Chương 3 – Phần 171
Có rất ít người muốn cùng ngồi chung với lãnh đạo, thật ra đây là một cơ hội tốt để tiếp cận lãnh đạo, nhưng vẫn có người rất ngại như thế, Đinh Nhị Cẩu là chính là người thích tiếp cận như vậy, ngồi bên cạnh thường vụ phó chủ tịch Thành phố Bạch Sơn, sẽ có nhiều cơ hội tốt, lúc này ngồi gần đó, có rất nhiều người hỏi thăm lẫn nhau thằng này là ai? Từ chỗ nào nhô ra? Mà lại dám ngồi cùng với Phó chủ tịch như thế.
– Lãnh đạo, ngài nếu là có thời gian rãnh, xin đi xuống thị trấn của cháu tham quan xem một chút đi, cũng tốt cho cháu dựa vào ảnh hưởng để chỉ đạo công việc.
– Được.. nếu lần này cậu thật có thể mời được mấy nhà thương gia đầu tư xuống dưới đấy, ta nhất định sẽ đi đến xem, nhưng nếu mời không được ai, vậy thì để khi nào có dịp khác.
– Ai ui… lãnh đạo, không mời được nhà đầu tư thì cũng không sao, cháu chỉ cần lãnh đạo quan tâm đến thì đã mừng rồi! Nhưng cháu có lòng tin, lần hiệp đàm này chỉ là mới như là thức ăn khai vị vừa bắt đầu, chúng ta còn có thời gian chuẩn bị.
– Nói cho tôi biết, ngoại trừ cậu ở nơi này phát danh thiếp, còn có chuẩn bị gì khác không?
– Dạ… hiện tại gặp nhiều khó khăn quá, cháu có thể trà trộn vào đến đây đã là một sự may mắn vô cùng rồi, làm gì mà còn có chuẩn bị được gì khác nữa, nói thật, tuy vậy cháu cũng tin tưởng có thể khuyến khích tạo được hiệu quả gì đó, còn kết quả thật sự thì… khó nói a.
– Ưm.. chưa gì mà đã nhụt chí vậy, không phải mới vừa rất rất có lòng tin sao?
Đường Hùng cười nói, đối với tên tiểu tử nhỏ tuổi hơn ông nhiều này, ông thật vẫn rất khó giữ được sắc mặt nghiêm nghị cứng rắn mà nói chuyện với hắn, hơn nữa hắn tuổi còn trẻ mà lại có can đảm, từ ngày ông đến Thành phố Bạch Sơn công tác đến nay, lần đầu tiên nhìn thấy một quan viên nghiêm túc như vậy, vì sự phát triển của địa phương mình mà dùng mưu kế, mặc dù chỉ mới là một chủ tịch trấn, điều này làm cho ông cảm thấy an ủi phần nào với tình hình thực tại.
– Hì..tại trước mặt người khác thì cháu có thể làm mọi cách để người để ý đến cháu, nhưng trước mặt lãnh đạo thì có gì thì cháu nói vậy, nếu cứ nói tốt chính là người ngu rồi.
Đinh Nhị Cẩu cong miệng nói ra.
– Ừ..nếu làm quan dễ làm, thì ai cũng có thể làm quan, nào có chuyện tốt như vậy, cậu bây giờ chỉ là mới quản có một cái thị trấn, ở trên còn có bí thư, tôi đây hiện đang quản Thành phố Bạch Sơn nhiều chuyện như vậy, cậu nói tôi có nên cái gì cũng giả vờ nói tốt không à?
Đường Hùng sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn làm ra vẻ như đang giáo huấn hắn.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu không dính chiêu này, lãnh đạo có ý định giáo huấn hắn, hắn ngược lại là càng cao hứng, bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần lãnh đạo chịu xệ mặt xuống giáo huấn hắn, như vậy thì chứng tỏ, trong mắt lãnh đạo, hắn vẫn còn có tác dụng, chứ lãnh đạo đâu có ăn no rỗi việc mà giáo huấn hắn
Cho nên khi nhìn thấy Đường Hùng sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn như vậy, Đinh Nhị Cẩu vẫn ung dung ngồi, còn làm bộ dáng rửa tai chăm chú lắng nghe.
