Chương 3 – Phần 41
Trịnh Đoạn Cương đem điếu xì gà ngậm chặt lên môi, dùng bật lửa chống gió đốt, thả ra mấy ngụm khói mù mịt nồng nặc từ trong miệng hắn phun ra ngoài, thoải mái tựa người trên mặt ghế dựa, hai ngày này là thời khắc hắn thoải mái nhất, không thể không bội phục cha mình tàn nhẫn, cái này mới đúng là cao thủ, vào thời khắc quyết định lại có tráng sĩ chặt tay đi thích khách, cho tới bây giờ hắn cũng không biết làm sao cha mình tại sao làm được điều như vậy.
Báo cáo kiểm tra thi thể của Tôn Quốc Cường đã có rồi, nguyên nhân là do tự sát, không có dấu hiệu bị giết, chuyện này giống như là che giấu sự thật, làm cho Dương Đại Chí bị áp lực rất lớn, tận mắt thấy sắp có kết quả trọng yếu vụ án, nhưng là thật không ngờ tại ánh sáng và bóng tối cách một bức tường thủy tinh, phảng phất là có thể đụng tay chạm đến, chạm rồi lại thấy xa vời không thể vượt qua bức tường rắn chắc.
Tôn Quốc Cường tử vong ba ngày sau, có cuộc họp của thường ủy huyện, Dương Đại Chí sắc mặt âm trầm, trái lại thì Trịnh Minh Đường rất là bình thản, khuôn mặt của ông ta trong ngày hôm nay và cách mấy ngày trước, lúc mới vừa nghe được tình cảnh Tôn Quốc Cường bị nhà nước điều tra, hoàn toàn khác nhau, Trọng Hải tuy đoán được là có vấn đề, nhưng mạng người là quan trọng, không có chứng cớ xác thật, ai cũng không dám nói hươu nói vượn, đương nhiên chỉ là cho phép suy đoán trong đầu mà thôi.
– Cuộc họp bất thường này tạm thời triển khai nội dung chỉ có một, chính là về vấn đề của Tôn Quốc Cường, tôi không phủ nhận, Tôn Quốc Cường lúc trước đảm nhiệm chủ tịch trấn Độc Sơn là do tôi tiến cử, nhưng tôi thật không ngờ đồng chí này nhanh như vậy đã biến chất, chẳng những là phụ tín nhiệm của tôi, cũng là phụ tín nhiệm của Đảng…
Khi mọi người nghe Trịnh Minh Đường nói, nhưng lại có hàm ý khác, cái gì gọi là phụ tín nhiệm của ông cũng là phụ tín nhiệm của Đảng, ông chỉ là bí thư huyện ủy, chứ ông đâu có phải là Đảng? Từng thường ủy tuy giữ im lặng, nhưng trong nội tâm lại xì mũi coi thường.
– Chuyện Tôn Quốc Cường, tôi chịu trách nhiệm không trốn tránh sai lầm lớn của tôi, Tôn Quốc Cường đã bị song quy, nhưng lại xảy ra chuyện chết người, đồng chí Dương Đại Chí, có thể cho giải thích cho mọi người biết rỏ, vì sao có người canh giữ Tôn Quốc Cường, mà để xảy ra chuyện như vậy ? Tôn Quốc Cường tự sát, điều này nói rõ đúng là có vấn đề, như vậy Tôn Quốc Cường tự sát là vì bảo vệ cho ai? Tôn Quốc Cường chết thì xem như là đã hết, nhưng con đường nhen nhúm lôi đồng bọn ra ánh sáng pháp luật cũng bị tắt đi, đội ngũ cán bộ sâu mọt ẩn nấp trà trộn ở trong chúng ta lại tâm an lý đắc.
Trịnh Minh Đường nói như là đau lòng vô cùng, trong cuộc họp này cũng có một số người ẩn đoán ra chuyện, chứ ai mà không biết, tuyệt đối có thể cho rằng Trịnh Minh Đường là một người công chính liêm khiết.
