Chương 3 – Phần 183
Trong tầng hầm ngầm của bệnh viện, Uông Minh Kha cầm cái tui xách của mình đi đến chiếc BMW, vừa mới mở ra đèn xe, qua ánh sáng đèn xe, thấy đang đi đến một người đàn ông còn rất trẻ tuổi, ngoắc tay với nàng, nhìn kỹ lại thì ra là người bạn kia của Giang Hàm Thiến, vì vậy nàng tắt máy,đợi Đinh Nhị Cẩu đi đến, định hỏi một chút Đinh Nhị Cẩu có chuyện gì, lúc này Đinh Nhị Cẩu đã đến bên cạnh xe, tỉnh bở mở cánh cửa xe ra rồi ngồi vào bên tay lái phụ.
Hắn làm như vậy khiến cho Uông Minh Kha có chút không vui, nàng cảm giác thằng này không có lễ phép gì hết cả.
– Bác sĩ Uông, có chuyện này tôi muốn nói chuyện với chị, không biết là chị muốn nghe tại nơi này, hay là đi ra ngoài tìm một chỗ nói.
Đinh Nhị Cẩu lấy cái điện thoại di động ra vuốt vuốt rồi nói.
– Cậu có ý gì, nếu là không có chuyện gì đại sự, cứ nói ngắn gọn ở đây đi.
Uông Minh Kha không giải thích được ý của hắn, đồng thời biểu lộ không vui càng thêm rõ ràng.
– Chuyện này đối với tôi mà nói cũng không phải là đại sự gì, nhưng đối với chị và gia đình của chị mà nói, thì đúng là thiên đại sự đấy, nếu làm không tốt thì sẽ sụp đổ nhà ta cửa nát đấy.
– Cậu…cậu đến cùng muốn nói cái gì ? Nếu không có chuyện, xin mời xuống xe, tôi tan sở rồi.
– Bác sĩ Uông, nếu không có việc gì, thì tôi sẽ không có ở chỗ này tìm chị làm gì đâu, chị xem qua một chút cái này đi, tôi tin rằng, chị sẽ cảm thấy rất là hứng thú.
Đinh Nhị Cẩu mở ra phần mềm chiếu phim trên điện thoại, ngay tại trước mắt Uông Minh Kha mở phim ra cho nàng xem.
Thời gian dần trôi qua, Uông Minh Kha sắc mặt trở nên trắng bệch bởi vì bị kích động sợ hãi, hai cánh tay nắm thật chặt tay lái, móng tay bén nhọn như muốn cắm vào ở bên trong bọc da tay lái da, Đinh Nhị Cẩu để nàng xem một chút rồi tắt đi, nhưng Uông Minh Kha khẩn trương lo lắng cũng không có trì hoãn cởi xuống, nàng hiểu lấy, chính mình đã gặp đại phiền toái rồi.
– Cậu bây giờ muốn thế nào?
Uông Minh Kha muốn nuốt nước miếng vào trong cổ họng của mình, nhưng nàng phát hiện ra khó khăn dường nào, bởi vì bây giờ miệng lưỡi của nàng phát khô đắng, cũng không có nướt bọt để mà có thể nuốt, tiếng nói khàn giọng hỏi hắn.
– Giang Hàm Thiến là bạn gái của tôi, nữ nhân của, tôi chị dám đem ra tiễn tặng đưa cho người khác, lá gan của chị không nhỏ, đã vậy còn dám gạt chồng của mình, sinh một đứa bé của người đàn ông khác, chồng của chị có phải hiên giờ đang rất yêu thích đứa bé kia.
Đinh Nhị Cẩu nói xong những lời này, Uông Minh Kha triệt để đã mất đi dũng khí phản kháng và đàm phán, bởi vì Đinh Nhị Cẩu không có đem đoạn phim của cuộc đối thoại giữa nàng và Tần An Hạo phóng tới, cho nên Uông Minh Kha vẫn tồn tại một tia hy vọng, hi vọng dùng tiền đến dọn dẹp cho ổn chuyện này, nhưng là ngay cả chuyện bí mật về đứa bé cũng đều bị hắn biết, như vậy tất cả đều còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
– Cậu đến cùng thì muốn sao ? Ra điều kiện đi, chỉ cần tôi có thể đáp ứng, chuyện gì tôi cũng có thể làm.
Uông Minh Kha uể oải nói ra, đối với một người đàn bà đã kết hôn, gia đình cùng con cái không thể nghi ngờ là thứ uy hiếp lớn nhất, cho nên nàng không thể lựa chọn bằng cách cúi đầu.
– Thật là có thể đáp ứng?
Đinh Nhị Cẩu nghiền ngẫm hỏi.
Nhìn xem Đinh Nhị Cẩu biểu lộ cùng nghe giọng nói của hắn, nàng biết mình khó mà tránh khỏi bàn tay của người đàn ông trẻ tuổi này.
Bệnh viện Đệ Nhất Nhân Dân vào giờ tan việc, người người lui tới trong bệnh viện ai cũng hối hả, cho nên cũng không có ai chú ý tới bác sĩ Uông Minh Kha ngồi trong xe với một nam nhân, hơn nữa người nam nhân này còn rất bá đạo, đem một tay duỗi về phía vị trí cái âm hộ chính giữa hai chân vị nữ bác sĩ xinh đẹp này.
Uông Minh Kha không dám động đậy, một là bởi vì đang lái xe, hai là vừa rồi Đinh Nhị Cẩu lộ ra lời cảnh cáo đối với gia đình của nàng, cho nên hiện tại nàng chỉ muốn biết người nam nhân này đến cùng là muốn làm gì, nàng muốn mau sớm biết rõ đáp án, nhưng Đinh Nhị Cẩu chỉ hướng dẫn nàng lái xe theo ý của hắn, nhưng cái bàn tay của hắn thì vẫn cứ sờ soạng không có buông tha bên ngoài cái âm hộ của nàng, nàng đang run sợ mục đích của hắn trong lúc lái xe.