Bên cạnh Hạ Tuệ Kiều vẫn nhìn Đinh Nhị Cẩu biểu diễn, đương nhiên, Đinh Nhị Cẩu nói mỗi một câu nàng đều nghe rỏ, không thể không bội phục Đinh Nhị Cẩu nói chày nói cối, nhưng thật nếu để mà bắt bẻ hắn nói không đúng chỗ nào, thì tìm không ra một chỗ sai sót.
Khách sạn Hilton là một khách sạn có nhiều thương gia dừng chân, vì nhờ xây dựng ở sát bên trung tâm hội nghị phát triễn của TP Giang Đô, không ngoài sở liệu của Đinh Nhị Cẩu, ở tại quầy bar của khách sạn Hilton đa số đều là người Hong Kong đến tham gia hiệp đàm đầu tư, còn các đại biểu các địa khu và quan viên, không có một ai đến quán bar khách sạn Hilton cả, bởi vì bọn họ đều có tiêu chuẩn trợ cấp đi công tác, cho nên giá mỗi đêm ở khách sạn cao như vậy thì không ai bỏ thêm tiền ra gánh chịu, do đó cũng tạo cho nhóm người Đinh Nhị Cẩu một cơ hội tuyệt hảo.
Sau khi tham gia xong hiệp đàm, các nhà đầu tư ngoại thương trở về đến trong đại sảnh khách sạn uống cà phê, hoặc là trong quán bar uống ly rượu, tất cả đều nhìn thấy chứng kiến mấy tấm áp phích tranh vẽ giới thiệu về thị trấn Lâm Sơn, có khá nhiều người vây quanh ở nơi đó xem, mà lúc này đám nhân viên phong chiêu thương của thị trấn đứng tại bên cạnh, một bên đưa ra tài liệu quảng bá tuyên truyền, một bên giảng giải các vấn đề cho khách nhân.
Vì vậy trong mấy ngày trong hội nghị, Đinh Nhị Cẩu hầu như đã đem từng cái danh thiếp đều đưa đầy đủ hết cho các nhà đầu tư HongKong, bọn họ vào buổi tối cũng tranh thủ đến gặp đàm người của Đinh Nhị Cẩu để hỏi thăm về thị trấn Lâm Sơn dựa trên tài liệu quảng bá tuyên truyền, hơn nữa đã có nhà đầu tư quyết định sau khi vừa kết thúc hiệp đàm, sẽ lập tức tranh thủ thời gian tới thị trấn Lâm Sơn khảo sát.
Trừ những thứ tin tức tốt này, Đinh Nhị Cẩu vừa nhận được một cái tin xấu.
– Ông có đang bận gì không vậy? Nhanh lên đến bệnh viện ngay, ông lão gia có chẩn đoán chính xác bệnh tình rồi, tình huống không tốt lắm.
Ngay trong lúc Đinh Nhị Cẩu cùng một vài nhà đầu tư ngoại thương tại trong quán cafe khác sạn Hilton uống cà phê, Giang Hàm Thiến gọi điện thoại tới, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới nhớ đến, mình đã 2 ngày không có ghé qua bệnh viện rồi, không khỏi rất tự trách mình.
Đinh Nhị Cẩu vừa chạy tới bệnh viện, thì đã nhìn thấy Giang Hàm Thiến ngay, bởi vì nàng đang ở nơi này thực tập.
– Có chẩn đoán chính xác rồi hả?
– Ừ, ung thư phổi giai đoạn đầu, cần phải lập tức làm giải phẫu.
Giang Hàm Thiến đem hồ sơ bệnh án trong tay đưa cho Đinh Nhị Cẩu.
– Có đưa cho tui xem, tui cũng không hiểu, Tần chủ nhiệm nói sao? Lúc nào có thể làm giải phẫu?
– Cái này phải xem tình trạng cơ thể ông lão, nếu như tình trạng cơ thể cho phép, thì mổ càng nhanh càng tốt, chỉ có là phải đóng tiền giải phẫu trước.
