Chương 3 – Phần 165
Người mà La Đông Thu để ý không phải Đinh Nhị Cẩu mà là nhà họ Chu, cho nên y chỉ quay qua Đinh Nhị Cẩu gật đầu chào, ba người liền cáo từ, chuyện này trong đại sảnh sôi lên sùng sục, bọn họ xem náo nhiệt còn chưa có biết rõ là chuyện gì xảy ra thì kết thúc rồi, rốt cuộc là người nào thua? Tiền đặt cược làm sao bây giờ?
– Em về đâu vậy? Để chị đưa em đi.
Chu Hồng Kỳ vừa lái xe vừa hỏi, Tiếu Hàn không nói gì, vừa rồi nàng bị Đinh Nhị Cẩu hù dọa, thằng này gan quá lớn, nhưng lại có thể đánh nhau khôn lanh, đàn bà thường sùng bái nam nhân cường tráng, đây là bản năng giống cái đối với hùng tính con đực nể sợ sùng bái.
– Chạy đến đầu đường cho em xuống là được rồi, tự em đón xe trở về.
– Ặc… có chuyện gì? Chị đưa tiễn em không được à?
– Không phải là ý đó, Ngô Vũ Tinh chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên đi theo chị thì mục tiêu quá rỏ ràng, để tự em đi thì còn là tránh xa một chút a.
Đinh Nhị Cẩu nói đùa.
– Em lo lắng hắn trả thù em?
– Sẽ không sao chứ?
– Chị dám cam đoan, hắn sẽ không làm như vậy, nếu hắn dám, chị sẽ nói cho toàn bộ lữ đoàn của hắn biết rõ hắn là loại vô sỉ, đánh không lại người ta, liền hạ độc thủ, hắn cũng sợ thế, cho nên không dám đâu.
– Thật sao? Em thấy những con em cán bộ cao cấp không có người nào mà không có thủ đoạn, em cẩn thận thì vẫn tốt hơn.
– Nhìn em như vậy, cái lá gan vừa rồi đâu mất rồi, em mà cũng biết sợ hãi ư?
– Được rồi, việc này sau này hãy nói, mới vừa rồi em nghe La Đông Thu lúc nói chuyện, hắn có nhắc tới chuyện cái gì Hong Kong đầu tư hiệp đàm, có chuyện này hay không vậy chị? Chị giúp em thăm dò một chút, đối với việc này em lại cảm thấy rất hứng thú đấy.
– Ừ có, La Đông Thu nói một câu như vậy, để chị gặp lại hắn, giúp em hỏi thăm giùm cho.
Khi trở lại bệnh viện, Vương Gia Sơn đã ngủ, Đỗ Sơn Khôi vẫn còn ở trong phòng, vì vậy hai người ngay tại trong hành lang bệnh viện nói vài câu, rồi hắn đem Đỗ Sơn Khôi sắp xếp đi đến khách sạn, mình thì nằm trên một cái giường khác trong phòng bệnh, vừa mới nằm xuống, thì Vương Gia Sơn đã thức dậy.
– Ông nội, thật xin lỗi, đã làm ông thức giấc.
– Ui dà.. kỳ thật ông đâu có ngủ, ông thấy tiểu Đỗ cũng đã mệt, muốn cho hắn sớm đi ngủ, hắn lại không chịu, cho nên ông chỉ có thể là giả bộ ngủ, như thế nào, hắn đã đi rồi?
– Đi rồi, cháu nói hắn đến khách sạn ngủ, sáng mai hãy quay trở lại.
– Ừ.. Tiểu Đinh a, ông có một chuyện muốn nói với cháu, vì sợ cháu bận rộn, ông sợ về sau không có cơ hội.
– Khục … ông nội à, ông nói gì vậy, chúng ta đang ở bệnh viện, cứ chữa cho thật tốt rồi trở về nhà, hiện tại y học phát triễn như vậy, còn có gì mà lo hả ông?
– Ý của ông không phải là vậy, mà là chuyện như thế này, ngày hôm nay Tần bác sĩ đến tới tìm ông, lúc mới bắt đầu ông không rõ hắn đến là có ý gì, về sau ông suy nghĩ thì đoán ra được, có phải là cháu nói cho hắn biết là ông tự kê đơn thuốc trị liệu bệnh phổi của mình?
– Đúng vậy, có chuyện gì vậy ông? Ông đến đây khám bệnh, đương nhiên là cháu phải nói cho người ta biết về bệnh án của ông trước đó chứ.
– Vậy thì đúng rồi, tuy ta là thầy thuốc Trung y, hắn là bác sĩ Tây y, nhưng đều là thầy thuốc, cho nên đối với phương diện về đơn thuốc, chúng ta đều là rất nhạy cảm, hắn nhiều lần nói vòng vo thăm dò là ông sử dụng các loại thuốc gì? Cuối cùng là lộ ra là tìm cách hỏi tên các loại thảo dược tạo thành cách điều chế trì hoãn làm bệnh của ông chậm phát triễn, vì điều này này làm cho ông cảnh giác, cháu nghĩ thử xem, có phải là hắn muốn có được cái đơn thuốc này của ông mà tới?
