Chương 3 – Phần 173
Giọng của người phụ nữ thì Đinh Nhị Cẩu chưa từng nghe qua, nhưng là giọng nói của người đàn ông thì hắn nghe giống như là chuyên gia bác sĩ Tần An Hạo đang khám bệnh cho Vương Gia Sơn.
– Người phụ nữ kia có phải là bác sĩ hương dẫn bà thực tập ở bệnh viện này phải không?
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng hỏi.
– Ừ, đúng vậy a, bác sĩ Uông Minh Kha, tui không biết cô ấy vậy mà cùng chủ nhiệm Tần lại có mối quan hệ như thế này.
Trong bóng tối, Giang Hàm Thiến mắc cở đỏ bừng mặt, trở nên nóng hổi, nàng đã từng nghe được quan hệ của hai người bác sĩ này không bình thường, nhưng không ngờ quan hệ của hai người đã quen thuộc đến loại tình trạng này.
– Bà có thể thấy rõ bên ngoài phòng y vụ không?
– Thấy rõ, làm sao vậy?
– Tui đoán chừng bọn họ còn muốn định âu yếm xong một hồi rồi mới đi, ưm.. nói không chừng còn có thể vào trong cái giường nhỏ này làm đấy, nếu họ vừa tiến vào đây, thì làm sao bây giờ, nếu phát hiện bà cùng tôi, thì biết nói làm sao đây.
Đinh Nhị Cẩu ôm sát Giang Hàm Thiến, nhỏ giọng nói.
– Vậy…vậy… làm sao bây giờ, ai da, đều tại ông…
Giang Hàm Thiến có chút gấp gáp.
– Đừng có gấp, hãy nghe tui nói, bà đem giày cỡi ra, phải nhẹ nhàng, không thể phát ra một tiếng động, sau đó cầm quần áo chui vào cái gầm giường kia, tui cũng chui vào đó, như vậy thì có thể bọn họ không biết, nhanh lên, coi chừng bọn họ sắp vào đấy.
Đinh Nhị Cẩu ra lệnh.
Giây phút này, Giang Hàm Thiến lúc bắt đầu có chút bối rối, thời gian dần trôi qua, nàng bỗng cảm thấy thật có chút kích thích, chỉ cần có Đinh Nhị Cẩu kế bên, nàng liền không sợ, cho nên làm theo lời hắn, cũng không có cân nhắc đến chuyện này có cái gì không ổn.
Trong chốc lát, Giang Hàm Thiến đã chui vào dưới gầm giường, mặc dù cái giường không lớn, nhưng là giấu hai người vẫn là dư sức có thừa, bởi vì cửa phóng thay đồ khép hờ, trong gian phòng cũng không lớn, bên ngoài phòng làm việc nói chuyện, bên trong nghe được rất là rỏ ràng.
– Cô bé còn ham chơi à? Ha ha… vậy là tốt rồi, anh chỉ thích như vậy đấy, như thế nào đây? Lúc nào thì giới thiệu cô bé cho anh?
Tần An Hạo vẻ mặt gian xảo hỏi.
– Anh điên rồi sao chứ? Những cô gái khác thì có thể, còn Giang Hàm Thiến này anh không thể có ý đồ được đâu, Giang Hàm Thiến là do bằng hữu của em gửi gắm, giới thiệu cho anh thì còn ra làm sao? Em khi gặp lại bằng hữu thì ăn nói như thế nào với người ta?
Nữ bác sĩ Uông Minh Kha bác bỏ.
– Hừ..nghe qua giống như là anh làm chuyện tội ác tày trời vậy, những cô gái sinh viên thực tập mà em giới thiệu cho anh mới đầu ai mà không khóc nháo nhào lên, rồi sau này cũng tự tìm đến anh đấy, cho nên Giang Hàm Thiến này khẳng định cũng không ngoại lệ! Ha ha … ngay cả như em cũng có khác gì đâu? Từ một sinh viên không có tiếng tăm gì cả, lao thẳng đến anh, rồi anh đã bồi dưỡng thành bác sĩ chính, mà bây giờ còn là một bác sĩ chính thức trẻ như vậy, tốt nghiệp mười năm thì đã có thể trở thành bác sĩ chính chủ nhiệm một phòng, em xem một chút trong bệnh viện của chúng ta, có ai được như vậy sao?
