Chương 3 – Phần 136
Trong lúc Đinh Nhị Cẩu đang tưởng tượng đủ loại cảm thụ như vậy, Trương Nhụy nhìn liếc qua Đinh Nhị Cẩu, cái nhìn mị nhãn kia, quả thực là làm cho người không thể chịu đựng được, rất rõ ràng đó là một loại ánh mắt khiêu khích, rất ý tứ rỏ ràng, muốn biết cái tư vị ra sao không? Cứ thử xem rồi sẽ biết.
– Chủ tịch Đinh, chúng ta lúc nào ăn cơm a, tôi đói rồi.
Thời Thụ Kim nói ra.
– Đợi Thành Công quay trở lại rồi đi luôn.
Vừa nói, Đinh Nhị Cẩu quơ lấy cái điện thoại để trên bàn, gọi đến phòng làm việc của Dương Hòa Bình, dặn dò là báo qua căn tin nhà khách chuẩn bị thức ăn trước, đợi khách nhân qua dùng cơm.
– Chủ tịch Đinh, chuyện phỏng vấn lên truyền hình thì thế nào đây?
Trương Nhụy không bỏ qua hỏi.
– Về chuyện này.. chúng ta vừa ăn vừa nói được không?
Đinh Nhị Cẩu trong lòng vẫn là có chút e dè, xem ra người đàn bà này hôm nay đúng là đối phó với mình.
– Được, đây chính là cậu nói đấy nhé, chuyện phỏng vấn trực tiếp này tôi nhất định phải làm, chủ nhiệm phòng tổ chức Hạ vừa mới đi thị sát xong, tin tức thời sự đang còn nóng bỏng, cậu không biết, nói không chừng lãnh đạo còn có thể vận động giúp đỡ cho người nghèo trong thôn thêm một ít tài chính, nếu qua một thời gian, việc này nguội lạnh, khi ấy nếu cậu có muốn đánh động đến lãnh đạo, đoán chừng hiệu quả cũng không còn cao nữa.
Trước mặt hắn những lời nói của Trương Nhụy, hắn đều cho là nói nhảm, nhưng về chuyện giúp đỡ người nghèo tiền bạc, sự tình thật ra khiến Đinh Nhị Cẩu giật mình chú ý tới, hắn nghĩ có thể qua Trương Nhụy đúng là sẽ còn tiến thêm xa hơn một bước, nếu qua cuộc phỏng vấn tại đây, để cho lãnh đạo nào đó sẽ liên hệ giúp đỡ người nghèo ít nhiều, thì việc này có thể là quá đáng giá.
…
Tuy bản án của Trịnh Minh Đường là do Lý Kế Ngũ tạm thời phụ trách, nhưng là do vụ án này ở Huyện Hải Dương, cho nên trưởng ban thanh tra kỷ luật Dương Đại Chí của Huyện Hải Dương cùng với Lý Kế Ngũ cùng nhau hợp tác xử lý, hai người đề ra một phương án, sau đó báo cáo cho bí thư La Bàn Hạ, đương nhiên đây là nhằm vào quan viên của cấp huyện nên phải thông qua cho ông, còn vụ án của Khấu Đại Bằng chỉ là cán bộ cấp khoa ở dưới thị trấn, La Bàn Hạ không cần thiết tự mình miệt mài theo đuổi, vì vậy quyền lực xử lý vụ an này là nằm trong tay Dương Đại Chí cùng Lý Kế Ngũ, ai mà không có thân thuộc, bằng hữu, tuy La Bàn Hạ biết rõ Lý Kế Ngũ là anh em đồng hao với Thành Thiên Hạc, nhưng cũng không có bởi vì y có quan hệ như vậy mà không tín nhiệm, trái lại Lý Kế Ngũ cùng với Lâm Xuân Hiểu là hai trợ thủ đắc lực nhất mà La Bàn Hạ tin cậy, hiện tại công việc ở huyện của Lâm Xuân Hiểu tương đối là thuận lợi, bây giờ tầm quan trọng của Lý Kế Ngũ đã bắt đầu trỗi dậy..
