Chương 3 – Phần 15
Lúc này Giang Thành Kiến cũng bước xuống xe, đứng ở một bên nhìn xem hai người trẻ tuổi, nhưng lúc Đinh Nhị Cẩu trông thấy Giang Thành Kiến, chân bước nhanh hơn, cơ hồ là chạy chậm đến trước mặt Giang Thành Kiến, hoàn toàn không để ý đến gì đến sự hiện diện của Giang Hàm Thiến .
– Chú Giang, làm gì mà tự đến đây vậy, có việc gì gọi điện thoại thì được rồi.
– Đinh Nhị Cẩu… ông quá đáng.
Giang Hàm Thiến mất mặt ở trước mặt cha mình Giang Thành Kiến nên nổi nóng, nhưng Đinh Nhị Cẩu làm như không nghe thấy, cứ phăm phăm đi đến gặp cha cô , hoàn toàn không để ý đến mỹ nhân xinh đẹp đáng yêu này, lẽ nào lại như vậy ….
– Ha ha, chú có việc đi ngang qua tại đây, Hàm Thiến nói là muốn đến thăm trường học cũ, cho nên đi qua đây, nhưng vừa vặn trông thấy cậu, nên ngừng xe xuống chào hỏi.
Giang Thành Kiến không hổ là lão hồ ly, nói năng rất cẩn thận.
Đinh Nhị Cẩu cười cười, lúc này mới quay người nói với Giang Hàm Thiến:
– Đại tiểu thư, bà muốn thăm trường học cũ thì cứ đi một mình, làm chi tốn thời gian của chú Giang vậy, bộ bà sợ đến đây tôi không lo cho buổi cơm nỗi à, dù nói thế nào, bạn học cũ đến hôn cái coi.
– Hừ..ông cút đi, ai mà thèm hôn ông, cha tôi đến đây là muốn thanh toán sổ sách đấy, khi nào thì trả các máy móc thiết bị đây? Đinh Nhị Cẩu… nếu cha tôi không đến đây đòi thì ông không muốn có ý định trả phải không?
– Ặc… ặc thì ra hai người đến vì chuyện này à.
Đinh Nhị Cẩu ra dáng hiểu ra, nhưng hai đầu lông mày của hắn thì nhíu lại làm như là khó khăn lắm, điều này làm cho Giang Hàm Thiến rất đắc ý, hì hì … van cầu ta, năn nỉ ta … thì ta sẽ nói với cha của ta một tiếng để thư thả thêm mấy ngày, bằng không, hừ….hừ….
Giang Hàm Thiến trong lòng tự hỏi làm như thế nào đối phó Đinh Nhị Cẩu tên tiểu nhân bội bạc này .
– Chú Giang, nếu đã đến đây, cháu xem như là chủ nhà xin mời chú ăn bữa cơm, cũng có chút việc, cháu muốn thỉnh giáo chú Giang một vài vấn đề, không biết có thể cho cháu một cơ hội được không?.
– Tiểu Đinh, cậu làm gì nói quá nghiêm trọng vậy, chúng ta cứ tìm một chỗ bàn chuyện, vừa vặn chú cũng có chút chuyện muốn hỏi thăm.
Giang Thành Kiến một chiêu giảo hoạt này giống như nhá củ cà rốt trước miệng con lừa vậy, Đinh Nhị Cẩu định mời Giang Thành Kiến đến cantin của ủy ban, nhưng thấy không phù hợp lắm, vì vậy hắn lựa chọn đến quán cơm Thanh Hà Uyển cách ủy ban huyện cũng không xa lắm, quán cơm này chính là của Hạ Hà Tuệ, từ khi hắn cùng Tiếu Hàn đến qua một lần, lâu nay chưa hề ghé qua lại.
– Hàm Thiến..bà nếu không đến đây thì tôi cũng đang định hôm nào lên thành phố tìm bà đây, giờ thì tốt rồi, tôi khỏi cần đi đâu xa.
Ba người sau khi ngồi xuống ở một bàn ăn trong phòng, Đinh Nhị Cẩu ngồi đối diện với Giang Hàm Thiến đang cau có.
– Tìm tôi? Hừ… ông tìm tôi làm gì?