– Vậy cũng không được, em không có cách nào để làm chuyện này với Giang Hàm Thiến.
Uông Minh Kha tựa hồ không đồng ý, nhưng đáng tiếc là ở bên trong phòng thay đồ Đinh Nhị Cẩu và Giang Hàm Thiến nhìn không thấy khuôn mặt Uông Minh Kha biểu lộ.
Lúc này Giang Hàm Thiến há to miệng ngơ ngác, nàng quả thực không thể tin được bác sĩ chủ nhiệm Uông Minh Kha mà gần đây mình rất kính trọng, vậy mà lại cũng bác sĩ chủ nhiệm Tần An Hạo lớn tuổi này, thật sự là có một quan hệ đổi chác như thế, hơn nữa xem ra là đã chắc có hơn mười năm, cái lão bác sĩ này rõ ràng háo sắc đến loại tình trạng này, còn đánh lên chủ ý đến mình.
– Đừng lên tiếng, hắn có kế hoạch muốn gian dâm bà, thì tui sẽ cho hắn một bài học, bà là của tui, bất cứ ai cũng không cướp nổi được đâu!
Đinh Nhị Cẩu bên tai Giang Hàm Thiến rỉ tai nghiến răng nói.
– Um…..
Giang Hàm Thiến muốn nói cái gì, nhưng lúc này bên ngoài lại bắt đầu nói chuyện.
– Thôi được rồi.. việc này tạm thời không bàn tới, bây giờ là nói chuyện của chúng ta, chính xác là cô gái sinh viên thực tập của em đấy, cô ta có mang đến gửi gắm đến chỗ của anh một người bệnh nhân.
– Người bệnh? Làm sao vậy?
Uông Minh Kha có chút không hiểu..
– Ông lão bênh nhân nằm ở phòng số 7, ung thư phổi giai đoạn đầu, qua mấy ngày nữa phải làm phẫu thuật.
– Vậy thì cứ làm đi, cùng em có quan hệ gì chứ?
– Cùng em không có vấn đề gì, nhưng là cùng với cô gái sinh viên thực tập kia có quan hệ.
– Hừ…vòng vo cả buổi, thì cuối cùng cũng là muốn chiếm đoạt thân xác của nàng.
Bác sĩ Uông Minh Kha khó chịu nói ra.
– Em hãy hãy nghe anh nói hết đã, là như thế này, thông qua kiểm tra xét ngiệm bệnh nhân này, anh phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, nếu như trước đó không có chữa trị bằng dược vật, bệnh nhân này chỉ sợ sớm đã chết rồi, nhưng chính bản thân ông lão là một thầy thuốc Trung y, ông ta tự kê đơn thuốc chữa bệnh cho mình, rõ ràng là đã thành công tách ra ức chế tế bào ung thư, tuy là chưa hoàn hảo kềm chế hoàn toàn, nhưng những loại dược vật này, cũng ít nhất kéo dài tính mạng của ông lão được 5 năm, những tế bào ung thư trong phổi ông ta đã xuất hiện trong cơ thể ông lão cách đây 5 năm rồi, mà em cũng biết phổi bị biến chứng rất là nhanh, nhiều thì nửa năm, ít thì mấy tháng thì đã xong đời.
– Em nghe qua vẫn chư hiểu ý của anh muốn gì?
– Rất đơn giản, em hợp tác với Giang Hàm Thiến thực tập kia, chúng ta hợp lực lấy cái toa thuốc này đem tới trong tay, ở phương diện trị liệu, trình độ bệnh viện của chúng ta lại bước lên cao thêm bậc thang.
– Đây cũng là chuyện tốt, anh cứ trực tiếp trao đổi với ông lão bệnh nhân thì chẳng phải là xong rồi sao?