Thành Công gọi điện thoại làm cho Lý Kế Ngũ rất là khó xử, tuy hai nhà cũng không có qua lại thân thiết với nhau, nhưng dù sao cũng là thân thích, còn có một nguyên nhân khác là Khấu Đại Bằng rất lì lợm, từ đi vào ủy ban thanh tra kỷ luật, lật qua lật lại chỉ nói đúng có một câu, có chứng cứ thì muốn như thế nào cũng được, nếu không có chứng cớ thì phải thả ta, bằng không mà nói, một khi ra ngoài được thì sẽ đi cáo ngươi, cáo các ngươi tra tấn bức cung… đến lúc đó nhìn xem ai sẽ rời trước khỏi vị trí hiện tại, cũng vì điều này lại làm cho tất cả mọi người đều có chút ít e dè, ai lăn lộn đến vị trí hiện tại cũng không phải dễ dàng, vạn nhất Khấu Đại Bằng bị dí sát vô đường cùng liều mạng dây dưa đến cùng, nếu xui xẻo thua lý, thì ai sẽ đứng ra nhận lãnh đây?
– Khấu Đại Bằng, chúng ta đã tìm được hóa đơn mua quà tặng này, cũng tìm được cái khối ngọc chặn giấy Kỳ Lân kia, tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, nếu như ông cứ chọi cứng lấy, chúng tôi cũng không còn có cách nào khác, chỉ có thể là sử dụng đúng theo nguyên tắc làm việc, nói thật là những ngày vừa qua, giúp ông qua quan hệ cũng không ít người, những thứ khác không nói, ngay cả Đinh Nhị Cẩu cũng nắm lấy mối quan hệ quen biết người trong nhà của tôi, cần gì phải vậy chứ? Cứ nói thật rồi sẽ sớm đi ra ngoài, vụ án của ông đút lót chút tiền ấy, thực ra đâu có thấm vào đâu, vụ án này ở bên trong, số tiền đút lót hơn số tiền của ông nhiều lắm, chúng tôi chỉ là muốn điều tra chuyện này, đem toàn bộ các thứ cộng vào tội trạng của Trịnh Minh Đường, nếu ông vẫn không rõ ý của tôi, thì tôi cũng hết cách rồi, tôi chỉ có thể là nói ra đến bước này.
Lý Kế Ngũ thuyết phục rất có sức hấp dẫn, cuốn hút, ý tứ rất rõ ràng là chúng ta đều muốn tốt cho ngươi, hơn nữa chứng cớ như vậy đã có đầy đủ, ta chỉ là muốn cho ngươi một cơ hội, mà lại nói sáng tỏ là chúng ta là chỉ muốn tính tội cho Trịnh Minh Đường, không ăn nhập gì tới ngươi…
Thế nhưng đổi lấy sự trả lời, thì Khấu Đại Bằng chỉ là mở ra đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, trợn trừng nhìn nhìn Lý Kế Ngũ, sau đó lại rất mệt mỏi nhắm mắt lại, một câu đều không trả lời, ý tứ cũng rất rỏ, ta không muốn nói thêm nữa, muốn trả lời thì vẫn là câu nói đó, có chứng cớ thì bắt, không có chứng cớ sớm xéo đi.
…
Khi nhận được điện thoại của Khấu Đại Bằng cũng là lúc Đinh Nhị Cẩu đang chiêu đãi Thành Công, Thời Thụ Kim và Trương Nhụy.
– Thành Công, cám ơn anh, chú của em đã được thả đi ra, bây giờ phải đi đón chú, nếu mọi người không có gì vội, đợi đến buổi tối em quay trở về, chúng ta lại cùng nhau uống rượu, ông chủ Thời, em cũng xin lỗi vì đón tiếp không chu đáo, thím của em một ngày gọi điện thoại 3 lần hối thúc, em thật sự là không có cách nào khác, thật có lỗi.. thật có lỗi.