Dương Đại Chí giờ phút này thật sự là không thể biện minh được điều gì, Trịnh Minh Đường nắm giữ sự chủ động, đồng thời bóng gió cũng làm cho mọi người thấy trấn Độc Sơn là một địa phương tiếm ẩn nguy cơ chứ chẳng tốt lành gì, án Cổ Thành Lượng bị bạo tạc nổ tung còn chưa có yên ổn, chủ tịch trấn lại tự sát ly kỳ, chỉ một câu nơi đó đầy hung hiểm….
– Tuy đã xảy ra chuyện Tôn Quốc Cường như vậy, nhưng công tác của chúng ta thì vẫn phải làm, mọi người hãy chọn lựa một người thay thế có thể làm chủ tịch trấn Độc Sơn, các đồng chí cứ ý kiến thoải mái nhé.
Trịnh Minh Đường cầm ly uống một ngụm trà, xong rồi nhàn nhã để lên bàn.
Nếu như là một địa phương khác, đoán chừng phó bí thư huyện ủy Vu Toàn Phương cũng sẽ tranh cử một người, nhưng theo tình hình trước mắt, Trịnh Minh Đường tựa hồ đem trấn Độc Sơn hóa thành phạm vi thế lực của mình rồi, giờ lại nói là để cho mọi người tiến cử chọn lựa, nhưng là ngay cả người của ông ta muốn chết là chết, ai còn dám đưa tay chân thân tín của mình đến nơi đó, nói lời khó nghe, nếu những thường ủy tiến cử người của mình, người được tiến cử nói không chừng trái lại đã không cảm kích mà còn quay lại mắng tổ tông tám đời lãnh đạo của mình, thăng quan là ai cũng muốn nhanh, nhưng so với cái mạng nhỏ, vẫn là quan trọng hơn.
– Thế nào rồi, không ai đề cử? Trọng Hải, ông có người tốt nào để đề cử không vậy?
Trịnh Minh Đường tự tin hỏi, ông ta suy tính hỏi thoáng qua Trọng Hải, hỏi thêm Vu Toàn Phương, rồi sau đó mới ném ra người của mình, nhưng sau câu hỏi này ông đã hối hận vì những lời này, bởi vì Trọng Hải xác thực đã đưa ra người chọn lựa.
– Bí thư Trọng đã để cho tôi chọn lựa, tôi xin có ý kiến như thế này, tôi tới huyện Hải Dương thời gian chưa lâu, cho nên đối với rất nhiều cán bộ chưa quen thuộc lắm, cái gọi là tiến cử người tài, tránh né người thân, tôi cảm thấy có thể để cho thư ký Đinh Trường Sinh thử một lần.
Trọng Hải vừa mới nói xong, trong phòng họp xôn xao một hồi.
– Chủ tịch Trọng, Tiểu Đinh quá trẻ tuổi, tôi nghỉ rằng nên để tôi luyện thêm vài năm rồi hãy tính.
Trưởng phòng tổ chức cán bộ Chu Truyền Sinh là người đầu tiên có ý kiến, ông ta cùng Trịnh Minh Đường là một phe, chuyện này liên quan đến vấn đề nhân sự, trưởng phòng tổ chức cán bộ có quyền lên tiếng thì rất là hợp lý.
– Trưởng phòng Chu, đây chính là bí thư Trịnh để cho tôi tiến cử đấy.
Trọng Hải nói một câu chẹn ngay họng Chu Truyền Sinh lại.
– Trước mắt mà nói, tình huống ở trấn Độc Sơn thật không tốt, ý của tôi là Trường Sinh dù sao tuổi còn rất trẻ, phải chăng nên chờ cục diện ổn định, thì mới có thể thuận lợi khai triển công việc, đây mới là điều trọng yếu, tôi không nói là Trường Sinh năng lực làm việc không được, theo tôi được biết, Đinh Trường Sinh tham gia công tác chưa lâu, thời gian ngắn như vậy, lại còn quá trẻ liền gánh vác chức vụ chủ tịch trấn, có thích hợp hay không?