– Đơn thuốc? Ý ông nói là phương thuốc của ông lâu nay tự điều trị ở nhà?
Đinh Nhị Cẩu từ trên giường ngồi dậy, mở đèn sáng lên, nhìn xem Vương Gia Sơn đối diện hỏi.
– Ừ, ông cảm thấy là đúng vậy, chuyện này cũng có thể lý giải, nhưng phàm là thầy thuốc đối với chứng bệnh nào đó đã có phương pháp trị liệu độc môn bí truyền, đó là báu vật vô giá không phải là tùy tiện bất cứ ai cũng cho biết được, cho nên ông cảm giác là cái toa thuốc này của ông, chỉ sợ là có người để ý theo dõi quan tâm đến.
– Thế nhưng mà cho dù là có theo dõi, toa thuốc này căn bản cũng không thể giải quyết được vấn đề gì a, bằng không thì ông cũng không cần đến nằm tại bệnh viện này tiến hành trị liệu bằng phương pháp Tây y.
Đinh Nhị Cẩu cau mày nói ra.
– Cháu có biết là chứng bệnh của ông đã xuất hiện trong người là bao nhiêu năm? Không sai biệt lắm gần 10 năm rồi, ông một mực dùng toa thuốc này, nếu nếu không có toa thuốc này trì hoãn, ông đoán chừng đã là chết sớm, cho nên đối với một số ít người không thể dùng phương pháp Tây y mổ cắt, thủ thuật trị liệu bằng toa thuốc này, đó là cách thay thế không còn gì là tốt hơn, cháu nghĩ xem tại nơi này bệnh viện có biết bao nhiêu lợi nhuận, những người kia có thể không động tâm sao?
– Ông nội… ông nói cũng đúng về đạo lý này, nhưng là việc chữa bệnh, không phải là có câu nói, lương y như từ mẫu ấy ư, vậy ông làm chi mà không đem cái toa thuốc này quyên hiến đi, cũng là trị liệu tốt cho nhiều người hơn.
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng hỏi.
– Không phải là ông không nghĩ tới điều này, ông cũng muốn đem toa thuốc này này lưu lại cho cháu, hiện tại thân thể ông lại không tốt sợ sống không còn bao lâu, ý của ông muốn là nếu có năng lực thì chúng ta thành lập một xưởng thuốc, đem toa thuốc này điều chế sản xuất thành thuốc pha chế sẵn, cũng coi như là kỷ niệm của hai ông cháu mình sau này, nhưng cháu thì bề bộn, còn một mình ông thì không có tinh lực để làm, cháu nói không sai, đưa ra cho người ta để trị bệnh cho người cũng là tốt, nhưng ông chỉ e sợ, một khi toa thuốc này rơi vào trong tay con buôn, bọn họ có thể sản xuất thành thuốc pha chế sẵn bán kiếm tiền, vẫn khổ là người bệnh, bởi vì bệnh nhân vẫn phải đi bệnh viện bỏ tiền ra mua thuốc..
Vương Gia Sơn lo lắng nói.
– Xây dựng xưởng thuốc thì không khó lắm? Hì ông nội, thôi như thế này, ông cứ ở lại đâu phối hợp trị liệu cho tốt, chờ ông lành bệnh, cháu ở tại thị trấn Lâm Sơn thành lập xưởng thuốc, ông sẽ phụ trách về vấn đề chất lượng pha chế, đến lúc đó ông không được tránh né đấy nhé.
– Ui dào.. nói thì nghe dễ dàng lắm, làm cái xưởng thuốc nào có đơn giản như vậy đầu, đầu tiên còn phải có chức danh bằng cấp hợp lệ, còn phải làm thí nghiệm lâm sàng v.v… ông chỉ sợ là không sống cho đến lúc đó rồi.
– Nếu chuyện như thế này mà không làm được, thì cháu làm quan để làm cái gì? Mọi chuyện ông cứ giao hết cho làm những thủ tục kia, đúng là nếu người bình thường thì thành lập không dễ dàng như vậy, nhưng với cháu thì khác, chút chuyện này mà cũng xử lý không được, thì ông nội cũng quá xem thường cháu rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói xong rồi liếc mắt nằm xuống ngủ.
– Ai ai… thằng ranh con, ý của cháu là có thể mau chóng làm được?
Lúc này đến phiên Vương Gia Sơn nằm ngủ không được, từng người thầy thuốc nếu dùng thuốc của mình mà trị bệnh cứu được người là vinh dự chí cao, Vương Gia Sơn cũng không ngoại lệ, cho nên khi Đinh Nhị Cẩu cho ông sự hy vọng này, ý chí chiến đấu sống còn của ông liền lập tức bị kích phát.
Nếu muốn một người sống có động lực, không có bỏ xuống được mục đích sống của mình, trước mắt chính là Vương Gia Sơn không cam lòng bỏ xuống những phương thuốc bí truyền của tổ tiên để lại,, nếu như đem được những phương thuốc kia trải qua chế biến, chế tạo thành thuốc uống cho mọi người, đây là nguyện vọng lớn lao nhất của ông, bởi vì nếu được như vậy, khi nhắm mắt xuống suối vàng thì có thể để cho ông khai báo với liệt tổ liệt tông.