Chương 3 – Phần 33
Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu cùng Hồ Giai Giai dùng công phu đối kháng trưởng ban kỷ luật thanh tra Dương Đại Chí đang tiếp đãi một công nhân mỏ than, toàn thân đen kịt, trên quần áo dính đầy tro than, trên mặt cũng dính đầy than, chỉ có hai con mắt ở giữa là lòng trắng con mắt lộ ra.
– Ông nói là thật sự?
Dương Đại Chí bị người tự xưng là công nhân mỏ than này kể lại câu chuyện làm ông kinh hãi ngây người, không cần phải nói, người này chính là Ngưu Khương Sinh.
Ngày đó bị chủ tịch trấn Độc Sơn Tôn Quốc Cường uy hiếp, lúc mới bắt đầu thì hắn không có để ý, nhưng khi về đến nhà suy nghĩ lại hắn thấy được việc này không ổn, không tránh khỏi hối hận thái độ của mình vừa rồi, dù sao người ta làm quan, mình là dân, từ xưa đến giờ dân không đấu lại với quan, những người kia rõ ràng đã biết Ngưu Nhị Đản mất tích, nên đến muốn lấy tiền từ mỏ than của hắn, tuy hắn thật sự cũng không biết Ngưu Nhị Đản lấy ra những số tiền là của ai, nhưng hàng tháng ở bên trong đều chia hoa hồng, còn bây giờ nếu tiếp tục đưa tiền lại cho bọn họ, xem như mỏ than bị rút tiền lại sạch sẽ rồi, cho nên bước này hắn không chịu xuất tiền buông ra.
Vào một buổi tối, Ngưu Khương Sinh bị tiếng đập cửa bừng tỉnh, thằng này đâù óc vẫn còn có chút não, nên để cho vợ mình đi ra mở cửa, còn chính hắn thì núp ở trên đầu tường, Dương Thánh Quân phái người đi bắt Ngưu Khương Sinh lúc đó cũng chủ quan, cho rằng Ngưu Khương Sinh chỉ là một ông chủ mỏ than nhỏ, dễ như trở bàn tay bắt lấy, vì vậy tất cả mọi cành sát đều đứng ở trước cửa, không có phòng bị đến chuyện Ngưu Khương Sinh nhảy tường chạy trốn mất tiêu.
Vì vậy khi biết đối phương là người đồn công an cảnh sát, hắn liền nhảy tường bỏ chạy, địa phương khác thì không dám đi, hắn mò lên trốn tránh ở trên mỏ than, theo nhóm thợ mỏ đào than đá ở trong giếng mỏ, cho nên Dương Thánh Quân không có tìm được ra hắn.
Tránh né hơn một ngày, hắn rốt cuộc chịu không nổi nữa, lúc này mới thừa dịp trời tối mò ra tới trong huyện, sáng sớm liền tiến vào Ban Kỷ Luật Thanh Tra, mặc dù trình độ văn hóa không có bao nhiêu, nhưng hắn cũng biết Ban Kỷ Luật Thanh Tra là nơi kiểm tra quản lý cán bộ địa phương, còn tại đồn cảnh sát chỗ đó chắc chắn là hắn là không dám tới, Dương Thánh Quân cũng là cảnh sát, mà cảnh sát lại đang tìm bắt chính mình.
– Ông không nên đi về nhà, tôi sẽ sắp xếp một địa phương tuyệt đối an toàn để ông ẩn núp, chuyện này tôi phải suy tính thật kỹ nên làm cái gì bây giờ.
Dương Đại Chí trước hết đem dàn xếp chổ ở Ngưu Khương Sinh ổn định, vừa rồi ông nghe được tình huống chính xác từ Ngưu Khương Sinh khiến cho ông như là nằm mộng, dựa theo lời nói Ngưu Khương Sinh, chủ tịch trấn tự mình đại diện cho nhóm người đầu tư đến gặp hắn bàn về chuyện chia hoa hồng của mỏ than, như vậy thì chắc chắn là có không ít cán bộ cùng đầu tư nhập cổ phần vào mỏ than, thảo nào các mỏ than thì thường xuyên phát sinh tai nạn sụp hầm, nhưng là ủy ban huyện chưa có một lần được nghe qua báo cáo về tai nạn của công nhân, Ngưu Khương Sinh nói khi xảy ra tai nạn thì đều được cán bộ trên trấn dấu nhẹm, đại đa số trường hợp là giải quyết theo thỏa thuận hai bên là xong việc, mỏ than không thiếu tiền, cho nên đối với người chết thì bồi thường rất hào phóng, do vậy thân nhân người chết đều lựa chọn bằng cách im lặng cho qua..