Giang Hàm Thiến nghe Đinh Nhị Cẩu nói đang định tìm mình, trong lòng liền có chút vui mừng, tuy nhiên vừa rồi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu có thái độ như vậy, ở trong nội tâm lặng lẽ đâm xuống hạt giống nghi ngờ hắn, đâu có thế nào dễ dàng như vậy bỏ qua cho hắn.
– Thì cũng là vấn đề khóa học, tôi có ý định năm nay báo danh thi lấy hết các chứng chỉ, tranh thủ hoàn thành xong trong nắm, thời buổi giờ không có bằng cấp rất là chịu thiệt, lần này điều chỉnh công tác tôi còn có thể hướng lên một chút.
Đinh Nhị Cẩu nói lời này hoàn toàn là có ý đồ mục đích, ngay cả lúc chưa có bằng cấp, bằng cái cái tuổi này, tham gia công tác thời gian ngắn như vậy đã được là đề bạt đặc biệt, hắn còn muốn thế nào nữa?
– Vậy ông bây giờ làm đến chức vụ gì rồi?
Về năng lực học tập của Đinh Nhị Cẩu thì Giang Hàm Thiến hoàn toàn tin tưởng không có chút hoài nghi, chỉ là Đinh Nhị Cẩu trước nay chưa bao giờ ở trước mặt cô nói hắn đang làm đến chức vụ gì đó, lần này không biết nghĩ như thế nào mà lại tiết lộ ra, chẳng lẽ là hắn cố ý nói cho cha mình nghe…
– Hiện tại tôi đang làm thư ký cho chủ tịch huyện còn kiêm chức phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban, bà cũng biết là tính tôi còn ham bay nhảy, tại vì bận bịu công tác, suốt ngày loay hoay từ sáng đến tối, nếu không thì tôi đã sớm đi lên thành phố tìm bạn học cũ chơi rồi.
– Thôi đi ông ơi, bây giờ ông là một người mê làm quan rồi, có thời gian cũng sẽ không tìm đến bọn tôi chơi đâu, làm như tôi không biết tính ông vậy.
Trước đây khi còn đi học hai người vẫn thường xuyên đấu võ mồm như vậy.
Giang Thành Kiến ngồi yên nghe được Đinh Nhị Cẩu bây giờ có chức quyền, đối với mục đích lần này tới càng thêm có lòng tin.
– Trường Sinh, chú nghe nói con đường mở mới đã đấu thầu xong xuôi rồi hả? – Giang Thành Kiến xen vào nói.
– Vâng.. à chú Giang, lần này đấu thầu, sao không thấy chú tham dự vậy.
– Ai , cái này …
– Chuyện này cũng đáng trách cháu, đã không có kịp thời báo cho chú biết, nhưng vì cháu cũng có cái khó của riêng mình, với tư cách là thư ký chủ tịch Huyện, đồng thời cũng nằm trong ban chỉ huy, cho nên có rất nhiều chuyện cháu phải tế nhị lảng tránh không lộ diện được, cũng mong chú thông cảm cho cháu.
Đinh Nhị Cẩu rót chén trà cho Giang Thành kiến, nói lời rất thành tâm thành ý .
Giang Thành Kiến cũng muốn kiếm một lý do gì đó để đề cập đến chuyện này, nếu đề nghị thẳng quá, thì cũng mất mặt, chuyện làm ăn kiêng kỵ nhất như vậy, có đôi khi phải giả vờ là trang hảo hán, không có để ý đến những chuyện đã qua, không có ngờ rằng Đinh Nhị Cẩu đã tự khơi lại chuyện này, hắn cố ý làm vậy cũng tốt, nếu thật sự chân thành thì cũng vậy, dù sao cũng đã tránh khỏi một cục diện khó xử.
– Kỳ thật, lần này chú đến đây là cùng cái công trình làm đường có chút quan hệ đấy.
Giang Thành Kiến cuối cùng cũng đã nói ra vấn đề chính của ông.
Qua vài câu thăm dò, Đinh Nhị Cẩu giờ cũng biết được mục đích chuyến đi lần này của Giang Thành Kiến rồi, ông ta là một ông chủ thì không có khả năng vì mấy cái thiết bị máy móc cũ mà thân hành đi đến huyện Hải Dương, nhất định là ông ta ngửi được một cơ hội nào đó, hiện tại bây giờ ở huyện Hải Dương, cơ hội đối với một công ty xây dựng mà nói, chắc chắn chỉ có một số hạng mục công trình làm đường quốc lộ .
