm cho Ngô Nguyệt Anh rất là khó chịu, bất quá khi đó Dương Tỷ Yên nói chỉ đáp ứng được chuyện này, sẽ ứng trước cho 5000 khối tiền, kèm thêm một cái điều kiện hấp dẫn nữa là mặc kệ sau này nếu Ngô Nguyệt Anh có con sinh ra là nam hay nữ, chủ nhiệm thôn sẽ để cho cô được sinh thêm đứa con thứ hai, cam đoan sẽ không phạt tiền, vấn đề kế hoạch hóa này lâu nay ở vùng nông thôn là câu chuyện làm cho mọi người rất đau đầu.
Theo luật nếu như đứa con đầu tiên là con trai, nếu là khỏe mạnh, thì kiên quyết sẽ không cho sinh đứa con thứ hai, nếu không thì tiền phạt cũng đủ chết người, nếu như đứa con đầu tiên là con gái, thì phải phải chờ tới đứa bé đủ được tám tuổi thì mới có thể sinh thêm lần hai, khoảng thời gian này dài đằng đẵng, đối với dân quê vội vã muốn có con trai mà nói, đây là một sự tra tấn rất lớn.
Ngô Nguyệt Anh thông qua người mai một nên mới nhận thức với Vương Triều, cũng không lâu lắm thì liền kết hôn, cho nên về phương diện tình cảm, cũng chưa có sự phát triễn gắn bó gì nhiều, hơn nữa Dương Tỷ Yên còn nói, đây là một cơ hội, cơ hội ngàn năm một thuở, bởi vì chỉ cần để cho dương vật của chủ tịch trấn thọc vào cái âm đạo của mình, về sau có chút chuyện gì thì chẳng phải là xử lý dễ như trở bàn tay ấy ư, với lại người ta cũng sẽ không phá hư chuyện gia đình của mình, chỉ cần chính mình không nói ra, Vương Triều thì luôn đi làm xa cũng sẽ không biết rõ, đồng thời con người của Vương Triều tính tình hiền lành chất phát, nếu lỡ biết rõ chủ tịch trấn làm vợ của mình, hắn dám nộ khí xung thiên sao?
Sau khi bị Dương Tỷ Yên dùng ba tấc lưỡi đầu độc, trong tay Dương Tỷ Yên thì cầm một xấp tiền mặt màu đỏ đưa ra, tâm tư của Ngô Nguyệt Anh dần dần chuyển động thay đổi, đúng ra thì thực tế Dương Tỷ Yên nói cũng đúng, Vương Triều là người đàn ông đầu tiên của cô, nhưng vừa mới kết hôn thì hắn đã liền ra ngoài thành thị làm việc, để lại cho Ngô Nguyệt Anh hàng đêm khó ngủ một mình trông phòng, đây cũng là phản ứng sinh lý của một người đàn bà bình thường khỏe mạnh, nhưng mà cuộc sống của cô tại cái thôn chưa quen này, đối với những người đàn ông lúc nửa đêm đến gõ cửa, hoặc là kẻ lưu manh bắt chước tiếng mèo kêu hù dọa, trong lòng cô rất sợ hãi, tuy trong lòng rất là khát vọng, nhưng lại không dám đem cái khát vọng ham muốn thể xác này phóng xuất ra ngoài, cô chỉ có thể tự mình khốn khổ chịu đựng.
Đang lúc Ngô Nguyệt Anh do dự thì Dương Tỷ Yên đã để tiền lần bàn rồi đi về, lam cho đêm hôm ấy Ngô Nguyệt Anh chờ đợi trong sự lo lắng không biết phải làm sao?
Những những câu nói của Dương Tỷ Yên thì lại thấm vào trong đầu óc của cô, nằm ở trên giường hai mắt nhắm nghiền, tâm trạng rối bời cố gắng tưởng tượng ra mình đang nằm ở dưới háng một người đàn ông xa lạ thì cảm giác sẽ như thế nào? Từng phút….từng phút trôi qua, bất chợt thể xác của cô nóng dần lên một cách kỳ lạ…
Hai chân của Ngô Nguyệt Anh tự dạng ra, chính giữa háng lông mu âm hộ đén nhánh nồng đậm sáng loáng dưới ánh đèn nhìn thấy rất rõ ràng, mơ hồ có thể chứng kiến cái khe thịt nho nhỏ huyền ảo, cặp mông đẫy đà hơi nhếch lên để bàn tay của cô nhẹ nhàng đem quần lót của mình tuột đến dưới bắp đùi, sau đó giống như là thay thế dương vật của Vương Triều chồng mình, cô dùng 2 ngón tay chĩa vào cửa miệng âm đạo, thọc vào bên trong hang động, hưởng thụ ….
– Um…um…
Vặn vẹo, cái mông đít hẩy lên càng cao, Ngô Nguyệt Anh không cách nào khống chế trong nội tâm dục tính phồn vinh mạnh mẽ, bên dưới cái âm hộ phảng phất giống như là muốn nổ tung…
Mãi cho đến hừng đông cũng không thấy có ai đến, ngày hôm sau Ngô Nguyệt Anh mới biết được, tối hôm qua chủ tịch trấn có việc gấp phải đi ngay, không có lưu lại qua đêm ở trong thôn, rồi Dương Tỷ Yên đến tìm gặp cô thu hồi lại 5000 đồng tiền.