– Tiền không là vấn đề, bà cứ liên hệ với Tần chủ nhiệm, nếu như có thể thì nói giùm, xin bác sĩ Tần tự mình mổ chính, cố gắng đừng có lưu lại một chút hậu hoạn nào, có thể ông nội sống lâu thêm vài năm, chuyện của ông nội tôi cũng cũng từng kể với bà, từ khi con trai qua đời, ông nội không có hưởng qua một ngày hạnh phúc, khắp nơi khiếu oan, cho nên rơi xuống một thân bệnh, nếu như ông không phải thầy thuốc tự chữa bệnh cho mình, đoán chừng đã sớm chầu trời, bây giờ sức tui cũng chỉ có thể làm đến chừng này, xin bà cố gắng giúp giùm tui.
Đinh Nhị Cẩu giọng nói trầm thấp bi thương, khiến cho Giang Hàm Thiến cũng ứa lệ, mặc dù ông lão cùng nàng không thân cũng chẳng quen, mỗi ngày nàng ở trong bệnh viện nhìn thấy những cảnh sinh tử nhiều lắm, vì sau này sẽ làm thầy thuốc, nên trong lòng Giang Hàm Thiến cũng đã chai dần không còn xúc động nhiều nữa, nhưng ông lão này cùng với Đinh Nhị Cẩu có quan hệ, chỉ cần cùng với hắn có quan hệ, thì cũng giống như là có quan hệ với mình vậy, cho nên nàng có chút động lòng.
– Được rồi, bây giờ không phải là lúc thương tâm, bà tranh thủ thời gian tìm giùm tui phương án trị liệu tốt nhất đi, thật sự nếu cần thì đi Bắc Kinh chữa trị cũng được.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Đi Bắc Kinh thì quá xa, rồi lại đến nơi đó, còn phải làm lại kiểm tra toàn bộ, sẽ tiếp tục chậm trễ thời gian, hay là ở tại đây làm đi, để tui tới tìm bác sĩ thầy của tui, để nhờ cô ấy đứng ra nàng mời Tần chủ nhiệm ra mặt, tự chính mình làm giải phẫu ca bệnh này.
– Được rồi, cần cái gì thì bà cứ việc nói, không cần phải tiết kiệm tiền cho tui, lúc này không phải là lúc tiết kiệm tiền, bà hiểu chưa?
– Tui hiểu, mà hình như ông là người giàu có lắm thì phải.
Giang Hàm Thiến liếc Đinh Nhị Cẩu, thằng này hiện tại cứ há miệng hay ngậm miệng gì đều là tiền, bộ cho rằng là có tiền thì có thể mua được hết thảy sao?
Trong lòng mặc dù hơi khó chịu, nhưng lúc này không phải là lúc biểu đạt ra mặt, cho nên Giang Hàm Thiến lộ ra rất ngoan ngoãn..
– Ông cũng chưa có ăn cơm phải không? Vậy chúng ta cùng đi ra ngoài ăn một chút đi, chuyện có gấp đến đâu cũng cần phải ăn cơm, ông đâu phải con người bằng là sắt thép.
Giang Hàm Thiến cũng muốn có cơ hội cùng Đinh Nhị Cẩu gặp mặt lâu hơn chút, cho nên chính mình tuy chưa đói, nhưng vẫn là muốn đòi ăn..
– Được a, vậy tui mời bà.
– Ử..thế thì đi thôi, để tui đi thay bộ đồng phục blouse của bệnh viện này cái.
Giang Hàm Thiến hướng về Đinh Nhị Cẩu khoát khoát vẫy tay kêu hắn đi theo nói.
Bất đắc dĩ, hắn đi theo Giang Hàm Thiến đến phòng y vụ của nàng, cũng đã đến giờ tan việc, cho nên trong phòng y vụ Giang Hàm Thiến không có người nào khác, gian phòng y vụ này vốn cũng chỉ có Giang Hàm Thiến cùng với nữ bác sĩ giáo sư hướng dẫn nàng thực tập.
– Vào phòng đi, chờ tui một chút, tui thay đồ xong thì chúng ta đi.
Giang Hàm Thiến nói xong vào trong phòng thay quần áo.