Chương 3 – Phần 127
Đinh Nhị Cẩu khi nhìn thấy Tiếu Chấn Phàm, cũng là lúc ông ta đang vò đầu về vấn đề kiếm thư ký cho bí thư Lâm Xuân Hiểu, trong cơ quan huyện ủy, hầu như tất cả các nhân viên nữ đều đã giới thiệu, nhưng không có một người nào làm cho bí thư mới hài lòng, cho đến bây giờ Tiếu Chấn Phàm cũng không biết là bí thư mới đối với mình không hài lòng, hay là đối với việc chọn lựa thư ký chưa có người phù hợp…
– Xin chào chủ nhiệm Tiếu, tôi là Đinh Trường Sinh chủ tịch trấn Độc Sơn…
– À..chủ tịch Đinh, ngồi xuống đây, tới gặp bí thư sao?
Tiếu Chấn Phàm cũng biết đây là người hiện giờ đang nổi tiếng ở bên ngoài nên rất là nhiệt tình, thái độ của ông không hề giống trước đây là rất khó bắt chuyện, làm cho Đinh Nhị Cẩu có một loại cảm giác, trước kia thường thấy là một khuôn mặt lạnh, hôm nay vì sao lại nhiệt tình như thế đây này?
– Vâng đúng vậy, bí thư bảo tôi hôm nay tới, không biết bây giờ lãnh đạo có rảnh chưa?
– Hiện tại có lẽ không có việc gì, cũng mới vừa đến, văn phòng nằm ở phía trước kia.
Tiếu Chấn Phàm đứng lên đi tới cửa chỉ đến căn phòng ở hành lang trước mặt, làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ lại, văn phòng của Trịnh Minh Đường rất bề thế, nhưng cũng rất xúi quẩy, bây giờ nhìn lại thấy rất âm trần, huống chi bản án cũng chưa có kết thúc, cho nên Lâm Xuân Hiểu lại càng không tình nguyện chuyến đến cái vũng nước đục đó, cô quyết đoán ở trên lầu hai tìm một văn phòng mà bắt đầu làm việc.
– Cảm ơn chủ nhiệm Tiếu, để tôi tự mình đi được rồi.
Đinh Nhị Cẩu rất khiêm tốn cười cười nói.
Tiếu Chấn Phàm không nói thêm, khoát khoát tay, ra hiệu Đinh Nhị Cẩu tự mình đi tới.
Gõ cửa.. bên trong nói vọng ra “Vào” gọn lỏn một tiếng, không khỏi làm Đinh Nhị Cẩu nhớ tới ngày hôm qua, lúc ở thôn Hoàng Thủy Loan cũng sinh ra loại cảm giác như thế này, một người đàn bà có quyền thế ở trước mặt đàn ông, đến cùng là dạng gì?
Có người nói nam nhân thì thường bỉ ổi, bỉ ổi thì bỉ ổi, vì luôn nghĩ đến một số trường hợp không hợp thực tế, ví dụ như Đinh Nhị Cẩu hiện tại là trong đầu lại có một loại trong ý dâm, mà đối tượng là ai đây này? Dĩ nhiên là chính mình đang ảo tưởng muốn leo được lên người nữ bí thư huyện ủy này.
– Xin chào bí thư Lâm.
Cái áo âu phục màu xanh đậm mặc ngoài, bên trong là cái áo sơmi màu trắng, cái nút thứ nhất không có cài vào, cho nên một vòng da thịt trắng nõn hiện ra ở trước mặt của Đinh Nhị Cẩu, càng thêm mê người có thể là áo sơmi vừa vặn ôm sát người, trước ngực của cô như bị chen lấn căng phồng lên, cũng bời vì bầu vú bị đè ép mà đem hai cái nút áo sơmi ở trước ngực ở giữa chống lên hình thành một khe hở rộng, lanh mắt Đinh Nhị Cẩu thoáng cái nhìn thấy cái áo nịt vú của bí thư là màu vàng nhạt, khảm lên trên nhiều viền hoa, mặc dù không có nhìn thấy là nhãn hiệu gì, chỉ là một cái liếc nhìn sơ qua, thì cũng biết là nội y của nữ bí thư là loại đắt tiền và có lựa chọn kỹ càng.
Lâm Xuân Hiểu nhìn qua Đinh Nhị Cẩu, trong tay buông bút rồi nói ra:
– Ngồi đi, chú Đinh.
Bởi vì Lâm Xuân Hiểu không có đứng lên, cho nên Đinh Nhị Cẩu cũng không biết được là nữ bí thư mặc váy hay là quần, làm hắn cũng hơi tiếc nuối.
– Em đứng đây là được rồi, lãnh đạo có dặn dò gì cứ việc nói.
Đinh Nhị Cẩu biểu lộ ra đầy đủ sự kính trọng, đương nhiên trong nội tâm hắn nghĩ như thế nào lại là một chuyện khác.
