Chương 3 – Phần 155
– Người cặn bã như vậy mà ông cũng tìm luật sư cho hắn à! Ông cứ nhìn xem, tôi cam đoan không có ai đứng ra biện hộ cho y đâu, tôi cũng vậy, tìm không ra được luật sư bất lương nào chịu nhận bào chữa cho vụ án này.
Nghe xong Đinh Nhị Cẩu nhờ mình tìm giùm cho hắn luật sư bào chữa vụ án nổi tiếng khắp cả nước về vụ thầy giáo hỗn đản gian dâm với học sinh nữ, đã vậy còn đem học sinh nữ giới thiệu cho các quan viên, Giang Hàm Thiến quả thực tức muốn bể phổi.
– Đây là quyền lợi của người hiềm nghi phạm tội, cho dù là y đáng chết, đó là chuyện của tòa án, không phải là vấn đề của bà, cũng không phải là vấn đề của tui, bà hiểu chưa?
Đinh Nhị Cẩu bĩu môi, hắn cũng không tin Giang Hàm Thiến nói như vậy, thì có nghĩa là cũng không có ai đứng biện hộ, xã hội hiện đại, chỉ cần là có tiền, thì có thể khiến ma đẩy quỷ, vẫn còn có những luật sư muốn nổi danh, cho dù là không cần nhiều tiền, vẫn sẽ có người đồng ý đứng ra bào chữa những vụ án gây chấn động, vì đây là một thời cơ rất tốt để được nổi danh.
– Ông không tin đúng không, đánh cuộc như thế nào đây? Nếu tại thành phố này ông có thể tìm được luật sư bào chữa, ông muốn đi nơi nào ăn cơm, tui mời ông ăn mấy lần luôn, chịu không?
– Chỉ có ăn cơm, thì đâu có ý nghĩa gì, nếu như bà chịu chăm sóc cho tui thì tốt hơn.
– Tui nhổ vào, sao ông khôn vậy! À.. nếu có thời gian rãnh, ông đến nhà của tui một chuyến, cha của tui muốn gặp ông đấy, nói là có chuyện muốn thương lượng với ông.
– Không phải đâu, cha của bà là ông chủ lớn, có chuyện gì mà cần thương lượng với tui! À..quên chứ, anh em Dương Tuệ An còn để lại một nửa công trình dang dở, có phải là cha của bà muốn tiếp nhận?
– Cũng có thể là vì nguyên nhân này mà cha của tui muốn gặp ông, nói không chừng còn có chỗ tốt cho ông đấy.
Giang Hàm Thiến nói lời dụ hoặc để hắn đến.
– Thôi đi bà ơi, tui là một cán bộ đảng viên đàng hoàng, không phải là có viên đạn bọc đường thì dễ dàng đánh ngã, còn nếu dùng mỹ nhân kế a, thì nói chừng tui sẽ trúng kế.
– Ông… Đinh Nhị Cẩu, ông thật sự là càng lúc da mặt càng dày, không biết xấu hổ, bộ mọi người mới làm quan có vài năm, tất cả đều như vậy sao?
– Cũng không nhất định, giống như tui vậy, coi như là ngọc trong đá đấy, còn về những người bình thường, cũng có không ít người tiến vào quan trường, thì liền mất đi nhân tình rồi.
– Hừ, tôi thấy ông cũng không xê xích gì nhiều so với loại người đó.
…
Chạy đến gỏ cửa từng văn phòng luật sư, Giang Hàm Thiến càng đắc ý, bởi vì đại đa số luật sư nghe xong vụ án nổi tiếng này, đều lắc đầu không nhận, cho nên đến hiện tại bây giờ cũng chưa có tìm được luật sư nào chịu bào chữa.
– Đinh Nhị Cẩu, giờ chỉ còn có văn phòng luật sư cuối cùng, nếu cũng không có tiếp nhận vụ án này, ông chuẩn bị thực hiện lời cam kết của mình đi nhé.
Giang Hàm Thiến vênh mặt ngồi ở vị trí kế bên người lái xe nói.
– Cam kết gì?
– Hừ, tui đã biết rõ ông sẽ đổi ý mà, tui có ghi âm, ông có muốn nghe lại không?
