Chương 3 – Phần 2
Lúc nãy Đinh Nhị Cẩu cùng Lăng Sam vừa mới vào trong phòng bệnh thì thầm, Tào Băng tuy nhắm mắt nhưng nghe được rất rỏ ràng, tuy thân thể suy yếu, nhưng lúc này cô không có ngủ, cho nên suy đoán Đinh Nhị Cẩu có thể là bạn trai Lăng Sam, trong nội tâm vô cùng ngưỡng mộ Lăng Sam, liên tưởng đến chính mình thì thân thể bị ba gã đàn ông tùy ý chà đạp tàn phá, đến bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, thật sự là kêu trời – trời không thấu, kêu đất – đất chẳng hay, nghĩ tới đây, trong lòng bi ai nước mắt lại như suối trào, giờ thì tự trách mình, bởi vì chính mình ham chơi, đua đòi lúc này mới gây ra tai họa lớn như vậy, chẳng lẽ đời mình cứ như thế này trôi qua?
Nghe được có bước chân đến, Tào Băng lại nhắm mắt lại giả vờ ngủ, trên khuôn mặt còn để lại vệt nước mắt còn chưa kịp lau đi, vì vậy Lăng Sam nhìn thấy được, cô quay qua Đinh Nhị Cẩu nói:
– Em đói rồi, anh mua cho em chút đồ ăn nhé?
Đinh Nhị Cẩu làm sao không đáp ứng đạo lý này, vì vậy hắn liền đi ra ngoài tìm mua thức ăn, Lăng Sam đứng dậy đóng kín cửa phòng bệnh lại, vì khi mới nhập viện, Lăng Sam không muốn cho người khác biết chuyện nà, cũng sợ có người ở trong bệnh viện nhận ra Tào Băng, cho nên Lăng Sam đóng tiền đặt một căn phòng bệnh đơn độc, rất an toàn yên tĩnh.
– Tào Băng, bạn đã tỉnh chưa?
Lăng Sam lấy ra một tờ khăn giấy thay Tào Băng lau khô nước mắt trên mặt, hỏi nhỏ.
Tào Băng lúc này mới mở hai mắt ra, ánh mắt không có một chút sinh khí, lộ ra sầu não uất ức, giống như là toàn thân tinh thần khí đều bị hút sạch, nếu không biết là cơn nguy hiểm của Tào Băng đã qua, Lăng Sam nhất định sẽ cho là người này muốn chết, đây chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.
– Lăng Sam, cám ơn bạn đã cứu mình… hiện giờ mình chỉ muốn chết mà thôi….
– Khục, nói gì thế, mình và bạn là bạn bè, đây là đều mình phải làm đấy, đúng lúc này nếu mình không giúp bạn, thì ai sẽ giúp bạn chứ.
– Cảm ơn… cám ơn bạn, cả đời này mình sẽ không quên.
– Được rồi, chuyện cả đời sau giờ nói còn sớm lắm, sau này hãy nói đi, bạn bây giờ phải tự chăm sóc sức khỏe thân thể của mình thật tốt, hiện tại sắp thi tốt nghiệp rồi, ngày mai mình sẽ đem sách vở đến đây cùng với bạn ôn tập, tuyệt đối sẽ không để cho bạn thất bại kỳ thi này, được không?
– Sao bạn không hỏi hắn là ai, là ai đã hại mình thành như vậy?
– Hại bạn? Chuyện gì? Bộ không phải là bạn trai của bạn sao? Mình vẫn cho rằng là do bạn trai của bạn làm mới phát sinh chuyện này, Tào Băng …bạn nói là ai vậy? Ai làm hại bạn?
Lăng Sam cũng là một cô gái có lòng hiếu kỳ, tò mò hình như là độc quyền của tất cả các người phụ nữ trên trái đất này.
– Thôi bỏ đi.. đây là số mạng của mình, ai cũng không giúp được đâu, Lăng Sam, mình không định đi học nữa, sau khi sức khỏe phục hồi, mình sẽ rời đi khỏi nơi này, nếu còn sống ở đây, sớm muộn gì mình cũng sẽ chết ở trong tay bọn họ. – Tào Băng nói với giọng trầm thấp.
– Tào Băng … đây là ý gì? Có phải bạn đã đắc tội với người nào? Bọn họ bắt buộc bạn? – Lăng Sam hỏi dò.