– Nào có dễ dàng như vậy, lúc mới bắt đầu thì ông ta cũng đồng ý nói chuyện về vấn đề toa thuốc, nhưng về sau, thì ngậm miệng không chịu nói, em cũng nên biết, cái toa thuốc này tác dụng không chỉ có tại đây, trọng yếu hơn chính là nếu như dựa theo công thức của cái toa thuốc này, sản xuất thành dược liệu… thuốc pha chế sẵn, lợi nhuận sẽ là tăng lên gấp biết bao nhiêu lần, em có hiểu ý anh chưa?
Tần An Hạo hướng dẫn từng bước nói.
– Em đã hiểu được, anh muốn đem cái toa thuốc này đoạt tới tay, sau đó chính mình sản xuất lấy phải không.
Uông Minh Kha nói ra.
– Có ý tứ này, đến lúc đó em muốn cái gì mà không có, hơn nữa chúng ta đai đăng ký phát minh sáng chế, em và anh không chừng còn đoạt được giải Nobel y học cũng không phải là không thể được, bởi vì về lĩnh vực trị liệu bệnh ung thư phổi vẫn chưa có thuốc đặc hiệu trị như vậy, em Minh Kha, đây là một cơ hội tuyệt vời của chúng ta đấy.
– Nhưng mà …chúng ta làm như vậy, còn đạo đức nghề nghiệp thì sao? Chúng ta là bác sĩ, cũng không thể dùng loại phương thức này áp chế người bệnh chứ ?
Uông Minh Kha lo lắng nói.
– Ai nói chúng ta uy hiếp ông lão, chúng ta chỉ muốn ông ta giao ra cái toa thuốc này, sớm ngày giao ra phương thuốc, thì sớm ngày sẽ được mổ, nói tới nói lui, chuyện này điểm mấu chốt vẫn do Giang Hàm Thiến thực tập kia của em, chỉ cần Giang Hàm Thiến đồng ý hợp tác, vì cô gái đó thì có được sự tín nhiệm của ông lão, cho nên em cứ giới thiệu tìm cách đưa Giang Hàm Thiến đến phòng anh, sau khi xong việc, chúng ta muốn gì mà cô gái ấy không làm theo chứ.
– Anh vẫn là muốn chiếm đoạt được Giang Hàm Thiến có đúng hay không? Được rồi, em bất chấp sẽ làm, nếu anh đã có ý như vậy, em cũng ngăn không được anh.
Uông Minh Kha thở dài nói.
– Minh Kha, việc này có gì đâu mà em cứ canh cánh trong lòng vậy, anh và em mặc dù đã quan hệ suốt 10 năm nay, nhưng anh cũng đâu có xen vào chuyện gia đình của em, bây giờ em cũng đã có chồng, có con, anh có nói gì sao? Không có phải không? Cho nên chuyện này xem như là lần cuối cùng câu chuyện của em được không?
Tần An Hạo có chút ý uy hiếp rồi.
– Anh nói vậy mà không có ngại à? Chồng của em đến bây giờ cũng không biết đưa con hắn coi như bảo bối là con của người khác, nếu hắn biết, không thể điên lên sao? Anh còn ở đây chiếm được tiện nghi còn khoe mã.
Uông Minh Kha tức giận nói.
– Minh Kha, anh biết là có lỗi với em, nhưng anh cũng không có cách nào khác nha, cầu em giúp anh lần này, với tư cách là một bác sĩ, qua phương thuốc này có thể nắm được giải thưởng về y học thế giới, đó chính là điều mà một bác sĩ suốt đời truy cầu, huống chi anh cũng đâu có quên phần của em đâu.
Nói xong, Tần An hạo khẽ vươn tay, đem cái cửa chớp cửa sổ kéo xuống, thò tay đem Uông Minh Kha kéo vào trong ngực của mình.
– Anh làm gì thế, nơi này là văn phòng, chừa cho em chút mặt mũi được không?
Uông Minh Kha cầu khẩn nói.
– Mặt mũi? Cái chuyện này cùng mặt mũi có gì quan hệ cơ chứ.
Tần An hạo ngạc nhiên nói.