Chương 3 – Phần 150
Trong quan trường, thay đổi nhân sự luôn luôn là một đề tài nhạy cảm, ngay cả thị trấn Lâm Sơn nho nhỏ cũng không ngoại lệ, từ khi Khấu Đại Bằng được điều đến trong huyện làm phó chủ tịch huyện, đã dẫn đến một loạt thay đổi nhân sự ở thị trấn Lâm Sơn.
Đầu tiên, vị trí phó bí thư đảng uỷ do chủ nhiệm phòng tổ chức thị trấn Hướng Cương đảm nhiệm, vị trí chủ nhiệm phòng tổ chức của Hướng Cương được thay thế do từ bên huyện điều đến là Cao Chấn Minh đảm nhiệm, rõ ràng ông ta người của chủ tịch huyện Vu Toàn Phương.
Ở bên trong trận đánh cờ này, ban thanh tra kỷ luật huyện trường ban Dương Đại Chí rõ ràng cũng lấy được một vị trí, đó là chức vụ bí thư ban thanh tra kỷ luật, khả năng này có được là vì nhờ có bí thư huyện ủy Lâm Xuân Hiểu vốn xuất thân là ủy ban kỷ luật thanh tra, trước đây khi Lâm Xuân Hiểu chứa có điều tới huyện, Dương Đại Chí hầu như không có chỗ dựa nào, cho nên lần này trước khi thị trấn Lâm Sơn điều chỉnh nhân sự, cũng kiếm được một chén canh, đổi lại là trước kia thì là không thể nào.
Dương Đại Chí dựa theo cách làm của bí thư huyện ủy Lâm Xuân Hiểu, làm cho Vu Toàn Phương cũng sinh ra cảm giác nguy cơ sâu đậm, trước mắt trong huyện còn có hai vị trí ghế trống quan trọng, một là phó bí thư huyện ủy, một là chủ nhiệm phòng chức cán bộ huyện, sở dĩ hai vị trí này còn ghế trống, là vì trên thành phố cũng đang tiến hành điều chỉnh nhân sự.
So với trên thành phố đang điều chỉnh nhân sự, thì sự điều chỉnh ở thị trấn Lâm Sơn quả thực chả có vào đâu.
Không ngoài suy đoán là chủ tịch TP Hạ Nhật Tinh được điều đến tỉnh phụ trách hội người cao tuổi, Thành Thiên Hạc tiếp nhận vị trí chủ tịch TP Bạch Sơn của Hạ Nhật Tinh, nhưng cũng có một ngoại lệ ngoài dự đoán, bí thư ủy ban kỷ luật thanh tra La Bàn Hạ bền chắc như thép tại Thành phố Bạch Sơn, vậy mà với tư cách ngựa ô lại chỉ đảm nhiệm chức vụ phó bí thư thành ủy TP Bạch Sơn, sự điều nhiệm làm cho tất cả mọi người trợn mắt kinh ngạc, nhưng bất luận như thế nào, ý đồ kiềm chế Thành Thiên Hạc đã rất rõ ràng, chỉ cần không phải là tên mù thì đều có thể nhận ra.
Lãnh đạo trên cao tầng thay đổi, đối với Đinh Nhị Cẩu cũng chẳng có quan hệ gì lớn lắm, hắn hiện đang quan tâm nhất là đồng nhất lại mối quan hệ các cán bộ trong thị trấn theo cách của mình, theo phương diện diện quan hệ của hắn ở vị trí này, chỉ sợ là không phải là trong thới gian ngắn có thể mở ra cục diện mới ngay được, dù sao thì ít nhất cũng phải làm ra một điều gì đó để cho Lâm Xuân Hiểu hãnh diện vì đã tin vào hắn, bởi vì từ trong thâm tâm, đằng sau ót của hắn đã bị khắc lên tên Lâm Xuân Hiểu rồi.
Đinh Nhị Cẩu từ thị trấn đi lên huyện đến ngay quán ăn Thanh Hà Uyển, chỗ đó đã mở cửa buôn bán lại rồi, Hạ Hà Tuệ hiện tại đã xin nghỉ việc từ công ty, chồng nàng Thạch Lỗi bản án vẫn còn chưa có phán, cho nên Hạ Hà Tuệ tạm thời cũng chưa có tính toán gì.
…
– Hôm nay như thế nào mà có thời gian rảnh tới vậy?
Hạ Hà Tuệ vừa trông thấy Đinh Nhị Cẩu vào, ánh mắt sáng lên, chạy ra đón chào.
– Tìm cho em một căn phòng trống, phía sau có phòng không?
– Có … chuyện gì vậy? Mời người nào đến à?
– Để mời chị đấy, có nhớ em không?
– Biến đi, mới ban ngày… chị đang còn buôn bán, nói đi… có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì nữa thì chị ra ngoài, căn phòng ở bên trong, tự em vào đi.
– Ai ai … em nói nghiêm chỉnh mà, cho em mượn căn phòng kín đáo để bàn luận về cuộc sống.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu không cho phân trần, nắm lấy bờ eo Hạ Hà Tuệ đi ngay đến hậu viện.
– Ai da… em làm cái gì vậy, trong phòng bếp còn có người kìa, coi chừng người ta nhìn thấy.