– Bạn đừng hỏi nữa, cứ trở về ôn tập đi, lo bài vở cho tốt, sắp đến cuộc thi, còn mình không trở về đâu.
Tào Băng Tâm chán nản nói, chuyện này cô cũng suy tính đã lâu rồi, nếu còn đứng ở thành phố Bạch Sơn, anh em họ Dương cũng sẽ không tha cho cô, với lại có rất nhiều hình trần truồng của cô đều ở trong tay bọn họ, mình muốn cứ như thế này ở lại thành phố Bạch Sơn, nói không chừng ngày nào đó bọn họ chán cô rồi, sẽ đém cô bán trong nhà chứa tiếp khách, bọn họ là giống người ăn tươi nuốt sống, cặn bả thì cái gì cũng dám làm.
– Cái này rất đáng tiếc … sắp thi rồi, nhưng đây chính là quan hệ đến chuyện cả đời của bạn… không được… việc này mình không đáp ứng, để mình đem việc này nói cho bạn trai của mình, xem anh ấy có thể giúp gì được bạn không.
Lăng Sam tuy không muốn Đinh Nhị Cẩu tham dự vào chuyện này, nhưng tình hình của Tào Băng tệ như thế này, không chỉ là bạn bè với Tào Băng, mà còn là sự giúp đỡ với một người bị nạn, dù sao trong mắt của Lăng Sam, Đinh Nhị Cẩu là người không có chuyện gì mà không làm được, năm đó ở trong hôn lễ có thể tay không đoạt súng người xấu, đem cô từ trên con đường tử vong kéo xuống, từ đó trở đi, Lăng Sam bắt đầu sùng bái Đinh Nhị Cẩu, cho nên cho dù trong nội tâm không muốn làm phiền đến hắn, nhưng hết cách rồi, cô chỉ có thể làm như thế để may ra có thể giúp được Tào Băng.
– Không cần đâu.. những người kia có chức có quyền lại là quan lớn, bất cứ ai cũng không thể trêu vào bọn họ được, đừng làm cho bạn trại của bạn liên quan vào, như vậy không có kết quả tốt đâu.
– Tào Băng, có một số việc phải dũng cảm đối mặt, nếu tránh né sẽ vĩnh viễn không chấm dứt, chẳng bao giờ kết thúc được, bạn cứ nói đi, làm chuyện sai lầm cũng không sao, mấu chốt là chúng ta có thể cố sửa sai lại, đây mới là điều trọng yếu nhất, đúng không? – Lăng Sam nắm lấy tay Tào Băng, nhẹ giọng an ủi.
Nhưng trong nội tâm cô bắt đầu hối hận, mới vừa rồi tự mình lỡ nói ra rồi, bởi vì Tào Băng mới vừa cho biết những người kia đều là kẻ có chức có quyền làm lớn, nàng mặc dù biết Đinh Nhị Cẩu cũng là làm quan, nhưng Đinh Nhị Cẩu làm quan là bao lớn, lớn hay nhỏ thì Lăng Sam không rõ lắm, nhưng bằng vào khả năng phán đoán của mình, chắn chắn những người kia so với Đinh Nhị Cẩu lớn mạnh hơn, cô giờ mới ý thức được, đêm nay thật không nên để cho Đinh Nhị Cẩu tới nơi này, cô không muốn cho Đinh Nhị Cẩu tìm đến phiền toái.
Tào Băng trong mắt lóe ra một ít thần thái, Lăng Sam biết rõ Tào Băng cuối cùng cũng tỉnh lại, đã đến nước non như vầy, chỉ đành đem chuyện này nói cùng với Đinh Nhị Cẩu rồi.
– Anh ta đang làm gì? – Tào Băng hỏi.
– Ai vậy?
– Bạn trai của bạn?
– À… là thư ký của chủ tịch huyện, hình như là gần đây lại lên chức, mình không có hiểu nhiều những chuyện đó, đợi chốc nữa anh ấy trở về, bạn cứ hỏi qua một chút đi, xem thử may ra có thể giúp bạn được cái gì không. – Lăng Sam nói ra.
Tào Băng nghe Lăng Sam nói, trong lòng không tránh khỏi sự thất vọng, thư ký của chủ tịc huyện, nhỏ như vậy chức quan thì có thể làm gì, lửa hy vọng vừa mới dấy lên, lại dần dần bị dập tắt …
Hơn 9 giờ đêm nên không có bao nhiêu cửa hàng còn mở cửa, cho nên Đinh Nhị Cẩu liền ghé vào cửa hàng KFC mua rồi quay trở về bệnh viện, vừa lúc nhìn thấy Lăng Sam đang nói chuyện cùng Tào Băng.