– Không có việc gì… không có việc gì, tự chúng ta uống cũng được, buổi tối cậu trở về lại uống tiếp.
Hai người đàn ông đều biểu thị không có vấn đề.
– Chị Trương Nhụy, chuyện phỏng vấn trực tiếp, em đáp ứng chị, chờ em trở lại thì chúng ta đi đến hiện trường thực hiện, vì tương lai kế hoạch nhà vườn trông hoa làm thí điểm cho trấn Độc Sơn, em sẽ không để ý đến, ai nghĩ về em như thế nào nào thì nghĩ…
Đinh Nhị Cẩu hào khí cao ngất nói.
– Được, đây chính là cậu nói đấy nhé, tôi sẽ chờ cậu.
Trương Nhụy nâng chung trà lên nói tiếp:
– Tôi không uống rượu, lấy trà thay rượu, tiễn cậu đi.
– Hì.. em cũng không phải là không trở lại, đâu cần phải dùng tới lời long trọng như vậy chị?
Đinh Nhị Cẩu tranh thủ thời gian nâng chung trà lên uống một ngụm..
Trương Nhụy thấy Đinh Nhị Cẩu dáng vẻ như có điều suy nghĩ, trong đầu của cô cũng bắt đầu hoạt động, xem ra hôm nay việc này chỉ có thể tới đây thôi, chỉ sợ ngươi không đơn độc để cho ta cơ hội, chỉ cần ngươi để cho ta có cơ hội, ta cũng không tin là không nắm bắt được ngươi, một chủ tịch trấn nhỏ bé, vậy mà cái đuôi cứ vểnh lên trời.
Đi ra ngoài Đinh Nhị Cẩu gọi Dương Hòa Bình đến dặn dò chiêu đãi tốt ba vị khách quý này, còn chính hắn thì lái xe thẳng đến Thành phố Bạch Sơn, hắn biết rõ, lúc này Khấu Đại Bằng đang đứng ở một nơi nào đó hít thở không khí tự do mới mẻ.
Vốn là Khấu Đại Bằng cũng không muốn gọi Đinh Nhị Cẩu đến, nhưng không gọi cho hắn thì chẳng biết nhờ ai, Tần Nga Hương tạm thời là Khấu Đại Bằng không dám liên lạc vội, tuy lần này mình bị ban kỷ luật thanh tra mời đi, nhưng đưa cho Trịnh Minh Đường cái chận giấy Kỳ Lân bằng ngọc là chủ ý của Tần Nga Hương, thông qua bị giáo huấn lần này, khiến cho Khấu Đại Bằng nhận thức khắc sâu, ở trong quan trường lăn lộn, thật đúng là từng bước kinh động là từng bước hiểm nguy, trong lúc này Khấu Đại Bằng chỉ là muốn nhanh lên về nhà, tìm đến cái giường quen thuộc, ngủ một giấc thật tốt..
Chương 3 – Phần 137
– Chú chờ cháu có lâu chưa?
Đinh Nhị Cẩu chạy xe như gió bay điện chớp tòa tới biệt thự mà ủy ban kỷ luật thanh tra TP Bạch Sơn dùng để phá án, gặp Khấu Đại Bằng đang ngồi xổm ven đường cách tòa nhà không xa, nghỉ ngơi dưới một thân cây, đúng ra là Lý Kế Ngũ muốn phái xe đưa Khấu Đại Bằng trở về nhà, nhưng Khấu Đại Bằng từ chối, xe của ủy ban thanh tra kỷ luật, Khấu Đại Bằng không bao giờ muốn ngồi nữa dù chỉ là một giây..
Khấu Đại Bằng không nói gì, khoát khoát tay, mở cửa xe leo lên.
– Chú, trước tiên tìm một nơi tắm rửa ăn rối ăn chút cơm chứ ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Không, về nhà đi.. về nhà ăn cơm.
– Vâng…về nhà.
– Nhị Cẩu, những ngày gần đây, thím cháu không có sao chứ? Còn Oánh Oánh thì thế nào?