Giang Hàm Thiến giơ một tay lên đưa cái điện thoại Iphone nói ra, cô gái nhỏ này rõ ràng thu âm lại, Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm bắt đầu thấp thỏm, hắn vừa rồi rõ ràng đánh cuộc, nếu tìm không có luật sư nào chịu nhận bào chữa, không phải là chiêu đãi những buổi cơm mà là mặc kệ để cho Giang Hàm Thiến lựa chọn một tiệm châu báu bất kỳ, mua một món đồ trang sức.
Hắn cũng không phải là sợ trả tiền không nổi, bởi vì Giang Hàm Thiến cũng không phải là loại người lợi dụng, nhưng hắn chỉ sợ ý nghĩa cái đồ trang sức này, hắn mua cho Giang Hàm Thiến một món trang sức, cái này gọi là gì? Không phải là tín vật đính ước sao? Hắn không phải thấy Giang Hàm Thiến không đẹp, chỉ là hắn biết rõ tâm ý của nàng, cho nên căn bản không dám trêu vào.
Giang Hàm Thiến thì không giống với trường hợp của Chu Hồng Kỳ, cả ngày đi mây về gió chẳng ai biết tăm dạng ở đâu, nhưng lại kêu hắn làm bạn trai của nàng, đoán chừng đến thời khắc mấu chốt lại đưa hắn ra làm tấm khiên đỡ mà thôi, bình thường thì cũng không quấy nhiễu đến hắn, cũng không cấm cản hắn uống rượu, tán gái đi tìm phụ nữ, nhưng Giang Hàm Thiến là một cô gái tốt, chỉ riêng với Lăng Sam hắn cũng đành đang lựa chọn bằng cách dần dần tránh né, thì lại càng không muốn lại đi trêu chọc Giang Hàm Thiến, cho nên người luật sư cuối cùng này nhất định phải thuyết phục cho bằng được.
– Xin hỏi hai vị tìm ai, có nhu cầu gì cần hỗ trợ không?
Tiếp tân của văn phòng luật sư rất khách sáo hỏi.
– À..xin chào, như thế này, chúng tôi muốn tìm một luật sư bào chữa, không cần quá nổi tiếng, có thể giúp chúng tôi giới thiệu một vị luật sư không?
Lần này là đích thân Đinh Nhị Cẩu mở miệng hỏi, bởi vì hắn phát hiện với những văn phòng luật sư vừa rồi, tất cả đều là do Giang Hàm Thiến nói lời dạo đầu, đã vậy toàn tìm đến những luật sư bào chữa trứ danh, người ta đã có tên tuổi như vậy, sẽ đâu vì một vụ án chẳng ra gì như vậy, mà làm ảnh hưởng đến thanh danh của mình, cho nên khi bọn họ trước khi gặp mặt những luật sư kia để bàn việc thì đã bắt gặp cái lắc đầu từ chối rồi, lần này đây, hắn nhất định phải đổi lại cách nói chuyện.
– Há, như vậy à, xin mời đi theo tôi, hai vị muốn tìm luật sư bào chữa thì ở đây có luật sư Chu, xin mời đi theo tôi.
Cô gái tiếp tân đem Đinh Nhị Cẩu cùng Giang Hàm Thiến dẫn tới một văn phòng, bên trong có một nữ luật sư đang ghi chép tài liệu trên mạng.
– Vâng, xin mời ngồi, chờ tôi vài phút, sẽ ra ngay.
Người phụ nữ này là luật sư Chu, nhìn về phía trên tuổi cũng không lớn lắm, tầm 27, 28 tuổi, Đinh Nhị Cẩu gật đầu chào xong cũng không nói chuyện, hắn đứng dậy đi ra ngoài muốn đi phòng vệ sinh, chỉ còn Giang Hàm Thiến một mình trong phòng chờ.
Đến dọc hành lang, tại đó có đăng tiểu sử từng luật sư công khai, trên bảng tin tức đã tìm được ảnh chụp vị luật sư Chu này cùng lời giới thiệu vắn tắt.
Chu Giai Trinh, nữ năm sinh 19xx, tốt nghiệp đại học chính trị và pháp luật, hơn nữa là tiến sĩ hình pháp, điểm này đây là rất là quan trọng, cũng có thể đoán được vì sao cô chưa phải là một luật sư bào chữa trứ danh rồi, thì ra là vì cô có thời gian học tập quá dài.