– Anh mua về rồi, các em ăn chút gì đi.
Đinh Nhị Cẩu nói, bởi vì hắn không biết Tào Băng, cho nên nhìn về phía Lăng Sam, để cho cô có thể cho giới thiệu một chút.
– Tào Băng, đây chính là bạn trai của mình tên Đinh Trường Sinh, anh… còn đây là người bạn tốt nhất của em, tên là Tào Băng.
– Xin chào, em có muốn ăn chút gì không? – Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Em không đói bụng, các người ăn đi, nếu ngại nơi này có mùi thuốc, hai người có thể đi ra ngoài ăn.
Tào Băng nói, vừa rồi lúc Lăng Sam giới thiệu Đinh Nhị Cẩu, thấy cô rạng ngời hạnh phúc như vậy, tự nhiên Tào Băng trong nội tâm không khỏi lại bắt đầu đau nhói.
– Tào Băng, bạn ăn một chút gì đi để có sức, không ăn làm sao được chứ, còn nữa, không phải là bạn nói có việc muốn hỏi anh ấy sao ? Bây giờ hỏi đi, mình đi rửa tay, chốc nữa sẽ cùng ăn với bạn…
Tào Băng im lặng không nói gì, Lăng Sam đứng người lên đi về phía toilet, nghe được tiếng nước trong toilet truyền ra rào rào, Tào Băng nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu.
– Em không biết phải bắt đầu như thế nào, mời anh ngồi, nơi đó có cái ghế.
– Được, Lăng Sam nói em có việc muốn anh hỗ trợ, cứ nói đi, chỉ cần anh có thể giúp được việc, anh nhất định giúp.
– Đừng nghe Tào Băng nói mò, em không sao, đã làm phiền đến anh, có phải anh rất xem thường em?
Tào Băng hai mắt vô thần, ngây dại nhìn lên trên trần nhà, chậm rãi nói.
– Em không nên suy nghĩ lung tung, cứ dưỡng bệnh cho tốt, để còn chuẩn bị kỳ thi đại học sắp tới, vừa rồi lúc dưới lầu, anh cùng Lăng Sam trao đổi, cảm thấy Lăng Sam không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, để anh mướn cho em một chăm sóc, em thấy thế nào ? Chuyện này nếu như không xử lý tốt, rất dễ dàng lưu lại mầm bệnh đấy.
– Đây là ý tứ Lăng Sam sao?
– Chủ yếu là ý của anh, anh nghĩ Lăng Sam có thể ở chỗ này cùng với em, nhưng ở đây lâu dài với em thì cũng khó.
– Em hiểu ý của anh, hiện nay đang là thời kỳ chuẩn bị kỳ thi Đại Học sắp đến, chậm trễ một ngày là khó một ngày, huống chi mỗi ngày Lăng Sam phải ở chỗ này đây, anh yên tâm, em sẽ bảo cô ấy về trường, không để Lăng Sam chậm trễ việc học đâu.
Tào Băng trong nội tâm rất đau, cô cảm giác mình đúng là không có chỗ nương tựa, cho dù là Lăng Sam không có nói như vậy, nhưng bạn trai của cô ấy đã ngỏ ý như vậy, mình có thể nào mặt dày mày dạn không để cho Lăng Sam đi sao?
– Vậy không được, mình nhất định phải ở chỗ này cùng với bạn, dứt khoát không thể để cho bạn lưu lại hậu quả về sau, chuyện này không phải là trò đùa.
Đúng lúc này Lăng Sam từ trong toilet đi ra, vừa vặn nghe được lời Tào Băng vì vậy liền phản đối nói.
– Ha ha.. Tào Băng là hiểu lầm rồi, anh là nói là tìm người chuyên trách để chăm sóc cho Tào Băng, không phải là bảo em về trường, hai người các ngươi nghĩ gì vậy? – Đinh Nhị Cẩu vội vàng giải thích.
– Được rồi, ngay cả một lời nói cho giải thích rỏ ràng anh nói cũng không suông sẻ, thật không biết anh làm nhân viên nhà nước như thế nào nữa…