Chu Truyền Sinh quay lại, bắt đầu công kích Đinh Trường Sinh.
Đại chủ nhiệm Lâm Đức Vinh nhìn Trọng Hải, thấy Trọng Hải trên khuôn mặt đang mỉm cười, hình như đối vời lời phản kích của Chu Truyền Sinh tựa hồ không thèm để ý đến chút nào, nhưng Lâm Đức Vinh biết rõ, lần này Trọng Hải nói là nghiêm túc, với tư cách ẩn bên trong là đồng minh với Trọng Hãi, Lâm Đức Vinh biết là lúc này mình phải lên tiếng nói.
– Lão Chu, có khả năng và chí hướng không nên đề cập đến tuổi tác lớn hay nhỏ, Tôn Quốc Cường niên kỷ cũng không nhỏ, mấy năm làm chủ tịch trấn Độc Sơn này đã làm nên trò trống gì, ngoại trừ liên kết với mỏ than đá ra, Đinh Trường Sinh tuy là tuổi trẻ, có thể về công tác còn có chút kinh nghiệm chưa đủ, nhưng là hắn là thư ký của chủ tịch Trọng, có chủ tịch huyện đứng ở phía sau lưng chống đỡ, lão vẫn còn chưa yên tâm sao?
Lâm Đức Vinh đem hoàn cảnh xấu hóa giải một cách vô hình, làm cho Chu Truyền Sinh có một loại cảm giác ra một quyền bị đánh hụt, đúng vậy…có Trọng Hải ở phía sau hướng dẫn, còn có thể xảy ra vấn đề gì …. ? Nếu bây giờ Chu Truyền Sinh lại cắn vào chuyện này không nhả, như vậy rất rõ ràng, ngươi là xem thường khả năng của chủ tịch Huyện, vẫn là chưa tin vào năng lực chủ tịch huyện thì cũng không ổn..
– Chủ nhiệm Lâm nói không sai, theo tôi được biết, đồng chí Đinh Trường Sinh có khả năng không bình thường, hình như là chuyện xây dựng làm mới con đường QL 1 hình thức ban đầu là Đinh Trường Sinh đề xuất nói ra, mang theo dân chúng thôn Lê Viên hướng về quốc lộ 220 làm đường, Đinh Trường Sinh cũng hóa giải thành công hàng vạn mẫu lê trái bị ế, đồng chí này vẫn có năng lực đấy, trước mắt mà nói, trấn Độc Sơn đã trải qua sự kiện Tôn Quốc Cường không khí rất là trầm lặng, chúng ta cần một lực lượng mới rót vào, tăng cường sức sống cho toàn bộ ê kíp lãnh đạo tại trấn Độc Sơn, tôi tán thành ý kiến của chủ tịch Trọng, là để cho Đinh Trường Sinh thử qua một lần, nếu như đồng chí làm tốt hoàn thành nhiệm vụ, như vậy chứng minh chúng ta không có nhìn lầm người, nếu như không có bổn sự kia, chúng ta sẽ kịp thời rút ra, cũng sẽ không tổn thất cái gì đâu..
Vu Toàn Phương rõ ràng cũng thay mặt Đinh Trường Sinh ra mặt, ý kiến rất là cụ thể thay cho chủ tịch Trọng Hải nói.
Cục diện trước mắt làm cho bí thư Trịnh Minh Đường cảm thấy chột dạ, nếu như chỉ có mình đại chủ nhiệm Lâm Đức Vinh nói vài lời, vậy thì vẫn còn khả năng nằm trong phạm vi khống chế, bởi vì ông cũng đã nghe nói Lâm Đức Vinh cùng Trọng Hải mắt đi mày lại với nhau, nhưng còn phó bí thư huyện ủy Vu Toàn Phương từ lúc nào đã cùng với chủ tịch Trọng Hải cùng chung một chỗ? Cảnh tượng này khiến cho bí thư Trịnh Minh Đường đột nhiên có một loại cảm giác mình không còn làm chủ được cục diện, loại chuyện này lâu nay chưa từng xuất hiện, lần này cũng là do mình chủ quan, rõ ràng không có gặp trước đây với từng người bên thường ủy đảng bộ thương thảo về chuyện bổ nhiệm chủ tịch trấn Độc Sơn, thật là quá coi thường đối phương, nhưng dù sao thì chuyện này vẫn còn chưa kết thúc …..