Đã đến ngoại ô, tại một mảnh đấ hoang tàn vắng vẻ đầy cỏ lau bên cạnh một bờ hồ, thì hắn kêu xe ngừng lại, mặt trời buổi chiều ngã về phía tây, chiếu vào nhuộm hồng cả trên cái hồ nước thơ mộng, nếu như đây là cuộc hẹn của đôi tình nhân, tại nơi đây không thể nghi ngờ là nơi lý tưởng vô cùng thích hợp, bởi vì quá yên tĩnh, không có ai quấy rầy, ngẫu nhiên còn bị giật mình bởi tiếng chim rừng thì thầm gọi bầy bay về phương xa.
– Tôi có nghe Giang Hàm Thiến nói cậu cũng là một cán bộ trẻ tuổi ở dưới trấn, chắc cậu cũng biết đe dọa người khác là vi phạm pháp luật, huống chi cậu hiện giờ không đơn thuần chỉ là đe dọa….
Dọc theo trên con đường tuy nhận hết sự tra tấn về tinh thần của Đinh Nhị Cẩu, nhưng khi vừa xuống xe, Uông Minh Kha đột nhiên nghĩ đến phải khuyên nhủ Đinh Nhị Cẩu đừng có tiếp tục sai lầm, nàng cho rằng hù dọa hắn thì có thể làm cho Đinh Nhị Cẩu bỏ qua ý định như thế này.
Bởi vì nàng không tin Đinh Nhị Cẩu còn quá trẻ như vậy lại không biết sợ, lứa tuổi này có lẽ làm ra chuyện là cũng vì nhất thời bốc đồng, nàng từ đầu đến cuối cũng không có nghĩ ra bằng cách nào mà Đinh Nhị Cẩu lại có được đoạn phim này đấy…
– Bác sĩ Uông, chị cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi ấy ư, cho rằng nói vài câu như thế tôi sẽ rút lui bỏ qua, nói thật, lúc trước khi chuyện này xảy ra, tôi rất là cảm kích chị, nhưng rồi chị và bác sĩ Tần An Hạo lá gan quá lớn, chẳng những muốn để cho bạn gái của tôi thay cô hiến dâng cho lão bác sĩ Tần, rõ ràng để rồi từ đó uy hiếp tôi buộc phải giao ra phương thuốc bí truyền, nếu không thì các người cũng sẽ không làm giải phẫu cho ông của tôi, bác sĩ Uông, y đức của chị có còn không vậy?
– Cậu cũng đã xem phim rồi, bộ không nhìn thấy tôi cũng là bị bắt buộc sao ? Hơn nữa tôi cũng không có đáp ứng bác sĩ Tần cái gì hết, vậy thì vì sao hết lần này tới lần khác, cậu gây khó dễ với tôi ?
Uông Minh Kha rõ ràng cũng đã phát hỏa, đây cũng là điều ngoài dự liệu của Đinh Nhị Cẩu.
– Chị không có đáp ứng lão ta? Như vậy tại sao phải đem Giang Hàm Thiến giao cho Tần An Hạo, đừng có nói đây là vì tốt cho Giang Hàm Thiến đấy nhé.
Đinh Nhị Cẩu trả lời lại một cách mỉa mai.
Uông Minh Kha ngữ khí trì trệ, nàng thật không ngờ, Đinh Nhị Cẩu lại nhanh như vậy sẽ biết chuyện này, có thể là Giang Hàm Thiến nói cho hắn biết.
– Được rồi, vậy đến cùng cậu muốn cái gì ? Hoặc nếu là muốn tiền, cậu cứ ra cái giá đi.
– Tôi không cần tiền, mà chỉ có một điều kiện, đem mối quan hệ Tần An hạo với các cô gái thực tập mà chị biết, liệt kê một cái danh sách, tên tuổi, địa chỉ, số điện thoại, nếu chị làm không đầy đủ,thì cũng không có sao, tôi sẽ tìm đến những người có trách nhiệm khác thẩm tra, đến lúc đó chị sẽ trở thành vị bác sĩ nổi danh nhất trên cả nước cùng với giáo sư bác sĩ Tần An Hạo, trong đó các người sẽ là nam nữ nhân vật chính đấy.
Đinh Nhị Cẩu cười khuẩy, nhưng là tiếng cười của hắn đã làm cho Uông Minh Kha trong lòng đông lạnh như vừa bước vào kẽ nứt băng tuyết.
– Cậu không nên làm khó tôi, hắn có bao nhiêu cô gái thì tôi thật sự không biết.
Uông Minh Kha chưa từ bỏ ý định nói ra.
– Vậy cũng được, chị không nói đúng không ? Tôi sẽ đưa ảnh chụp và đoạn phim này lên trên mạng, có lẽ ngày mai thì chị sẽ nổi tiếng rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói xong lại ngồi vào bên trong xe, cái dạng này là hắn biết mình ăn chắc Uông Minh Kha, nói hay không chỉ ở một câu trả lời của ngươi mà thôi.
Uông Minh Kha thò tay vén trước trán mình vài sợi tóc mai tán lạc tóc trán, đau khổ nhìn gã thanh niên trẻ tuổi nhưng khó đối phó này, vì gia đình cùng với đứa con, nàng đành phải khuất phục, im lặng cầm lấy giấy bút Đinh Nhị Cẩu đưa tới cho mình, nàng đến trước đầu capo xe hơi để lên lặng lẽ bắt đầu viết, thỉnh thoảng nhìn một chút điện thoại, bởi vì trong đó có những số điện thoại của các cô gái kia …