Hút xong một điếu thuốc, Dương Đại Chí dần dần tỉnh táo lạisau khi suy nghĩ lại, chuyện này phần lớn chỉ là mới nghe Ngưu Khương Sinh lời nói một bên, không có chứng cớ gì đế chứng minh có một số cán bộ tham dự vào cổ phần của mỏ than đá, phá án không thể cùng chỉ nghe dân chúng cáo trạng, tất cả tội danh nào cũng phải có chứng cớ, không có chứng cớ thì rất khó có thể đưa ra công lý để kỷ luật những đảng viên nháng chàm này …
…
Giấy chứng nhận hôn thú cùng ly hôn đều giống nhau, chỉ có khác biệt duy nhất là giấy hôn thú thì dán lên ảnh chụp của hai người, còn giấy chứng nhận ly hôn thì ảnh chụp thì dán lên mỗi người mỗi tờ, sau khi nhìn xem giấy chứng nhận ly hôn bên trên có dấu chạm nổi, hai người đều thở dài một hơi, cuối cùng cuộc hôn nhân chính trị này cũng kết thúc.
Hai người đứng ở cửa lớn tòa án, từng người đi về hai hướng ngược chiều, từ chỗ xa xa bên trong chiếc xe hơi, một người đàn bà đang ngồi vuốt ve cái bụng phình lớn của mình, cô đang ngồi đợi một người đàn ông đi tới, vì ông ta cô đã cam tấm chấp nhận làm người tình nhân bí mật, đến tận ngày hôm nay, cô mới có thể từ trong bóng tối đi ra ngoài ánh sáng.
Nơi góc rẽ, ở bên trong một chiếc xe BMW thể thao, Tạ Phương Quỳnh trơ mắt ếch ra nhìn đi về hướng chiếc Audi A6, khi Trọng Hải đi đến bên cạnh chiếc xe, cửa xe liền đã mở ra, ngồi ở đằng sau là một người đàn bà đang mang thai bụng lớn, Tạ Phương Quỳnh nhận ra người đàn bà này, so với tấm ảnh mà cô mướn người điều tra cung cấp không có bao nhiêu khác biệt.
Lúc này, Tạ Phương Quỳnh thật muốn nhấn ạnh chân ga hướng đôi cẩu nam nữ này phóng tới, Nhưng nếu quả thật mà làm như vậy, chính mình cũng đâu được cái gì, Trọng Hải đã gây tổn thương cho mình đã quá đủ nhiều, chuyện cũng xong rồi, cần gì phải vì chuyện này mà tự mình làm hại đến bàn thân mình…..
Tốt nhất giải buồn không có gì qua được rượu cồn, vì vậy Tạ Phương Quỳnh bỏ qua hình tượng hào phú phu nhân của nhiều năm qua, gọi điện thoại mời mấy người bạn thân đi đến quán bar uống rượu, trong nhóm này lại có cả Tiếu Hàn, người đang đau lòng thì dễ dàng say, điểm ấy một chút cũng không sai, không lâu lắm, Tạ Phương Quỳnh đã muốn líu lưỡi rồi.
– Ngưng lại đi Phương Quỳnh, uống nhiều quá rồi, về nhà ngủ đi.
Tiếu Hàn khuyên giải nói.
– Trở về? Bây giờ về đâu, về sau tui đã là một người được tự do rồi, Trọng Hải tên hỗn đản kia đã làm cho con đàn bà kia lớn bụng, làm sao tui chịu được cơn tức này, ha ha …hôm nay tui đã ly dị xong rồi.
Nói xong cô đem giấy chứng nhận ly hôn lấy ra khoe, làm cho tất cả mọi người giật mình không ngờ, trước đó khi còn tỉnh táo, Tạ Phương Quỳnh đã từng thầm nhủ, sẽ tạm thời không đem chuyện ly dị nói ra.
Vô tình nghe được Tạ Phương Quỳnh nói như vậy, ánh mắt Tiếu Hàn sáng lên, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường.
Đã từng nói qua, cha chồng Tiếu Hàn cùng với Trọng Phong Dương chú của Trọng Hải không cùng là một phe cánh, họ là những cán bộ cao cấp trong chính phủ, ngoại trừ các vấn đề thỏa thuận đối ngoại bên ngoài, bên trong họ vẫn âm thầm tiến hành công kích đối phương, nhưng nếu muốn tiến hành, thì cũng phải có chuyện xảy ra thì công kích hạ bệ đối phương mới được, bây giờ vô tình như vậy, Tiếu Hàn không cần tốn nhiều công sức, cũng đã nắm được trong tay một bằng chứng thuyết phục rồi.
Những người đàn bà trong các nhà quyền thế này nhìn ở bên ngoài thì rất xinh đẹp cao quý, nhưng đấy chỉ là biểu tượng, thực tế là vẻ đẹp cao sang của bọn họ là đứng ở phía sau dựa vào gia tộc, nếu như những gia tộc này không tồn tại, thì vẻ đẹp cao sang quyền quí của bọn họ chính là tai hoạ, bởi vì nếu đã không có gia tộc bảo hộ, những người đàn bà xinh đẹp cao quý này đối với xã hội bên ngoài chả là cái cóc khô gì cả, cho nên những quý phu nhân này giây phút nào cũng không quên tìm cách bảo vệ được lợi ích gia tộc mình, bởi vì gia tộc càng lớn mạnh, thì vinh hoa phú quí cũng sẽ không bao giờ tách rời bọn họ…