– Hai người không có việc gì, thím rất lo lắng cho chú, còn Oánh Oánh thì không biết việc này đâu.
Lúc nhắc về Triệu Hinh Nhã, Đinh Nhị Cẩu trong lòng hồi hộp, nhớ tới ngày đó điên cuồng, có cơ hội quá tốt, chỉ sợ từ nay về sau sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa, nhớ tới Triệu Hinh Nhã dáng người ma mị cùng với cái âm đạo khi hắn mới vừa thọt cái đầu khấc dương vật vào, hắn không khỏi vô cùng tiếc nuối.
– Ừ…vậy cũng tốt.
Khấu Đại Bằng lần này được đi ra khỏi ủy ban thanh tra kỷ luật thì hầu như nói chuyện rất ít, mãi cho đến khi đến nhà, vẫn không còn có nói thêm một câu, cũng thấy được, lần này Khấu Đại Bằng bị ban kỷ luật thanh tra mang đi đã làm cho Khấu Đại Bằng bị đả kích lớn đến bao nhiêu.
Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở cửa ra vào, cùng Khấu Đại Bằng bước vào trong nhà, Triệu Hinh Nhã vẫn ở nhà, nghe thấy tiếng xe liền mau chạy ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của chồng mình, cô cũng đồng dạng mặt không có chút cảm giác gì với Đinh Nhị Cẩu.
– Uí trời.. đã về nhà rồi, anh ăn cơm chưa.
Triệu Hinh Nhã vội vàng hỏi.
– Vẫn chưa có ăn gì, chú muốn về nhà ăn cơm.
Khấu Đại Bằng nhìn thoáng qua Triệu Hinh Nhã, không nói gì, trực tiếp bước vào phòng ngủ lấy đồ, ông muốn đi tắm trước, vì vậy Đinh Nhị Cẩu lên tiếng trả lời giùm cho Khấu Đại Bằng.
– Làm sao vậy đây là…?
Triệu Hinh Nhã ngạc nhiên, tự nhiên gặp phải khuôn mặt lạnh tanh của chồng mình, không biết rõ chuyện gì xảy ra, tuy khi cô gặp lại Đinh Nhị Cẩu còn là xấu hổ, nhưng vẫn phải hỏi hắn.
– Cháu cũng không biết, lúc cháu đón chú thì khuôn mặt đã lầm lì như vậy, dọc theo con đường về cũng không nói chuyện bao nhiêu, hình như là chẳng có cao hứng vui vẻ gì cả.
Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng nói ra.
– Thật là khó hiểu.
Triệu Hinh Nhã có chút mất mát, vội vàng cũng đi theo tiến vào phòng ngủ, gặp Khấu Đại Bằng đang cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa, Đinh Nhị Cẩu vốn muốn trở về, nhưng gặp lúc hai người này đều đi vào phòng ngủ, dù sao cũng phải chờ có người ra để nói một tiếng từ biệt.
Vì vậy hắn ngồi xuống trên ghế sa lon chờ có người đi ra, chỉ trong chốc lát Khấu Đại Bằng cầm quần áo đi ra, đi sau là Triệu Hinh Nhã.
– Em đi làm chút cơm, đợi tí nữa anh cùng Nhị Cẩu uống chút.
Khấu Đại Bằng nói xong cũng đã tiến vào nhà vệ sinh, câu này nói với Triệu Hinh Nhã nói, cũng là nói với Đinh Nhị Cẩu nghe, hắn còn chưa có kịp đáp ứng, thì Khấu Đại Bằng đã chui vào nhà vệ sinh tắm.
Triệu Hinh Nhã thở dài, đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Đinh Nhị Cẩu thấy mình vô cùng nhàn rỗi, vì vậy cũng tiến vào phòng bếp hỗ trợ cho Triệu Hinh Nhã.