Hạ Hà Tuệ lập tức chạy đi nhanh về phía trước, tránh thoát bàn tay ma chưởng của Đinh Nhị Cẩu.
Đến trước cửa phòng, Hạ Hà Tuệ đứng ở ngoài cửa, chết sống gì cũng không chịu vào trong.
– Thế nào, cứ định đứng như vậy dây dưa sao? Chuyện Thạch Lỗi lúc nào thì có kết quả?
– Còn chưa biết, bên pháp viện nói chưa biết lúc nào thì ra tòa, nhưng chị đoán chừng là xử tội không nhẹ.
– Vậy chị còn tính toán như thế nào mà cứ tiếp tục chờ đợi như vậy? Cứ chờ như thế cho đến ngày tháng năm nào?
Đinh Nhị Cẩu cau mày hỏi.
– Ai.. chị cũng không biết, qua ngày nào thì hay ngày đó đi. Sao quan tâm đến chị như vậy? Bộ em muốn cưới chị à?
Hạ Hà Tuệ cười cười, ngồi xuống trên cái ghế để cạnh cửa.
– Hì cưới chị cũng không phải là không được, nhưng em sợ là chị ở chỗ của em cũng không sống được, cũng sợ chị ghen, em đã từng nói qua cho chị biết đấy, em không chỉ là có một người phụ nữ, vậy chị có muốn hay là không muốn? Chứ em thì có thể nuôi chị được rồi đó, thế nào, có dám hay không?
Đinh Nhị Cẩu dịch chuyển cái ghế, đến gần Hạ Hà Tuệ rồi nói ra.
– Không! Chị hiện tại trên thực tế vẫn là vợ của Thạch Lỗi, một ngày chưa có ly hôn, lương tâm của chị vẫn chưa cho phép, chuyện của y, cũng khó bảo đảm nói là không có quan hệ đến chị, nếu như trước đây chị ở cùng với Thạch Lỗi, mỗi ngày về nhà, có lẽ sẽ không có xảy ra chuyện như vậy, em thử cứ nói xem, có phải là chị đã hại Thạch Lỗi.
– Chị đúng là đầu đất, việc này bản thân là chuyện của đàn ông, có quan hệ gì đến với chị, chị đâu có phải là cái thắt lưng lúc nào cũng ở trên quần y, thậm chí lúc chị đi vệ sinh, Thạch Lỗi cũng sẽ có thể chuồn đi làm chuyện xấu, chuyện của y cùng chị không hề có một chút quan hệ nào, đừng có đoán mò nữa.
– Ưm.. chỉ mong là như vậy đi, chị bây giờ làm gì cũng đều không có tâm tư, cả ngày còn phải phập phòng lo sợ, không còn có một chút nghị lực nào cả, từ khi lấy hắn bị gặp nhiều chuyện khổ, giờ lại gặp chuyện không may, còn biết bao nhiêu tội.
Nói xong Hạ Hà Tuệ đã sắp rơi nước mắt rồi.
Đinh Nhị Cẩu mềm lòng, mặc dù người đàn bà này không phải vì mình mà rơi nước mắt, nhưng dù sao thì cũng là chính hắn bắt buộc người ta, tuy ỡm ờ nhưng một đêm phu thê bách dạ ân, trong lòng hắn cũng có chút thương cảm không chịu nỗi.
– Như thế này đi, chị có tìm luật sư biện hộ cho Thạch Lỗi không vậy?
– Có tìm, nhưng khi luật sư nghe xong là phải biện hộ cho con người như vậy, thì ai cũng không muốn làm, cho nên vẫn chưa có tìm được luật sư, vì thế đến bây giờ, tình huống của Thạch Lỗi như thế nào, chị cũng không biết.
Hạ Hà Tuệ mệt mỏi nói.
– Ừ, cũng đúng, luật sư bổn địa nhất định sẽ cố kỵ đến ảnh hưởng của mình, như vậy đi, em sẽ lên tỉnh thành tìm cho y một luật sư chuyên về vụ án hình sự giỏi, đến lúc đó hy vọng có thể được chút tác dụng.
– Luật sư trên tỉnh thành? Vậy thì sợ rằng rất tốn tiền, chị nghe nói trên các thành phố lớn, luật sư bào chữa một vụ án là phải tốn hết mấy chục ngàn đấy, Thạch Lỗi vụ án nghiêm trọng như vầy, lại còn tốn nhiều tiền hơn.
Hạ Hà Tuệ lo lắng nói ra.
– Chuyện này chị không cần quan tâm, em tự có biện pháp.
Đinh Nhị Cẩu đánh nhịp nói, kỳ thật trong lòng của hắn có chủ ý gì với Hạ Hà Tuệ thì không biết, nhưng hắn chính là thông qua phương thức như thế này để cho Hạ Hà Tuệ sau này sẽ một lòng đi theo hắn, dùng chiêu này để biểu hiện mình rộng lượng, mình hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho ngươi bất tri bất giác tiến vào trong cái hầm đã đào sẵn, chờ ngươi đến lúc muốn leo ra, lại phát hiện ngươi còn thiếu mối nợ ân tình với người rất nhiều, làm sao mà ra.