– Cứ tự nhiên đi đừng khách sáo, ngày hôm qua chủ nhiệm Hạ sau khi đi thị sát rất hài lòng, không ngờ cậu còn trẻ như vậy, lại trong thời gian ngắn ở tại trấn Độc Sơn làm ra thành tích lớn đến như vậy.
Lâm Xuân Hiểu khích lệ nói.
Đinh Nhị Cẩu cũng là ở quan trường lăn lộn qua thời gian đã dài rồi, biết rõ phương thức lãnh đạo nói chuyện, trọng yếu không phải là nghe khen ngợi trước mặt, mà là lắng nghe trọng điểm ở phía sau như là câu nói… “nhưng là..”. giờ phút này Đinh Nhị Cẩu đang chờ đợi câu nói đó, tiếp theo sau của Lâm Xuân Hiểu.
– Nhưng là… trấn Độc Sơn trước đó đã xảy ra vấn đề Tôn Quốc Cường, tiếp theo lại là chuyện Trương Nguyên Phòng, nói thẳng ra là trấn Độc Sơn bây giờ, cán bộ trong mắt dân chúng, uy tín đã không còn, uy tín cán bộ đánh mất, đồng nghĩa là uy tín đảng đánh mất, cậu có thể cải tạo lại được hình tượng người cán bộ, tôi rất vui mừng, hôm nay gọi cậu tới đây, chỉ là muốn biết một chút, cái vị trí thư ký này không thể để trống kéo dài quá lâu, tôi đã từng rà soát lại hết tất cả nhân viên nữ ở trong ủy ban và cả bên đảng ủy cũng không có người phù hợp, cậu có ý kiến gì không? Có thể cứ nói thẳng ra.
– Bí thư Lâm, em cũng vừa xuống trấn Độc Sơn, thời gian ngắn quá, nên cũng không có ý kiến gì.
– Ừ, cậu bây giờ trên thực tế là lãnh đạo cao nhất của trấn Độc Sơn, đối với những người khác, cậu cảm thấy ai so sánh có thể phù hợp vị trí này, bất luận là ai làm thư ký, các ngươi về sau cũng sẽ là một ê kíp, dù sao cậu cũng phải có một ý kiến chứ.
Lâm Xuân Hiểu vẻ mặt ôn hòa nói, sóng mũi cao cao xinh xắn, phía dưới là bờ môi có lớp son môi phớt mỏng gợi cảm, hàm răng trắng noãn cho thấy vị nữ bí thư này có tính cách yêu thích sự sạch sẻ….
– Chuyện này.. bí thư Lâm, đối với những khác, em cũng không phải là hiểu rỏ, cho nên không dám phát biểu ý kiến lung tung, bất cứ là ai làm, em cũng làm tốt công tác của mình, sẽ không gây chuyện làm ảnh hưởng đến uy tín của lãnh đạo.
– Ha ha, như thế nào vậy? Đây coi như là tỏ thái độ với tôi sao?
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói, Lâm Xuân Hiểu trong lòng thầm mắng, tên tiểu hoạt đầu này, thật đúng là khó đối phó.
– Cậu có biết Tư Gia Nghi sao?
– Tư Gia Nghi? Hình như là có nhận thức a.
Đinh Nhị Cẩu Bất không hiểu vì sao bí thư Lâm Xuân Hiểu lại phải nhắc tới cô gái này, vấn đề này có chút đột ngột, nhưng vấn đề kế tiếp lại càng thêm bất ngờ hơn.
– Chỗ này của tôi thiếu một thư ký? Cậu có hứng thú không? Dù là theo qui định không cho nữ lãnh đạo có thư ký là nam, nhưng tôi sẽ có cách đề nghị.
Lâm Xuân Hiểu hỏi tiếp.
Cái gì? Nữ lãnh đạo tìm kiếm thư ký nam? Chuyện máu chó như vậy cũng có thể đến đổ lên trên đầu mình sao? Vào lúc này Đinh Nhị Cẩu đã không còn muốn quay trở lại làm tiếp vị trí thư ký nữa, bởi vì hắn đã nếm được độc chưởng cái tư vị mỹ diệu này rồi.
– Bí thư Lâm, không phải là em không muốn, thật sự là trấn Độc Sơn kế hoạch làm vườn hoa vừa mới cất bước, đúng lúc này nếu đi lên huyện, thôn dân nếu không tiếp tục làm nữa cũng khó nói, tại vì bọn họ còn trông cậy vào sau này nếu hoa không có đầu ra ngoài thị trường, thì còn có em bảo đảm, chị nghĩ xem nếu thời điểm này mà em đi.. ….
– Thôi được rồi, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, tốt rồi.. cậu đi đi, có chuyện gì thì cứ kịp thời báo cáo.
Lâm Xuân Hiểu cầm bút lên, khoát tay, để Đinh Nhị Cẩu đi ra.