– Thím, để cháu giúp thím làm bếp.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Triệu Hinh Nhã, sắc mặt của cô không thật là tốt, đổi lại là bất cứ ai cũng phải như thế này, người chồng mình ngày nhớ đêm mong bây giờ đã an toàn trở về nhà, không nghĩ tới lại là lạnh lùng như thế này, không có cái ôm, không có an ủi, không có giải thích, cũng không nói gì tất cả đều không có, Triệu hinh Nhã Tâm ở bên tâm trí cảm thấy vô cùng uất ức.
– Không cần, tự mình thím làm được rồi.
Triệu Hinh Nhã cầm trong tay đồ ăn rồi xoay người lấy dao đi cắt, nhưng Đinh Nhị Cẩu lúc này trông thấy, trong tích tắc lúc cô xoay người, nước mắt của cô chảy dài xuống trên khuôn mặt, từng giọt từng giọt rơi vào trên tấm thớt.
Đinh Nhị Cẩu trong lòng cũng là rất cảm xúc, hắn muốn an ủi Triệu Hinh Nhã, nhưng lúc này là ở trong phòng bếp, hơn nữa Khấu Đại Bằng thì ngay tại nhà vệ sinh tắm rửa, thời gian và địa điểm đều không cho phép Đinh Nhị Cẩu tiến hơn một bước biểu thị, hắn muốn nói chuyện an ủi chút ít với Triệu Hinh Nhã, nhưng lúc từ phía sau lưng trông thấy Triệu Hinh Nhã hai bả vai run run, rõ ràng cho thấy là cô đang nín nhịn tiếng khóc, nên đang nức nở.
Hắn cũng rất mâu thuẫn, quay người nhìn nhìn về phía nhà vệ sinh, bên trong truyền đến rào rào tiếng nước, Đinh Nhị Cẩu cắn răng một cái, từ phía sau thoáng cái ôm lấy Triệu Hinh Nhã, lần này bởi vì đã có một lần khiếp sợ, Triệu Hinh Nhã lập tức ngừng tiếng khóc, cô để đao đặt ở trên thớt, đôi tay nắm lấy tay Đinh Nhị Cẩu, đẩy ra hắn, Đinh Nhị Cẩu cũng không có ý định dùng sức ôm giữ lại thân hình cô, cho nên lúc Triệu Hinh Nhã vừa đẩy ra, Đinh Nhị Cẩu liền buông lỏng tay.
Triệu Hinh Nhã xoay người lại, nhìn thoáng qua nhà vệ sinh.
– Cháu điên rồi, nếu để cho Khấu Đại Bằng nhìn thấy, cháu có còn muốn để cho thím sống hay không vậy..
Triệu Hinh Nhã thấp giọng trách cứ.
– Thím, cháu thật sự là yêu thích thím, cho nên không nhìn nổi khi thấy thím buồn khổ như vậy, thím xem lại bản thân mình đi, nhiều ngày như vậy vì chú mà gánh chịu bao nhiêu lo lắng trong lòng, chú trở về một câu không nói, làm cái gì vậy? Thím chịu đựng như vậy có đáng giá hay không?
Đinh Nhị Cẩu cũng nhỏ giọng nói.
– Có đáng giá hay không đó là chuyện của thím, cháu không cần phải quan tâm đến, dù nói thế nào đi nữa, chúng ta cũng là một đôi vợ chồng, không cần cháu phải nói, cháu đi ra ngoài đi.
Triệu Hinh Nhã lạnh lùng nói ra.
Đinh Nhị Cẩu giờ cũng không biết nghĩ nói như thế nào nữa, vì vậy hắn quay người đi, cũng không quay đầu lại bước thẳng ra sân nhỏ, lên xe chạy đi, Triệu Hinh Nhã thật không ngờ Đinh Nhị Cẩu rõ ràng là đã đi rồi, cô ngẫm lại vừa rồi thái độ của mình, cảm thấy có chút hối hận, bất kể nói thế nào, gã trai trẻ này là vì tốt cho cô, vì cô mà bất bình giùm, khi nghe tiếng xe hơi nổ máy, cô liền để con dao xuống chạy ra kêu hắn, nhưng chiếc xe đã biến mất ở trong bụi mù rồi.