Đinh Nhị Cẩu không có chút nào muốn tham dự liên can ở bên trong vào cái công trình làm đường này, vì dính líu đến công trình thì sẽ liên quan đến nhiều tiền, khó mà bảo toàn sẽ không xảy ra chuyện, nhưng nếu cự tuyệt Giang Thành Kiến thì có mặt Giang Hàm Thiến ở chỗ này, hắn cũng không tiện từ chối, dù sao ít nhiều gì thì Giang Thành Kiến cũng đã trợ giúp về máy móc, hắn không thể qua sông đoạn cầu, huống chi ở bên trong còn có tình cảm với cô bạn học cũ.
– Thời gian trước đây chú có vài cái công trình làm xong, nhưng chưa có thu tiền đầy đủ, lo chạy vòng ngoài thu nợ nên chuyện đấu thầu quên đi , bây giờ nhớ lại thì đã không còn kịp nữa, cho nên hôm nay tới xem có còn rơi rớt lại hạng mục của công ty nào chia sẻ lại không ?
– Sao chú Giang vì cái gì mà không trực tiếp đi tìm các công ty trúng thầu vừa rồi bàn luận thử xem .
– Ha ha .. hiện tại tất cả đơn vị vừa mới trúng thầu đều có chút ít thực lực, bằng không cũng sẽ không có khả năng trúng thầu, nếu vừa trúng thầu, liền hướng bên ngoài sang lại gói thầu, trừ phi là vốn của công ty đó chỉ là vay mượn rồi chờ sang lại hạng mục không dễ ăn để kiếm tiền chênh lệch, chứ nếu bọn họ có thể nuốt trôi, thì đừng hòng ai mà đụng tới được.
– Vâng… điều này cũng đúng, nhưng . …
Đinh Nhị Cẩu lúc này lại nhớ tới công ty xây dựng Trường Hà, cái công ty này trúng thầu một đoạn đường dài cùng với làm một cây cầu, đây là công ty trúng thầu hạng mục lớn nhất, nếu như có thể thì giới thiệu cho Giang Thành Kiến đến gặp bọn họ để nhận lại chút ít hạng mục, chướng ngại duy nhất là Đinh Nhị Cẩu cho rằng anh em họ Dương nhân phẩm không tốt, tuy mình cùng với Giang Thành Kiến không phải là quá quen thuộc, nhưng hắn lại cùng với Giang Hàm Thiến là bạn bè, vạn nhất đến lúc xảy ra chuyện gì không hay, cũng không tốt mỗi khi gặp mặt nhau nữa.
– Phục vụ viên…
– Đây là menu, xin hỏi muốn gọi món nào.
Lúc ba người vừa bước vào tiệm cơm, Hạ Hà Tuệ đã nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, cô vừa mừng vừa sợ, tên thư ký Đinh này còn dám tới nơi đây, ngày đó dù mình cũng không có phản ứng thái quá, nhưng sắc mặt rất là khó chịu, vậy mà giờ hắn cũng lại ăn cơm, cô vui chính là dù sao hắn cũng dẫn tới khách nhân, với lại cũng chứng minh tên xấu xa này vẫn còn còn đang nhớ tới chính mình.
Cảm nhận của con người có đôi khi rất là kỳ quái, khi người ta nói nhớ thương mình, thì mình nói người ta là thứ đùa nghịch lưu manh, là thứ đồ không đứng đắn, nhưng nếu người ta không màng đến nữa, thì mình ngược lại như là thất lạc mất mát cái gì đó, Hạ Hà Tuệ lúc này đang trong trạng thái mâu thuẫn như vậy.
Cho nên khi qua vài ngày không gặp bóng dáng Đinh Nhị Cẩu, cô lại có chút hơi thất vọng, hôm nay gặp Đinh Nhị Cẩu đến, cô lại có chút khẩn trương, nhưng khi phục vụ viên muốn cầm thực đơn đến cho khách gọi món ăn, cô đã tự mình đi tới phục vụ.
Đinh Nhị Cẩu nghe qua giọng nói chính là Hạ Hà Tuệ, nhưng bây giờ Giang Thành Kiến đang ngồi ở chỗ này, lại còn có một Giang Hàm Thiến, cho nên nén nhịn, chỉ liếc sơ qua Hạ Hà Tuệ, rồi hắn quay đầu tiếp tục cùng Giang Thành Kiến nói chuyện.