Hôm nay lại nghe nói chủ tịch trấn đến, trong nội tâm mang theo một sự hiếu kỳ, lại đánh động sự tịch mịch khát vọng trong lòng khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu tuổi trẻ anh tuấn đứng lên diễn thuyết, trong nội tâm Ngô Nguyệt Anh gợn sóng lại bắt đầu nhộn nhạo lên, cũng khó có thể bình phục như lúc ban đầu.
Đinh Nhị Cẩu nói rất hay, nhưng hiệu quả không cao, trước mặt dân chúng từ từ nói mà không nóng lòng, dù nhìn thấy mọi người không có hứng thú để nghe.
– Tôi nói nhiều như vậy, không biết mọi người nghe có hiểu chưa? Nếu bây giờ mọi người có vấn đề gì khúc mắc, thì cứ trực tiếp hỏi tôi, có chuyện gì thì chúng ta cùng thảo luận thương lượng được không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Chủ tịch Đinh vừa rồi đã giải thích rồi, có cái gì không hiểu thì cứ hỏi.
Vương Kiến Quốc bổ sung thêm nói ra.
– Chủ tịch Đinh, tôi có một vấn đề muốn hỏi một chút, nếu trồng hoa thì chúng tôi sẽ bán cho ai vậy? Trước kia chủ tịch trấn Tôn cũng đã kêu gọi chúng tôi trồng cây sung, kết quả thế nào? Qủa chín nát trên cây, cho heo ăn, heo cũng chê, nhưng ít nhất cái đồ chơi kia bán không được, còn có thể ráng nuốt, còn hoa này, trồng xong nếu bán không được thì làm sao bây giờ, cho heo ăn heo cũng không ăn được…
Một cái giọng oang oang của một người đàn bà trung niên dẫn đầu hỏi, lần này bó tay rồi rồi, phảng phất chạm vào sự bức xúc lâu nay của dân chúng, nên hiện trường thoáng cái đã ồn ào bàn tán mất đi sự khống chế, vo ve một góc sân, nói gì đều cũng không nghe được.
– Ưm..trước đây chuyện gì xảy ra vậy?
Đinh Nhị Cẩu xoay mặt hỏi Vương Kiến Quốc.
– Chủ tịch Đinh, việc này trước kia quả thật là có, người trong thôn đều ngán ngẩm, chỉ sợ công việc trồng hoa này khó thực hiện, nếu không như thế này đi, hôm nay chúng ta dừng cuộc họp ở tại đây, chờ tôi nay mai gặp lại mọi người làm một chút công tác tư tưởng cái đã.
Vương Kiến Quốc ngượng ngùng nói ra.
– Vậy là sao? Chuyện lúc trước là lúc trước, tôi làm việc này bây giờ chẳng có gì liên quan đến như trước cả.
Đinh Nhị Cẩu đối với cục diện như vậy rất bất mãn, mình tới trấn này thời gian ngắn quá, đúng là không biết trước kia có phát sinh qua chuyện làm tổn thương lòng tin của dân chúng…
Ừm..tại mình còn quá trẻ tuổi, nhưng hắn cũng biết, hôm nay mình bắt buộc phải đem chuyện này ổn định lại, lúc này không thể trông cậy vào Vương Kiến Quốc được rồi, nếu như áp dụng một loại phương thức khác, ví dụ như hắn toàn lực giúp đỡ Triệu Hoa Sinh khuếch trương đại quy mô vườn hoa, đợi khi dân chúng tận mắt chứng kiến Triệu Hoa Sinh kiếm được tiền, nếm được thành quả ngon ngọt, khi đó mọi người mới bắt tay vào làm, như vậy thời gian kéo dài quá dài..
Đinh Nhị Cẩu sốt ruột, lúc này nóng nảy như ngồi trên đống lửa trong lúc mọi người đang lùm xùm bàn tán, vì thế hắn liền rống to lên:
– Mọi người im lặng đừng ồn ào nữa …
Tiếng hét to này, làm hết thảy mọi người lập tức im bặt, đứng ở đằng sau đám người Ngô Nguyệt Anh trong nội tâm cũng chấn động.
– Ồn ào rêu rao bậy bạ cái gì vậy? Có việc gì muốn nói, từng người bước ra, làm gì mà hò hét loạn cào cào lên, tôi đâu có thể nghe rõ mọi người nói cái gì !
Lúc này mọi người đều tĩnh lặng lại, trơ mắt ếch ra nhìn cái thằng trai trẻ được gọi là chủ tịch Đinh này, trước giờ bọn họ thực sự từng gặp người cán bộ nào mà cùng với dân chúng lại hét..to như vậy…
– Trước tiên là nói về vấn đề của bà thím này thắc mắc, chủ yếu là nguồn tiêu thụ phải không? Tôi không biết là trước kia làm như thế nào, riêng tôi bây giờ thì sẽ cam đoan về nguồn tiêu thụ, tôi chủ tịch trấn này giúp mọi người đi kiếm nguồn tiêu thụ, như vậy có được chưa?