Huyện đội trưởng lực lượng vũ trang Đào Hán Mạnh cũng là một người bí ẩn gây ấn tượng khó chịu làm người ta phát bực, nằm trong tổ chức thường ủy, vậy mà thông thường muốn đi họp hay không cũng chẳng cần báo trước cho ai biết, nhưng là lần này sau khi Vu Toàn Phương nói xong, người này còn rõ ràng thêm vào một câu:
– Ừ.. thì cứ cấp cho người trẻ tuổi một cơ hội đi, hết chó thì bắt mèo…đâu cần phải giáng cho một gậy chết tươi vậy, cứ để đi xem sao, chứ đừng nói trước là không có làm được.
Khi có Huyện đội trưởng Đào Hán Mạnh tham gia vào làm Trọng Hải có một chút ngơ ngẫn, đây là ý gì ? Lúc nào thì Đào Hán Mạnh bắt đầu thay mặt mình nói chuyện, hồi tưởng lạ, mình và Huyện đội trưởng này hình như là cũng chưa hề nói qua một câu thân tình, chẳng qua là sơ giao mà thôi, nhưng hôm nay giống như hướng gió đã thay đổi hoàn toàn.
Trịnh Minh Đường hiểu rỏ cuộc họp này phải lập tức chấm dứt ngay tại đây, nếu không, rất có thể sẽ trở thành sự thật, ông vừa rồi cũng không có dũng khí nói mọi người giơ tay biểu quyết về chuyện của Đinh Nhị Cẩu, vì rất rõ ràng, Trọng Hải trong tay đã có vững vàng bốn phiếu, số còn lại thì cần phải trưng cầu ý kiến bí thư Chánh pháp ủy và chủ nhiệm phòng văn hóa thông tin? Cho dù là hai người kia giúp đỡ mình, nhưng trưởng ban Dương Đại Chí của ban kỷ luật thanh tra thì sao ? Ông ta đối với mình vừa rồi mới bị phê bình sẽ trả đũa, nhất định sẽ đứng về phía chủ tịch Trọng Hải một bên, đây là điều không nghi ngờ chút nào.
– Hiện giờ mọi người ý kiến còn có sự bất đồng về chức vụ chủ tịch trấn Độc Sơn, chúng ta sẽ chuẩn bị bàn tính lại sau, tan họp.
Trịnh Minh Đường uể oải nói ra.
Vẻn vẹn chỉ có một mình Chu Truyền Sinh là có chút ý kiến phản đối, giống như là chuyện đùa tiếu lâm, có thể nói từ ngày bí thư Trịnh Minh Đường công tác đến nay ở huyện Hải Dương, đây là lần thất bại đầu tiên trong cuộc họp thường ủy đảng, không có dấu hiệu nào nghiêng về phía bên của ông, điều này làm cho ông cảm thấy vô cùng khiếp sợ, trước giờ từng người trong thường ủy đảng vẫn rất là rất nghe theo lời ông, Nhưng bắt đầu từ khi nào lại xuất hiện tình huống như vậy đây này?
Từng người thường ủy đảng bộ nối đuôi nhau ra ngoài, cuộc họp lần này không có giải quyết được vấn đề gì, ngoại trừ làm cho Dương Đại Chí rất là khó chịu, nhưng khó chịu nhất phải nói chính là bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường rồi, bàn tay khống chế huyện Hải Dương của ông bắt đầu bắt đầu bị buông lỏng, loại dấu hiệu này có lẽ đã sớm có, nhưng là ông không có chú ý tới, thế cho nên hôm nay lại có cục diện trở cờ như vậy.