– Chủ nhiệm Đinh, có nói gì thì cậu cứ nói đại ra, đều là người mình, không có chuyện gì mà e ngại hết.
– Chú Giang, là như vầy, cháu có biết một ông chủ công ty xây dựng, có thể để chú làm đội trưởng, nhưng công việc tiền bạc cụ thể thì do chính chú bàn luận với họ, chỉ cần chú ý, hai anh em bọn họ là người không dễ chọc vào, phải cẩn thận một chút.
– Ồ? Vậy cậu nói là công ty nào?
– Không biết chú Giang có nghe nói qua công ty xây dựng Trường Hà?
– À… thì ra là công ty của anh em của Dương Tuệ Toàn, đúng không?
– Chú cũng biết bọn họ à?
– Ừ… nhưng không có quen biết, cháu nói rất đúng, hai người kia không tốt để là kết giao, nhưng tại sao cháu lại biết bọn họ?
Giang Thành Kiến dần dần thu hồi lại sự xem thường trước đây đối với Đinh Nhị Cẩu, lối xưng hô đổi thành chú cháu thân thiết, Đinh Nhị Cẩu cùng Giang Hàm Thiến cũng không có để ý đến lối xưng hô biến hóa của ông ta.
– Nhắc tới chuyện này cũng là ngẫu nhiên tình cờ mà quen biết thôi, nếu như chú thật muốn hợp tác phần nào trong công trình này, cháu có thể giúp, phần chính là chú và họ tính toán chia chác lợi ích bao nhiêu…
– Được rồi, chuyện này chú có thể cân nhắc.
Giang Thành Kiến cũng muốn ở tại quê hương mình làm chút chuyện công trình, nói cho cùng nếu làm những hạng mục lớn thì tài chính cũng chưa đủ, nội mấy khoản tiền thu chưa được từ các công trình đã làm xong , hiện tại đã chiếm cứ ông ta hơn 20 triệu tài chính, nếu muốn làm công trình này cũng phải xuất ra tiền, nhưng dù sao công trình này là do chính phủ đầu tư, không cần lo lắng chính phủ trả không nổi, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi.
…
Hạ Hà Tuệ tuy đang nhớ kỹ những món ăn mà Giang Hàm Thiến gọi, nhưng tâm tư cô cũng thì đang lắng đang nghe Giang Thành Kiến và Đinh Nhị Cẩu nói chuyện, nhận thấy Đinh Nhị Cẩu một tay cầm chén trà, một tay cầm điếu thuốc hút, cùng Giang Thành Kiến trao đổi công việc ngang hàng, lúc này cô cảm thấy hắn đúng là một nam nhân, bỏ đi tính nết Đinh Nhị Cẩu mỗi lần gặp cô thì lộ ra bản tính thuộc dạng lưu manh, ngoài ra thì Đinh Nhị Cẩu vẫn rất là đàn ông, mặc dù người đàn ông này có vẻ mặt còn non nớt…
Ý nghĩ này làm cô lại càng hoảng sợ, chính mình chừng nào thì bắt đầu đã nghỉ đến hắn rồi, nội tâm suy nghĩ, trên mặt liền biểu hiện ra ngoài, sắc mặt dần dần ửng đỏ, sau khi Giang Hàm Thiến gọi xong món ăn, tay cầm thực đơn Hạ Hà Tuệ liền quay người nhanh nhanh rời đi, giống như là đằng sau lưng mình có con sói đuổi theo vậy .
– Cô chủ làm sao vậy? Giống bị bệnh quá..
Gặp Hạ Hà Tuệ mặt mũi đỏ bừng, phục vụ viên còn tưởng rằng cô đang bị cảm sốt vì vậy ân cần hỏi han .
– Há, chị không sao, đây là thức ăn khách gọi, mau xuống nhà bếp cho người làm đi…
Nói xong cô hướng đi đến nhà vệ sinh, tiến vào toilet, đứng ở sau cánh cửa ngơ ngẩn một hồi, mới chậm rãi khôi phục tinh thần, cô bước đến bồn rửa mặt, đối nhìn mặt mình trong tấm gương, nhận thấy sắc mặt đã phục hồi như cũ, tim đập ổn định, nhưng vào lúc này, từ trong gương thì cô trông thấy một người đàn ông đang đi tới, không phải là Đinh Nhị Cẩu đáng giận kia thì còn ai khác nữa đây này?