– Chủ tịch Đinh, chúng tôi không phải là không tin chủ tịch giúp chúng tôi đi kiếm nguồn tiêu thụ ở ngoài thị trường, chúng tôi rất cảm kích chủ tịch, nhưng nếu chủ tịch ngươi chạy ở ngoài thị trường mà cũng bán không được thì làm sao bây giờ? Hoa thì không thể thay thế làm thực phẩm được, mọi người bỏ công ra chăm sóc cả năm trời, rồi cứ như vậy để hoa trong nhà mình ngồi ngắm chơi à?
Nói lời này cũng là của bàn thím kia, dễ dàng nhận ra uy tín của ủy ban trấn đã bị Tôn Quốc Cường triệt để làm cho hư mất rồi! Lần này Đinh Nhị Cẩu triệt để bị dồn đến chân tường, dân chúng vừa nghe qua bà thím nói, thì nhận đúng ra một đạo lý, trồng hoa bán không được, cũng không đổi được tiền thì làm sao?.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào Đinh Nhị Cẩu, xem hắn có câu trả lời gì thuyết phục, nếu như đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu không trả lời được, thì hồi nảy giờ những lời nói của Đinh Nhị Cẩu toàn bộ đều là nói dóc, không chỉ là trong dân chúng nghỉ vậy, mà ngay cả Vương Kiến Quốc cũng cảm giác rất là khó chịu…
– Ha ha, chắc là bà thím này lần trước trồng sung rất nhiều nên bị thê thảm nhất phải không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Theo thực tế trước mắt có lẽ là như vầy, bằng không người đàn bà này sẽ chẳng phản ứng mãnh liệt như vậy.
– Đúng vậy, lần trước chủ tịch Tôn Quốc Cường kêu gọi trồng sung, nhà của chúng tôi trồng tới năm sáu mẫu đất, đến cuối cùng thì thu hồi lại chẳng bao nhiêu tiền, lỗ công lỗ tiền muốn chết đi. Chủ tịch Đinh, cậu đừng trách tôi nhiều chuyện, dân chúng chúng tôi chỉ hi vọng phát tài, cũng biết cậu muốn trồng loại hoa này là vì có lòng tốt, dân chúng chúng tôi cũng muốn dựa vào bản thân lao động kiếm chút tiền, nhưng những khó khăn thất bại của lần trước đâu có ai gánh chịu cho dân chúng vẫn cón ám ảnh chúng tôi.
Người đàn bà nói mà trong đôi mắt ứa lệ, xem ra lần trước sự kiện trồng sung lưu lại bóng mờ quá sâu….
– Vẫn là câu nói đó … tôi bất kể chuyện trước kia đã xảy ra chuyện gì, tôi ở đây xin hứa, trước mắt giúp mọi người chạy đi kiếm nguồn tiêu thụ, nếu như tôi chạy nguồn tiêu thụ mà vẫn bán không được, thì toàn bộ hoa trong thôn này này, tôi sẽ tự mình đứng ra thu mua..cá nhân tôi thu mua, tôi đã nói rõ ràng, chỉ cần mọi người trồng và chăm sóc cho thật tốt, đạt đến tiêu chuẩn thu mua, tôi sẽ không chừa lại một gốc cây hoa nào còn tồn ở trong nhà mọi người, thế nào? Như vậy được chưa ?
Đinh Nhị Cẩu vừa nói xong, toàn bộ cục diện lại thoáng cái không kiểm soát, lại bàn tán loạn cả lên, nhưng lần này đây Đinh Nhị Cẩu không có ngăn lại, dám cam kết như vậy, tin rằng toàn bộ trước giờ các lãnh đạo ở trấn này chưa có ai dàm làm như thế, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì dám, hắn đã nói như vậy, thì đã có lòng tin vào sự thành công của việc trồng hoa Đỗ Quyên tạo dáng thành cây kiểng, sau này không phải dùng tiền của mình đi thu mua, hắn tin tưởng mình có khả năng đem loại hoa này đi ra bên ngoài chào hàng, đem cái loại hoa cỏ này gieo trồng phát triển trở thành một cái sản vật của địa phương.
– Chủ tịch Đinh, cam kết như vậy… không tốt lắm đâu, hay là không…
Vương Kiến Quốc tiến đến bên người Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng hỏi, ông ta sợ đến lúc đó thì Đinh Nhị Cẩu đổi ý, khi ấy thì phiền toái sẽ đổ lên đầu của ông, hoặc là đến lúc đó Đinh Nhị Cẩu đã đi nơi khác rồi, hoa thì bán không được, ông ta biết đi tìm ai? Dân chúng thôn Hoàng Thủy Loan đi tìm ai? Có phải chính ông Vương Kiến Quốc lãnh đủ ăn cho hết với vụ hoa này…